Chương 123: Đậu Hủ Nhồi

Giang Vệ Minh chính là mang theo Giang Phong đến nhà Khương Vệ Sinh. Khương Vệ Sinh mập mạp, rất phù hợp với Bản Sơn đại thúc khái quát về đầu bếp. Giang Vệ Minh tuy rằng là nhất thời hứng khởi không chào hỏi trước, Khương Vệ Sinh vẫn cung cung kính kính mà đem hắn mời vào cửa, cao hứng nói: “Sư phụ, sao người đột nhiên nhớ tới tỉnh thành, vị này chính là?” “Hắn là cháu trai ta, hôm nay ngày đầu tiên gặp mặt, ta tới mượn phòng bếp nhà cậu để nấu cho cháu trai ta bữa cơm.” Giang Vệ Minh đi thẳng vào vấn đề. “Cháu trai? Chúc mừng sư phụ, phòng bếp còn không có quét tước có hơi dơ, sư phụ uống ngụm trà ngồi chờ một chút trước đã.” Khương Vệ Sinh hướng trong phòng kêu: “Bạn già, bạn già, mau ra đây, sư phụ tới phải dùng phòng bếp, chúng ta mau đi quét tước một chút!” Bạn già của Khương Vệ Sinh phúc hậu giống hắn, hai người tay chân lanh lẹ mà đem phòng bếp quét tước xong, Khương Vệ Sinh còn ân cần hỏi: “Sư phụ, người muốn làm đồ ăn gì, đầu cá nấu ớt bằm sao? Muốn con đi mua đầu cá luôn bây giờ không?” “Cháu trai ta không ăn được cay, ta làm cho nó hai món Lỗ.” Giang Vệ Minh nói. Khương Vệ Sinh càng hưng phấn: “Được, con làm trợ thủ cho người.” “Cháu cũng tới.” Giang Phong vội nói, cũng thuận tiện tự giới thiệu với Khương Vệ Sinh : “Chào ông Khương, cháu tên là Giang Phong.” “Kêu ông cái gì, đều kém bối phận, cậu gọi bác Khương là được rồi! Tiểu Phong ngày thường cũng làm đồ ăn hả?” Khương Vệ Sinh vui tươi hớn hở nói. “Nhà cháu mở một nhà hàng nhỏ, ngày thường cháu sẽ ở phía sau bếp hỗ trợ.” Giang Phong nói. Lúc trên đường Giang Vệ Minh đã giới thiệu qua Khương Vệ Sinh cho Giang Phong, tuy rằng hắn thiên phú không ra sao, nhưng là người si mê bếp núc, chịu được khổ, cái gì cũng đều nguyện ý học, lại bởi vì ít thứ mất chốt nhất của việc làm đầu bếp là thiên phú mà suốt cuộc đời cũng chỉ là một đầu bếp bình thường tương đối ưu tú. Có Giang Vệ Minh dạy dỗ những năm đó hắn còn có thể có điểm tiến bộ, rời đi Giang Vệ Minh dạy dỗ nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn dẫm chân tại chỗ. Hiện tại Giang Vệ Minh muốn đích thân xuống bếp, hắn hưng phấn đến mức giống như học đồ mới được vào bếp vậy. Phòng bếp nhà Khương Vệ Sinh trên cơ bản lớn bằng hai cái phòng ngủ, là đặc biệt mời kiến trúc sư đến cải tạo qua, gia vị và nguyên liệu nấu ăn đều cực kỳ đầy đủ, có thể so với căn bếp của nhà hàng, căn bản là không giống với phòng bếp của nhà người bình thường. Giang Vệ Minh cầm đậu nành hắn có thể nhìn thấy, mộc nhĩ cùng mấy khối đậu hủ, sai Khương Vệ Sinh đi lấy thịt heo, thịt gà, chân giò hun khói, tôm khô bóc vỏ và sò biển khô. Nhìn những nguyên