Chương 122: Nói Chuyện

“Giang Tuệ Cầm? Bà ấy là bà cố cô của cháu đấy, ông nội cháu không có nói với cháu sao?” Giang Vệ Minh hỏi lại. “Không có, không, ý của cháu là, đã nói qua, không phải. Cháu muốn nói chính là, chính là giáo sư dạy khóa bọn cháu chính là con trai của bà cố cô, khoảng thời gian trước hai nhà chúng ta mới tương nhận.” Giang Phong thiếu chút nữa bị vòng đi vào. “Bà cố cô cháu còn sống!” Giang Vệ Minh kích động đến thiếu chút nữa vỗ bàn dựng lên, “Bà ấy hiện tại thế nào? Ở nơi nào? Mấy năm nay sống có được không?” “Bà cố cô đã qua đời ba bốn mươi năm rồi.” Giang Phong dội cho Giang Vệ Minh chậu nước lạnh, “Ông cố dượng mấy ngày hôm trước cũng bởi vì ung thư dạ dày mới vừa qua đời, nhà bọn họ chỉ còn lại giáo sư Lý , chính là thái con trai của bà cố cô cùng vợ của ông ấy thôi.” “Như vậy à.” Giang Vệ Minh có chút mất mát, cũng cảm thấy là chính mình suy nghĩ kỳ lạ. Hắn có thể sống đến cái tuổi này đã là trời cao ban ân, hắn làm sao có thể xa cầu mỗi một thân nhân đều trường thọ được như hắn, trên thực tế, em trai còn tại nhân thế cũng đã là an ủi lớn nhất đối với hắn. Ít nhất hắn ngoại trừ con trai con gái ra vẫn còn thân nhân có huyết mạch tương liên tồn tại trên thế gian này. “Ông cố dượng trước khi qua đời đã bảo giáo sư Lý chuyển cho cháu một cái khế nhà.” Giang Phong cẩn thận nói. "Ông cố dượng cho cháu thì cháu cứ an tâm nhận đi.” Giang Vệ Minh không rõ nguyên do. “Là Thái Phong Lâu.” Giang Phong nói, “Ông cố dượng đem Thái Phong Lâu cho cháu.” Biểu tình trên mặt Giang Vệ Minh nháy mắt đọng lại, phảng phất thời gian như yên lặng một nửa, thật lâu sau, giật giật môi, gian nan hỏi: “Bắc Bình…… Thái Phong Lâu?” Giang Phong khẳng định gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là Bắc Bình Thái Phong Lâu lúc trước.” “Nó không bị hủy, cũng không bị phá đi?” Giang Vệ Minh run rẩy, thanh âm thậm chí có chút nghẹn ngào. “Đúng vậy, dân quốc năm 37, bà cố cô đã trở về mua lại Thái Phong Lâu. Mấy năm nay, ông cố dượng vẫn luôn lưu trữ nó, vẫn luôn giữ gìn, tuy rằng có chút rách nát, nhưng cùng năm đó giống nhau như đúc.” Giang Phong nói. Giang Vệ Minh không biết nên dùng loại tâm tình nào để đối mặt. Kia chính là Thái Phong Lâu, là từ trong tay ông nội hắn đã lụi bại, cha hắn cả đời tâm tâm niệm niệm, kể cả đang trên đường chạy nạn khó khăn đều nhớ mãi không quên Thái Phong Lâu. Đã từng là vinh quang lớn nhất của Giang gia, cũng từng danh chấn Bắc Bình nổi danh tứ hải, là tâm huyết cả đời của cha hắn, cũng là nơi mà hắn cùng mấy anh em vốn cho rằng sẽ vì nó mà phấn đấu cả đời. Nhiều năm như vậy, ngay từ đầu là bởi vì giao thông không tiện, sau lại là bởi vì tuổi lớn. Từ sau khi năm đó Bắc Bình thành bị phá, hắn rốt cuộc không Bắc Bình, cũng chưa hy vọng xa vời người Giang gia có thể mua lại được Thái Phong Lâu. Hắn vốn rằng, Thái Phong Lâu đã bị hủy trong chiến loạn, hoặc là giống rất nhiều cũ kiến trúc bị dỡ xuống. Hắn không nghĩ tới, cũng không dám tưởng, Thái Phong Lâu cư nhiên có thể vẫn luôn giữ lại tới ngày hôm nay, lại còn có…… Thái Phong Lâu đã trở lại, Thái Phong Lâu lại thuộc về Giang gia. Giang Vệ Minh khóc, không có tiếng vang, chỉ có nước mắt, từ trên gương mặt tràn đầy khe rãnh nếp nhăn chảy xuống. “Ông ba……” “Không có việc gì, ông ba chính là cao hứng.” Giang Vệ Minh sờ nước mắt, cười nhìn Giang Phong, “Tiểu Phong, cháu nhất định phải học thật tốt, đem Thái Phong Lâu kinh doanh thật tốt, giống như ông cố cháu năm đó, làm toàn Bắc Bình, cả nước, toàn thế giới đều biết đến Thái Phong Lâu, đều biết đây là Giang gia Thái Phong Lâu.” Hắn nhìn Giang Phong, nói những lời cũng như năm đó cha hắn nói với bọn hắn. “Đi, Ông ba làm đồ ăn cho cháu ăn, không ăn món cay Tứ Xuyên, ông ba làm cho cháu món Lỗ!” Giang Vệ Minh trọng chấn tinh thần, đem đồ chua cất lại trong bao, cầm lấy túi của mình, lôi kéo Giang Phong rời khỏi quán ăn. Giang Vệ Minh lôi kéo Giang Phong, hấp tấp đi đến nhà đồ đệ ông ấy. Nghề đầu bếp phi thường coi trọng quan hệ thầy trò, bình thường không dễ dàng thu nhận đồ đệ, phần lớn đều là con kế nghiệp cha, giống như Giang gia cùng Ngô gia đều là tay nghề một thế hệ truyền một thế hệ. Thu đồ đệ chẳng khác nào thu con nuôi, bái sư cũng tương đương với nhận người cha thứ hai, hiện tại khả năng không khoa trương như vậy, nhưng lúc Giang Vệ Minh thu đồ đệ chính là cái dạng này. Đồ đệ hắn tên là Khương Vệ Sinh, thiên phú không ra sao, lúc trước thu hắn là đã sửa tên kêu Giang Viện Triều, chính là bởi vì tên của hắn mới thu hắn. Khương Vệ Sinh nhỏ hơn Giang Vệ Minh ước chừng ba mươi mấy tuổi, so với Giang Vệ Minh thì con cái đều nhỏ, mấy năm trước mới về hưu.