Chương 129: Cái Chân Ngon

Ngày hôm sau, Giang Phong liền bắt đầu luyện tập trù nghệ hằng ngày khi hắn nghỉ đông. Giang Vệ Minh cũng thành một trong những giáo viên chỉ đạo, cùng Giang Vệ Quốc, hai tôn đại Phật ở phòng bếp nhìn chằm chằm Giang Phong luyện độ lửa. “Già rồi, già rồi, lửa quá lớn, cháu xào đồ ăn mà chính cháu không cảm giác được sao? Mới mấy ngày không xào rau thôi, ngay cả rau xanh đều không biết xào?” Giang Vệ Quốc ở trong phòng bếp tuyệt đối là vị bạo quân, rống đến Giang Phong không cả dám thở mạnh. “Sợ tay sợ chân làm gì, như vậy có thể xào tốt sao? Hỏng, làm lại!” Này đã là đĩa rau thứ mười bảy Giang Phong đổ đi trong buổi sáng hôm nay. Vương Tú Liên cùng Lý Minh Lị buổi sáng rửa sạch hai sọt rau xanh lớn, đủ cho Giang Phong xào t cả ngày. Ở nông thôn cái khác không có, đồ ăn luôn đủ. Rau xanh khoai tây khoai lang đỏ gì đó, đều là nguyên liệu nấu ăn tốt để luyện độ lửa, thôn cách trấn trên gần, trong đất nhổ sạch thì chợ bán thức ăn trấn trên tuyệt đối bán đủ. Nếu như Giang Phong thật có thể đem rau dưa ngoài chợ cũng luyện đến tay thì ngày hắn xuất sư cũng không xa. Học bếp giống với học tiếng Anh, cảm giác rất quan trọng, không có cảm giác cũng không việc gì, luyện là được, luyện nhiều cảm giác liền tới. Tựa như Khương Vệ Sinh, thiên phú trù nghệ kém như vậy, luyện 40 năm, xào ra đồ ăn cho Lưu Thiến ăn cô nàng cũng sẽ nói ăn ngon. “Tiểu Phong giốn như khi em còn nhỏ vậy, cùng một tật xấu, tìm không ra cảm giác.” Giang Vệ Minh nhìn Giang Phong luyện bếp, cảm khái vạn ngàn. “Em khi đó mới bao nhiêu tuổi, mười tuổi đều không đến, tìm không thấy cảm giác là bình thường. Nó đều đã hai mươi tuổi, cùng tật xấu với khi em còn nhỏ xíu, giống chỗ nào?” Giang Vệ Quốc bất mãn mà hừ hừ nói. “Hiện tại cũng khác rồi, chúng ta khi đó, tìm cái tiên sinh dạy học mỗi ngày một canh giờ biết chữ là được. Bọn nó bây giờ phải đi học, phải công tác, còn muốn thể diện, nghề của chúng ta vừa mệt vừa khổ, không nổi tiếng như trước kia. Tiểu Phong nguyện ý học, em liền vụng trộm vui sướng đi.” Giang Vệ Minh nói, “Không tồi, em đã cho thằng bé căn bản tốt rồi, về sau sẽ không kém.” Giang Vệ Quốc thần sắc hòa hoãn không ít, trong giọng nói mang theo vài phần vui mừng: “Bốn đứa cháu trai của em, cũng chỉ có nó tiếp tục kiên trì sau khi bỏ bao cát ra, kiến thức cơ bản không bị bỏ bê, suốt bảy năm không đứt quãng chút nào, còn ba thằng kia, nhìn rất rắn chắc, căn bản không được việc, vừa mới làm đã kêu khổ kêu mệt.” Giang Phong bên kia đang mở lửa lớn nhất hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nồi rau xào, không nghe thấy lão gia tử nhỏ giọng nói. Bằng không hắn sẽ biết, lão gia tử cũng không phải ngại hắn gầy yếu cánh tay không có sức lực bắt hắn đeo bao cát một năm, mà là thằng cháu trai chỉ có hắn khi còn nhỏ thành thật nhất, ba ông anh hộ kia đều biết chơi xấu. “Đi ra ngoài đi dạo không?” Giang Vệ Quốc đề nghị. “Đi.” “Tiểu Phong, cháu tiếp tục xào mười đĩa, sau đó nghỉ một lát, ông với ông ba cháu đi dạo trong thôn một chút, xào cho tử tế, tý ông về