liệu nấu ăn này, Giang Phong có hơi đoán được Giang Vệ Minh muốn làm cái gì rồi. Ông ấy muốn làm làm đậu hủ nhồi! Món này các bước làm rất rườm rà, nguyên liệu nấu ăn có tính linh hoạt cao, mỗi cách làm có một phong vị riêng, là đậu hủ nhồi Bác Sơn nổi danh nhất. Giang Phong nhớ rõ lão gia tử thật lâu trước kia cũng đã làm, nhưng cũng chỉ có một lần, cha hắn Giang Kiến Khang là sẽ không làm, một nguyên nhân là trong tiệm khẳng định sẽ không bán, một nguyên nhân khác là cha hắn không thích ăn đậu hủ. Giang Vệ Minh tuổi lớn, loại chuyện rửa rau băm nhân này liền giao cho Giang Phong cùng Khương Vệ Sinh đi làm, hắn phụ trách chủ yếu là các bước. Đậu hủ cắt bỏ ba mặt da, bọc lên tinh bột khô bỏ vào chảo dầu sôi bảy phần, lúc sôi phải luôn đảo mặt đậu hủ, làm đậu hủ tứ phía toàn màu vàng ruộm. Giang Vệ Minh đang chiên đậu hủ, Giang Phong cùng Khương Vệ Sinh ở bên cạnh băm nhân thịt, băm nhân thì dễ nhưng lọc gân trong đó lại không dễ dàng, Khương Vệ Sinh sợ Giang Phong chọn không sạch cuối cùng ảnh hưởng hương vị vốn định hỗ trợ, kết quả phát hiện đao công của Giang Phong so với chính mình còn tốt hơn, liền sửa miệng khen hắn. “Tiểu Phong đao công không tồi a, mấy tuổi bắt đầu học bếp vậy!” “Hơn 4 tuổi ạ.” Giang Phong nói. “Quá sớm rồi.” Khương Vệ Sinh cảm thán nói, “Ta thì trễ, tốt nghiệp cao trung mới bắt đầu đi theo sư phụ học, thiên phú lại không tốt, nhiều năm như vậy cũng cứ thế mãi, ta ngược lại không có vấn đề gì, chính là làm sư phụ mất mặt.” “Không mất mặt.” Giang Vệ Minh nói, “Cậu chịu học, chịu được khổ, so với vài người có thiên phú nhưng lười biếng thì còn tốt hơn. Hai thằng con trai ta đều không muốn học, cậu nguyện ý, cậu so với hai thằng con trai kia còn hiếu thuận hơn, cậu chưa từng làm ta mất mặt.” Giang Phong ngạc nhiên phát hiện, Khương Vệ Sinh thế mà có hơi đỏ mặt. Thật là ngượng ngùng ngoài ý muốn. Sau khi đậu hủ chiên xong, tranh thủ lúc nóng giòn rạch ra, chỉ lưu một lớp da, đào ra nhân bên trong đậu hủ, nhìn qua liền tưởng là cái hộp. Đào đậu hủ không có gì khó khăn, lại là việc tinh tế, Giang Vệ Minh động tác chậm, tốn hơn mười phút mới đào xong ba cái hộp đậu hủ. Sau đó liền bắt đầu xào nhân, đem đậu hủ đào ra cùng nguyên liệu nấu ăn mà Giang Phong và Khương Vệ Sinh đã xử lý xong cùng nhau hạ nồi, lửa lớn xào nhanh, cuối cùng đem nhân đã xào xong nhồi đầy vào hộp đậu hủ. “Có nước dùng không?” Giang Vệ Minh hỏi. “Có, ở tủ lạnh, con đi lấy.” Khương Vệ Sinh đi lấy nước dùng, ước chừng một chậu lớn, bưng đến trước mặt Giang Vệ Minh, “Sư phụ, cái này có thể chứ?” Canh lạnh, Giang Vệ Minh lấy cái muỗng khuấy khuấy, gật đầu, để hắn đi làm nóng nước