Chương 121: Ôn Chuyện

“Ông nội cháu mấy năm nay sống khá tốt, năm đó ông ấy ngồi thuyền chạy đến Ma Đô, nhiều lần trằn trọc đi Z thị làm đầu bếp cho gia đình giàu có ở địa phương, sau giải phóng thành đầu bếp của nhà hàng quốc doanh, hiện tại ông cùng bà nội cháu định cư ở Z thị. Ông nội cháu kết hôn muộn, cho nên mấy chú bác của cháu đều tầm trên dưới bốn năm chục tuổi.” “Bác cả cháu tên Giang Kiến Quốc, là thợ may, ở thành phố A có một cửa hàng may nhỏ, con của bác ấy cũng chính là anh họ cả của cháu Giang Tái Đức là thiết kế sư. Bác hai Giang Kiến Đảng mở tiệm thuốc, trong khoảng thời gian này chuẩn bị đem cửa hàng dọn đến thành phố A, con của bác ấy là anh họ hai của cháu tên là Giang Thủ Thừa, ở đại học y khoa thủ đô học thạc sĩ. Ba cháu đứng hàng thứ ba kêu Giang Kiến Khang, ở bên cạnh A đại mở một quán cơm, chú tư Giang Kiến Nghiệp chú năm Giang Kiến Thiết hợp tác với nhau ở thành phố A mở một cửa hàng thú cưng. Con trai của chú tư Giang Nhiên là anh họ ba của cháu, ở Ma Đô học đại học, chú năm có một đôi nữ nhi song sinh tên là Giang Tuyển Liên cùng Giang Tuyển Thanh, còn đang học sơ trung.” Giang Phong đơn giản giới thiệu cho Giang Vệ Minh tình huống hiện tại nhà bọn họ. “Tốt, tốt.” Giang Vệ Minh không nhừng gật đầu, “Năm anh em đều ở cùng một chỗ, có thể hỗ trợ lẫn nhau, tốt, thật tốt.” “Bà nội cháu thân thể thế nào?” Giang Vệ Minh quan tâm hỏi. “Bà nội cháu thân thể rất khỏe, quanh năm suốt tháng đều sẽ không sinh bệnh, còn có thể cùng các lão thái thái trong thôn đánh bài nhảy quảng trường nữa.” Giang Phong nói. “Tốt, tốt lắm.” Giang Vệ Minh cười, trong mắt không tự giác hàm lệ quang, “Bà ba của cháu thì không được, bảy năm trước ra cửa té ngã một cái, không cố nhịn qua được, đã không còn.” Giang Phong không biết nên nói tiếp như thế nào. Tối hôm qua lúc tập luyện hắn không nghĩ tới có loại đề tài trầm trọng này. Vừa vặn, long vằn thắn đã làm xong, chủ quán bưng lên một chén long vằn thắn giảm bớt xấu hổ. “Tiểu Phong, tới, ăn thử đi.” Giang Vệ Minh hô. Chén long vằn thắn này bất đồng với lúc trước Giang Phong ăn ở cái cửa hàng nổi tiếng trên mạng kia, viên so với cửa hàng kia thì nhỏ hơn, nhưng da rất mỏng, bọc hai tầng Giang Phong đều có thể nhìn đến màu sắc bên trong, có thể xưng được là mỏng như tờ giấy, trong như lụa. Một chén mười mấy viên không có một cái nào da bị nấu rách, đủ để nhìn ra bản lĩnh cán vỏ của người chế tác. Phối liệu rất đơn giản, một muỗng dầu ớt đặc chế, một chút hành thái cùng rau thơm, quấy lên còn có thể mơ hồ nhìn ra nước canh màu trắng sữa. Dầu ớt rất thơm, đem vằn thắn cũng nhiễm một tầng màu đỏ. Mới ra nồi còn hơi nóng, Giang Phong cẩn thận cắn xuống nửa cái. Thịt là thịt chân giò tươi, được băm thật nhuyễn, còn bỏ thêm trứng gà trơn mềm, tươi mới nhiều nước. Vỏ vằn thắn cũng bỏ thêm lòng trắng trứng gà, đầu lưỡi vừa chạm vào là có thể cảm nhận được nó mượt mà tinh tế. Nhưng mà hơi cay. Canh là nước dùng, vừa nồng vừa thơm. Giang Phong cảm thấy chén long vằn thắn này không tưới dầu ớt kỳ thật cũng có thể, rót thêm vài phần hương cay, nhưng đối hắn loại người không am hiểu ăn cay cũng càng thêm vài phần thương tổn. Đột nhiên, Giang Phong cảm thấy giọng nói có chút ngứa. Khụ hai cái, dầu ớt sặc xuống cổ họng. Tình thế hơi nghiêm trọng, Giang Phong lập tức liền lệ rơi đầy mặt, ngăn không được mà ho khan hận không thể đem phổi đều khụ ra ngoài. “Làm sao vậy, có phải cay quá không, nước này, nào, uống nước!” Giang Vệ Minh cũng luống cuống, tựa như đứa trẻ hảo tâm làm chuyện xấu vậy, luống cuống tay chân rót nước cho Giang Phong, không cẩn thận làm đổ nước ra cánh tay áo hắn. “Không có việc gì, không có việc gì, cháu bị sặc thôi.” Giang Phong cởi áo lông vũ ra, vừa an ủi Giang Vệ Minh có chút hoảng loạn, vừa vén tay áo lấy giấy thấm nước. Trên cổ tay phải của hắn còn có một cái sẹo khoảng thời gian trước bị dầu bắn vào, trên tay đầu bếp có chút đao thương bị phỏng đều là thực bình thường, chẳng qua khối sẹo này của hắn có hơi lớn, hơn nữa là vết bỏng nên cách thật