kiểm tra!” Giang Vệ Quốc lớn tiếng nói. “Vâng, ông nội!” Giang Phong tắt lửa, đem rau xanh bày ra. “Lại quá lửa rồi, cháu nhìn xem cháu xào ra thứ gì, ông cầm đi cho heo ăn còn sợ heo nó gầy.” Giang Vệ Quốc trước khi đi còn không quên mắng thêm hai câu. Sau khi Đại Hoa bị làm thịt, bà nội Giang sợ hai con heo khác trong chuồng heo tịch mịch, liền đi mua hai con heo con, dù sao ăn tết lại thịt một con làm heo năm, qua một đoạn thời gian chuồng heo vẫn là có ba con heo trấn giữ. Hai con mới tới bởi vì được bà nội Giang nuôi mấy tháng, bà nội Giang kỹ thuật nuôi heo rõ ràng không bằng lão gia tử, không nuôi béo, đều không bằng Đại Hoa đã bị làm thành các món thịt heo. Lão gia tử đối với bốn con heo trong chuồng này cũng không sủng ái như trước, nếu mà Đại Hoa còn ở đó, ông ấy khẳng định là luyến tiếc để nó ăn rau xanh Giang Phong xào. “Anh ba, lúc ăn tết có muốn gọi hai đứa con trai của anh tới cùng nhau ăn cơm tết, hoặc là chúng ta qua đó hay không?” Giang Vệ Quốc cùng Giang Vệ Minh ở trong thôn đi lại. “Bọn họ, bọn họ chỉ sợ không muốn lại đây, thằng út nhà anh đều sắp mười năm không trở về thăm anh rồi, qua đó lại càng không cần thiết, anh cũng đã quên cùng thằng cả nói một tiếng rồi, chờ trở về anh gọi điện thoại cho nó, nói một câu.” Giang Vệ Minh không muốn nhắc đến mấy đứa con trai của mình lắm. Hắn không nghĩ nói, Giang Vệ Quốc cũng không hỏi. Hai người chậm rì rì mà đi tới khắp nơi, bất tri bất giác đi tới bên cạnh ao cá trong thôn, ao cá trong thôn mọi người cùng nhau nhận thầu, phí dụng chia đều, ngẫu nhiên xử lý một chút, nhà ai muốn vớt cá thì tự mình đi vớt là được. Giang Vệ Quốc ở bờ ao thấy hai cái hình bóng quen thuộc. Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng, hai người linh hoạt mập mạp mỗi anh em một cái túi lưới ngồi xổm ở bờ ao vớt cá, còn thường thường đối với ao cá chỉ chỉ trỏ trỏ kén cá chọn canh. Giang Vệ Quốc có điểm khống chế không được gân xanh trên đầu. Hai cái thằng này, sáng sớm đã tìm không thấy người, hợp lại nhàn rỗi nhàm chán chạy tới vớt cá chơi. “Hai thằng nhãi ranh này, vớt cái gì đó!” Giang Vệ Quốc quát lớn nói. Giang Kiến Khang nghe được thanh âm lão gia tử giật mình một cái, thiếu chút nữa lôi kéo anh hai nhà mình cùng nhau rớt xuống ao cá. “Ba.” Giang Kiến Khang cười cười, “Con với anh hai vớt cá mè hoa á, lúc trước đi chợ không thấy con nào ngon, muốn nhìn một chút xem ao cá có hay không.” “Hai đứa đi mua cá mè hoa làm gì?” Giang Vệ Quốc hỏi. “Ngày hôm qua tiểu Phong nói bác ba hôm nay muốn làm đầu cá nấu ớt bằm mà, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn nên con với anh hai khẳng định phải đi mua chứ sao.” Giang Kiến Khang nói. Giang Vệ Quốc:…… Nếu hai cái thứ trước mắt này không phải con ruột, ông thật muốn đá cho mỗi đứa một cái rơi vào ao cá luôn đi. Ông ấy lúc trước xác thật có điểm thiên vị thằng cả, bởi vì thằng cả thiên phú tốt, nhưng cũng không bất công để đứa nào đói, mỗi thằng đều là trắng trẻo mập mạp béo từ nhỏ đến lớn, như thế nào mà cả đám cứ như là không được ăn cơm no cả ngày chỉ nghĩ đến ăn. Giang Vệ Quốc sắc mặt bất thiện nhìn hai thằng con trai. Giang Vệ Minh bật cười, ra tới hoà giải: “Ngày hôm qua trên đường tới anh xác thật cùng tiểu Phong nói, Kiến Đảng cùng Kiến Khang có tâm.” “Anh ba, bọn nó đang bát nháo đấy, anh cứ coi như không nghe thấy là được.” “Không có việc gì, tìm thời gian, anh cũng làm cho em một bàn món cay Tứ Xuyên, để em bình phẩm chọn tật xấu.” Giang Vệ Minh nói. “Em cũng không dám chọn tật xấu món của anh ba.” Giang Vệ Quốc nói, không để ý tới hai đứa con trai, cùng Giang Vệ Minh đi tới nơi khác. Chờ hai vị lão gia tử đi xa, Giang Kiến Khang cầm túi lưới hỏi: “Anh hai, chúng ta còn vớt cá mè hoa nữa không?” Giang Kiến Đảng nghĩ nghĩ: “Dù sao ba mắng đều mắng rồi, vớt đi, không biết chừng còn vớt được đó!” Giang Kiến Khang cảm thấy lời này có lý, hai anh em lại lần nữa vớt cá mè hoa tiếp. “Em đừng có mắng bọn nó nữa, mấy cháu trai đều lớn như vậy, đều hiếu thuận, khá tốt.” Giang Vệ Minh khuyên nhủ, “Hai đứa con trai của anh, còn không có hiếu thuận được bằng đồ đệ anh đâu.” “Tìm thời gian gặp mặt đồ đệ anh nhé?” “Chờ qua năm mới, nếu em có thời gian cũng đến Tứ Xuyên một chuyến, anh còn có mấy đồng sự cũ lúc trước, thật nhiều năm không liên hệ. Bọn họ mạnh hơn anh nhiều, con cháu tranh đua con kế nghiệp cha, đặc biệt là cháu gái Ngô lão nhân kia, trời sinh chính là ăn chén cơm này, anh mang em đi làm quen một chút.” Giang Vệ Minh nói. …… Giang Phong xào xong mười đĩa rau xanh lão gia tử quy định, ngồi ở trên ghế phòng bếp nghỉ ngơi. Tính cả mười đĩa này, hắn đã xào 28 đĩa rau xanh, đảo muôi đến mức có chút chết lặng. Giang Phong hiện tại không muốn làm bất kỳ hoạt động nào phải động tay nữa, bao gồm cả chơi di động. “Tiểu Phong, heo kêu, hẳn là đói bụng, cháu đi cho heo ăn một chút đi!” bà nội Giang ở phòng bên cạnh hô to. “Vâng, bà nội!” Giang Phong lớn tiếng đáp lại, xoa xoa cổ tay, đem thùng đồ ăn thừa toàn rau xanh đổ vào thùng cơm heo cùng cỏ heo quậy với nhau, xách đi chuồng heo cho nó ăn. Hai con heo lớn, hai con heo nhỏ, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm thùng trong tay Giang Phong hừ hừ kêu loạn. Giang Phong đem cơm heo đổ vào máng, bốn con heo liền chen chúc tới. Tên heo đều là bà nội Giang lấy, trừ Đại Hoa đã làm thịt rồi, dư lại hai con heo to lần lượt kêu Nhị Hoa cùng Tam Hoa, hai con heo nhỏ cũng lần lượt kêu Tứ Hoa cùng Ngũ Hoa, đều là ấn theo thể trọng để gọi, nếu Tam Hoa có thể cố gắng, nó cũng có thể sửa tên kêu nhị hoa. Nhưng Tam Hoa phỏng chừng không có cơ hội này. Nhị hoa không thích vận động, có thể ăn có thể ngủ, một thân mỡ béo hơn phân nửa đều là thịt mỡ. Tam Hoa thì khác, tuy không bằng Đại Hoa nhưng ngày thường cũng sẽ vận động một chút, nhìn qua vẫn là rất cường tráng, heo năm năm nay phỏng chừng chính là tam hoa. Cái chân sau kia của nó lấy tới làm chân giò hun khói khẳng định không tồi! “Tam hoa, mày nói xem rau anh xào như nào?” Giang Phong nhìn Tam Hoa. Tam hoa vùi đầu ủi đổ ăn, chân sau cường tráng đạp Nhị Hoa vừa chen nó một cái. Thật là cái chân ngon mà!