Chương 114: Ảnh Chụp

Trước một ngày khi kỳ thi cuối khi bắt dâud, Lý Minh Nhất qua đ·ời. Lúc Giang Phong nhận được điện thoại đang ở trong ký túc xá đột kích Mác Lênin, đầy một đầu óc đều là phương pháp chủ nghĩa duy vật cùng biện chứng, đột nhiên nghe thấy tin tức sét đánh giữa trời quang này đại não thế mà mắc kẹt. Lý Minh Nhất qua đời. Đây là lần đầu tiên Giang Phong đối mặt với thân nhân qua đời. Cho dù Trần Tố Hoa đã sớm đã nói với hắn tin tức Lý Minh Nhất thời gian không nhiều lắm, nhưng mà hai chữ tử vong trong mắt Giang Phong hư ảo cùng xa xôi như vậy. Phảng phất cố ý như muốn cùng bác sĩ đối nghịch, lời dặn của bác sĩ nói hắn nhiều nhất chỉ có nửa tháng, Lý Minh Nhất liền chống đỡ đến tận ngày thứ 16 thiên, vào lúc 10 giờ sáng an tường ra đi. Nhà tang lễ đã liên hệ xong, lễ tang định vào sáu ngày sau, người Giang gia hỗ trợ cùng nhau xử lý hậu sự. Lý gia vốn là nhân khẩu đơn bạc, lúc trước còn có mấy thân thích, tất cả tại thời kỳ đặc thù đã chặt đứt quan hệ từ đó không hề lui tới nữa. Giáo sư Lý lại không có con, không có thân bằng cố hữu gì, bạn tốt rất ít, vì thế trong nhà phùng tang, càng là có vẻ cô tịch lạnh lẽo. Thi xong triết học rồi Giang Phong liền đến nhà giáo sư Lý hỗ trợ. Lão gia tử mang theo Giang Kiện Khang còn có mấy chú bác của Giang Phong đi nhà tang lễ, nhóm mấy anh em họ của Giang Phong hoặc là ở nơi khác hoặc là phải đi làm đi học, cũng chỉ dư lại một mình hắn một đến nhà giáo sư Lý giúp Trần Tố Hoa cùng nhau sửa sang lại di vật của Lý Minh Nhất. Cũng chỉ là một ít quần áo cùng ảnh chụp. Nhân viên công tác ở nhà tang lễ bảo Trần Tố Hoa chọn một ít ảnh chụp lúc sinh thời của Lý Minh Nhất ra, Trần Tố Hoa nhìn những bức ảnh cũ đó càng xem càng thương tâm, hồng con mắt không kìm được rơi lệ không ngừng, chỉ có thể đi sửa sang lại quần áo, để Giang Phong tới chọn ảnh chụp. Ảnh chụp đều ở trong một quyển album thật dày, chính là cuốn album mà Lý Minh Nhất sinh thời thích lật ra nhất kia, bên trong phần lớn là ảnh chung của hắn cùng Giang Tuệ Cầm, sau khi Giang Tuệ Cầm qua đời, Lý Minh Nhất ngoại trừ chụp ảnh gia đình rốt cuộc không chụp qua bức ảnh nào khác. “Ba ngày hôm qua vốn dĩ tinh thần khá tốt, buổi sáng còn uống được non nửa chén cháo, sau lại có hứng thú, khiến cho bác đem album lấy ra cho ông cụ xem. Hắn ngồi ở trên sô pha lật ảnh chụp, cứ lật như thế, bác cho rằng ông cụ ngủ rồi, lúc giữa trưa vốn dĩ muốn kêu hắn dậy hỏi hắn có muốn ăn cơm hay không, không nghĩ tới……” Trần Tố Hoa nói nói, lại nghẹn ngào khóc lên, qua hồi lâu mới bình phục tâm tình. “Tiểu Phong, cháu chọn nhiều ảnh chụp chung của ông cố dượng và bà cố cô cháu chút, như vậy ông cố dượng của cháu ở dưới nhìn cũng cao hứng.” Trần Tố Hoa nói. Giang Phong không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết nên dùng loại tâm tình nào để đối đãi với cuốn album này. Hắn đối với tử vong quá xa lạ, xa lạ đến mức không có cảm giác chân thật, cho dù tất cả mọi người nói cho hắn Lý Minh Nhất qua đời, hắn cũng ở nhà tang lễ chính mắt nhìn thấy thi thể lạnh băng của ông cụ, Giang Phong đều không cảm thấy ông cụ đã qua đời. Trong căn phòng tràn ngập hơi thở sinh hoạt của ông cụ, quá khứ của ông cụ cùng Giang Tuệ Cầm ở trong ký ức vẫn rõ ràng trước mắt Giang Phong. Giang Phong mở ra album, y theo Trần Tố Hoa nói, chỉ tìm ảnh chụp chung của Lý Minh Nhất cùng Giang Tuệ Cầm. “Bác gái, tấm này thế nào?” Giang Phong tìm được một tấm ảnh phù hợp yêu cầu, bưng album lên cho Trần Tố Hoa xem. Bức ảnh trắng đen, Lý Minh Nhất cùng Trần Tố Hoa khi còn trẻ đứng phía trước một đống kiến trúc kiểu tây, trên mặt mang theo nụ cười lại có chút cứng đờ, hai người thoạt nhìn đều rất mỏi mệt. “Tấm này không được, ông cố dượng cháu không thích tấm này đâu.” Trần Tố Hoa chỉ liếc mắt một cái liền phủ quyết, " Bức ảnh này là lúc kháng chiến ông cố dượng và bà cố cô của cháu dời đến San Francisco, ở trước cửa nhà mới chụp lại, ông cố dượng cháu không thích chỗ đó, bà cố cô cháu cũng không thích.” Khó trách rõ ràng là chuyện vui chuyển nhà, hai người lại đều có vẻ không cao hứng. Giang Phong chuẩn bị lật sang trang sau. Lúc lật ảnh chụp, bàn tay sờ ở trên bức ảnh. “Đinh, đạt được đạo cụ: 【 một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất 】.” Hệ thống đột nhiên vang lên thông báo. Giang Phong ngây ngẩn cả người. Hắn vừa mới…… Làm cái gì sao? Giang Phong rất nhanh liền ý thức được, hắn vừa rồi dùng tay đụng tới ảnh chụp. Ma xui quỷ khiến, Giang Phong đột nhiên nhớ tới lúc trước hoàn thành nhiệm vụ phụ【 thuốc hay cuối cùng】 kia, trò chơi một lần cho hắn hai cái ký ức, lúc ấy hắn còn cảm thán, trò chơi đột nhiên trở nên hào phóng hơn chút. Hiện tại xem ra, tình hình chân thật tựa hồ không phải như thế. Hắn khi đó hình như cũng đụng phải một tấm ảnh, hình như là ảnh kết hôn của Lý Minh Nhất cùng Giang Tuệ Cầm. Để nghiệm chứng phỏng đoán của chính mình, Giang Phong đem album ảnh từ đầu tới đuôi đều sờ soạng một lần, rốt cuộc trên một tầm ảnh gia đình đen trắng lại đạt được một cái 【một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất 】. Dùng một lần thu được hai đoạn ký ức, có thể nói là được mùa. Giang Phong lại đem album từ đầu tới đuôi nhìn một lần, lấy ra 9 tấm ảnh Trần Tố Hoa không có ý kiến gì, trong đó liền bao gồm cả giấy hôn thú của Lý Minh Nhất cùng Giang Tuệ Cầm. Cuốn album này, có hơn phân nửa ảnh chụp đều là ảnh cũ đen trắng được chụp từ thời kỳ dân quốc, thậm chí có không ít còn giữ phim ảnh, có thể hoàn hảo bảo tồn đến tận bây giờ thật là không dễ. Vật cũ Lý Minh Nhất đã từng dùng qua, áo cũ từng mặc qua Trần Tố Hoa đều trịnh trọng sửa sang lại tốt, Giang Phong thì ở một bên hỗ trợ, vội cả ngày, mới thu thập xong hết vật cũ. Ngày hôm sau Giang Phong còn có bài thi, sau khi cùng Trần Tố Hoa cáo từ liền về trường học. Lễ truy điệu làm được rất đơn giản. Một cái lễ truy điệu nho nhỏ, người tham gia cũng không nhiều lắm, tới đều là bạn cũ của giáo sư Lý, khi Lý Minh Nhất ở Bắc Bình, bạn cũ trên cơ bản đều qua đời hoặc là liên hệ không được, còn trên đời bởi vì nguyên nhân thân thể cũng tới không được, phái tiểu bối trong nhà đến thay mặt. Giang Phong phát hiện, giáo sư Lý trong một đêm già rồi. Hắn ở trên đời này chí thân chỉ còn lại có Trần Tố Hoa. Lão gia tử vốn định mời giáo sư Lý cùng bọn họ đi Z thị ăn tết, nhưng bị giáo sư Lý lấy trong nhà có tang cự tuyệt, lão gia tử cũng chỉ có thể từ bỏ.