dùng. Giang Vệ Minh bỏ đậu hủ vào trong nồi hấp lửa lớn, không có đặc biệt làm thêm thức ăn, xem ra là chuẩn bị lấy nước dùng trực tiếp rót vào. Quả nhiên, chờ đậu hủ nhồi chưng xong Giang Vệ Minh lấy ra đậu hủ đã khôi phục non mềm, một muỗng nước dùng tưới lên, đồ ăn đã xong. Khương Vệ Sinh tuy rằng đao công bình thường, nhưng chậu nước dùng này ninh vẫn là không tồi. “Nào, Tiểu Phong, Vệ Sinh, mấy đứa mau tranh thủ còn nóng nếm thử xem. Vệ Sinh, kêu cả Trương Lệ ra cùng nhau ăn.” Giang Vệ Minh nói. “A, sư phụ, người không ăn sao?” Khương Vệ Sinh hơi kinh ngạc, hắn mới vừa rồi còn chuẩn bị chia một nửa phần của mình cho bạn già. Giang Vệ Minh tổng cộng chỉ làm có ba cái. “Ta tuổi này, ăn không hết thứ nặng bụng như vậy.” Giang Vệ Minh nói, “Ta lại đi làm phần khoai lang phủ sợi đường, Tiểu Phong, cháu có muốn ông làm cho cháu chén mì không?” “Không cần, không cần.” Giang Phong lập tức cự tuyệt, hắn ở đây ngắn ngủn mấy tiếng đồng hồ ăn một chén miến ruột già lớn, một chén long vằn thắn cùng hai xuyến bánh rán đường, nếu mà lại ăn chén mì nữa hắn chỉ sẽ giống với Lưu Thiến no đến mức đi bệnh viện rửa ruột. Giang Vệ Minh trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn. Bạn già Trương Lệ của Khương Vệ Sinh cũng là một diệu nhân, thời điểm muốn hỗ trợ liền ra tới hỗ trợ, thời điểm còn lại đều về phòng, cũng không nói lời nào, Khương Vệ Sinh kêu bà ấy ăn cái gì bà ấy liền sung sướng mà ra ăn cái đó. Đậu hủ nhồi của Giang Vệ Minh làm so với lão gia tử làm trong trí nhớ của Giang Phong càng thêm mỹ vị, Giang Vệ Minh ở đất Thục nhiều năm như vậy, làm vẫn luôn là món cay Tứ Xuyên, ngay cả Khương Vệ Sinh cũng không biết hắn vốn dĩ là một đầu bếp món Lỗ chính cống. Tuy rằng nhiều năm chưa làm món Lỗ, nhưng Giang Vệ Minh dù sao cũng là Giang Vệ Minh, là Giang Vệ Minh năm đó Giang Thừa Đức cầm tay dạy dỗ mười mấy năm . “Không nghĩ tới sư phụ thế mà biết làm đậu hủ như vậy, tiểu Phong cậu biết món ăn này tên là gì không?” Khương Vệ Sinh cắn một miếng đậu hủ nhồi, vẻ mặt thỏa mãn. “Đậu hủ nhồi, món Lỗ khá nổi tiếng.” Giang Phong nói. “Không nghĩ tới sư phụ món Lỗ cũng làm ngon đến như vậy, như thế nào lúc trước lại không thấy ông ấy làm nhỏ.” Khương Vệ Sinh vẻ mặt tiếc nuối, cảm thấy chính mình mấy năm nay đã bỏ lỡ rất nhiều. Giang Phong:…… Nói thật, từ khi hắn tới đất Thục, liền không thể nào gặp qua tiệm ăn nào có món nơi khác, ngay cả mì sợi Lan Châu cùng đồ ăn S huyện đều chỉ nhìn thấy qua hai nhà. Như vậy ngẫm lại, đồ ăn Giang gia thiên về món Lỗ, Giang Vệ Minh ở đất Thục nhiều năm như vậy chính là đem chính mình bức thành một sư phó món cay Tứ Xuyên, thật đúng là khổ cho hắn