xa đều có thể nhìn thất. “Tiểu Phong, trên tay này của cháu……” Giang Vệ Minh cũng thấy được vết sẹo kia. “Khoảng thời gian trước nấu ăn không cẩn thận bị bỏng, qua một đoạn thời gian sẽ phai nhạt thôi, không có việc gì.” Giang Phong tùy tiện lau lau nước, đem tay áo buông xuống, mặc áo lông vũ vào, “Lúc cháu không lên lớp thì ở trong tiệm hỗ trợ, cháu cùng ba người anh họ khi còn nhỏ đều phải đi đến chỗ ông nội học bếp, cháu học thời gian dài nhất, hiện tại còn đang tiếp tục học.” “Tốt, tốt.” vài tiếng này của Giang Vệ Minh có nhiều chân tình hơn lúc trước, còn mang theo vài phần vui mừng, “Em trai ông mạnh hơn ông rồi, tay nghề gia truyền tay nghề không ném mất, không giống ông, aizz.” “Ông ba cháu kết hôn sớm, bác họ cả của cháu đều hơn 60 tuổi. Hai trai hai gái của ông không một đứa nào kế thừa tay nghề của ông cả, bọn tiểu bối cũng không muốn học, lúc trước làm ở nhà hàng quốc doanh thật ra có thu một đồ đệ, nhưng mà thiên tư không được, hiện tại cũng đã sớm về hưu không làm nữa, ở trong nhà hưởng thanh phúc.” Giang Vệ Minh đầy mặt tiếc nuối, "Ông còn tưởng rằng dồ ăn Giang gia sẽ phải đoạn ở trong tay ông như vậy, không nghĩ tới a, em trai mạnh hơn ông nhiều, mạnh hơn ông nhiều!” Giang Phong không có mặt mũi nói nếu không phải hắn không thể hiểu được trở thành người chơi của trò chơi này, hắn cũng sớm đã từ bỏ trù nghệ. “Ông ba, các bác các cô họ cũng ở Tứ Xuyên sao?” Giang Phong hỏi. “Hai cô họ đều gả đi nơi khác rồi! Một nam một bắc, tuổi đều lớn, một năm có thể thấy một lần đã không tồi, bác họ cả cháu ở Tứ Xuyên, nhưng không ở tỉnh thành, ở thành phố K, bác họ hai ở Ma Đô, bọn tiểu bối cũng là trời nam biển bắc. Vốn dĩ bác họ cả cháu muốn đón ông qua đó, ông ở chỗ này ngây người vài thập niên, đi thành phố K không quen lắm, hắn liền thường thường đến xem ông, ông sống một mình cũng khá tốt, miễn cho qua đó quấy rầy bọn họ.” Giang Vệ Minh nói. Giang Phong nghe, chỉ cảm thấy có vài phần chua xót. “Đúng rồi, tiểu Phong, cháu là ở chỗ nào nhìn thấy ảnh chụp của ông?” Giang Vệ Minh hỏi. “Cháu nhìn thấy trong nhà Hàn tiên sinh Hàn Quý Sơn.” Giang Phong nói. “Tĩnh Tĩnh à, năm đó chúng ta đã từng chụp chung một bức, còn là bức ảnh chụp chúng của tất cả mọi người ở nhà hàng quốc doanh trước khi con bé kia từ chức một hai phải gả cho Hàn tiểu tử kia, không nghĩ tới con bé kia còn giữ.” Giang Vệ Minh cười nói, “Mệnh a, thật là mệnh a.” Giang Phong thở phào một hơi, hắn thiếu chút nữa đã quên trước kia chụp ảnh rất đắt, bình thường đều không chụp ảnh, còn may thực sự có một tấm ảnh chụp chung, bằng không lập tức lộ tẩy. “Tiểu Phong, ông nội cháu biết……” “Ông nội của cháu còn không biết việc cháu tới tìm ông đâu, ngay từ đầu cháu cũng không xác định, không nghĩ để ông ấy hụt hẫng một hồi, cho nên liền……” Giang Phong giải thích nói. “Đứa trẻ ngoan, thật là đứa trẻ ngoan mà.” Giang Vệ Minh không nhịn được mà cảm thán, xem long vằn thắn đều không còn hơi nóng nữa, vội vàng nói, “Tiểu Phong, ăn vằn thắn trước đi, tranh thủ nóng ăn mới ngon!” Một già một trẻ cứ như vậy một hỏi một đáp, Giang Vệ Minh hỏi cái gì Giang Phong liền đáp cái đó, biết gì nói hết, Giang Vệ Minh nghe cái gì đều cao hứng, vô luận là Giang Phong nói chuyện của ai hắn ông cụ đều thích nghe. Ông ấy vào lúc Giang Vệ Quốc vẫn là một đứa trẻ đã tách ra, trải qua năm tháng dài lâu cọ rửa, ký ức đối với Giang Vệ Quốc đã phi thường hữu hạn. Hiện tại nghe Giang Phong kể, Giang Vệ Minh cảm giác chính mình hình như đã nhớ lại bộ dáng của em trai khi còn nhỏ, nhớ tới bảy anh em bọn họ, nhớ tới Giang Thừa Đức, thậm chí còn nhớ tới cô nhỏ của hắn Giang Tuệ Cầm. Khi đó là ký ức thời niên thiếu tốt đẹp nhất của hắn, cũng là ký ước tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của hắn. Hai người ngồi ở quán nhỏ này, vừa nói chuyện chính là một buổi sáng. Giang Phong cảm thấy thời điểm đã đến, hắn tối hôm qua chuẩn bị đều nói đầy đủ, hiện tại nên đem tin tức nặng nhất thả ra. “Cái kia, ông ba, ông, còn nhớ rõ Giang Tuệ Cầm không?” Giang Phong hỏi.