Chương 130: Cha Con

Giang Phong cho heo ăn xong, liền về phòng bếp chờ lão gia tử trở về. Lấy kinh nghiệm nhiều năm bị lão gia tử dạy dỗ của hắn, nghỉ ngơi một chút trong miệng lão gia tử, là nghỉ ngơi không vượt qua phạm vi phòng bếp, nếu mà hắn thật sự chạy vào trong phòng vui sướng nằm lăn lộn, buổi chiều phải đi hậu viện đấm bao cát. Giang Phong liền ngồi trên ghế trong phòng bếp, cầm di động nghe kịch truyền thanh. “Con không muốn chết.” “Con nói đúng, nhưng con lại không nghĩ cho cha con……” “Một đưa cách hồng quân, giới chi cái hạ sơn, gió thu……” Giang Phong:??? Cái quỷ gì, kịch truyền thanh bây giờ đều màu đỏ chính hãng như vậy sao? Sau đó Giang Phong liền phát hiện kỳ thật là di động của Giang Vệ Minh vang lên, hai lão gia tử đi ra ngoài dạo quanh cũng không mang theo di động, trên màn hình di động sáng lên ba chữ to: Giang Duyên Lộ. Hẳn là con cháu của Giang Vệ Minh rồi. “Alo,xin chào” Giang Phong tiếp điện thoại. “Alo, cậu là ai, ba tôi đâu?” Điện thoại đầu kia con trai trưởng của Giang Vệ Minh Giang Duyên Lộ khẩn trương đến mức thanh âm nói chuyện còn run run. “Tôi là……” “Tôi nói cho các cậu, bán hàng đa cấp chính là phạm pháp, ba tôi 97 tuổi rồi, xảy ra chuyện gì thì các cậu cũng không có quả ngọt mà ăn đâu.” “Tôi không……” “Các cậu còn không phải là đòi tiền sao? Tiền có thể cho, chỉ cần không phải quá nhiều, chúng tôi đều có thể cho, chỉ cần các cậu thả ba tôi ra.” Giang Phong:…… Sao hắn cứ cảm thấy không thể giải thích nổi với đầu bên kia điện thoại nhỉ? Hắn mới chỉ tổng cộng nói bảy chữ, liền từ bán hàng đa cấp bay lên đến bắt cóc tống tiền. Nói thêm hai câu nữa, phỏng chừng là có thể trực tiếp tử hình. Giải thích không thông liền không giải thích nữa, dù sao chờ tý nữa hai lão gia tử trở lại, Giang Vệ Minh có thể tự mình gọi điện cho hắn nói, Giang Phong cảm thấy dù hắn có giải thích thì người phía bên kia hơn phân nửa cũng không tin. “Cháu có nói thì bác cũng không thông, chờ ông Ba trở về trả lời điện thoại của bác rồi tự mình nói nhé.” Giang Phong nói xong, đem điện thoại treo, ngồi tại chỗ nghe kịch truyền thanh tiếp. Điện thoại đầu kia, Giang Duyên Lộ tâm đều lạnh. Hắn hối hận rồi, không nên bởi vì con trai cùng con dâu có ý kiến, liền đem một mình ba ném ở nông thôn ven tỉnh thành. Bây giờ hay rồi, đã xảy ra chuyện, ba hắn bị người khác lừa đi rồi! Giang Duyên Lộ đứng ở trước sân nhà Giang Vệ Minh ở nông thôn, hối hận đến nước mắt đều rơi ra, tưởng tượng đến đầu sỏ gây tội hết thảy những chuyện này, liền giận sôi máu, gọi điện thoại cho đứa con trai duy nhất hơn ba mươi tuổi vẫn còn ở sòng bạc của hắn, há mồm liền mắng: “Mày cái thứ bất hiếu, bây giờ mày vừa lòng rồi đấy, ông nội mày bị kẻ lừa đảo lừa chạy mất rồi.” Con trai của Giang Duyên Lộ - Giang Minh đang đánh bài, bất mãn mà trả lời: “Ba, ba lại phát điên cái gì đấy, ông nội tự mình già rồi hồ đồ bị người lừa đâu có liên quan gì tới con.” “Con đang bận lắm nhá, ba không có việc gì thì cúp máy đây.” Giang Duyên Lộ bị con trai treo điện thoại, nhớ tới mục đích đến đây lần này của chính mình, không khỏi dâng lên cảm xúc bi thương, ngồi xổm trên mặt đất khóc lên. Hắn thật vất vả, gạt con trai cùng con dâu tích cóp mấy vạn đồng, ở thành phố K thuê một căn chung cư nhỏ, lần này trừ bạn già ra đều gạt mọi người, trộm trở về muốn đón Giang Vệ Minh đến ở cùng nhau. Đến lúc đó người cũng đón tới rồi, tiền thuê nhà cũng đã giao hết, con trai con dâu có bất mãn như thế nào, có gây sự như thế nào thì cũng đã thành kết cục đã định. Nhưng mà, sao lại cố tình chỉ kém hai ngày. Lúc hắn vừa mới đến, trông cửa khóa, bên trong không có ai còn tưởng Giang Vệ Minh lại đến nhà Khương Vệ Sinh, kết quả một cuộc điện thoại gọi qua, Khương Vệ Sinh nói cho hắn ba hắn cùng một cái cháu trai họ hàng cái gì Phong hai ngày trước đã đi Z thị. Ba hắn từ mười mấy tuổi đã cô độc một mình, ngay cả anh em đều không có, chỗ nào tới cháu trai nào. Giang Duyên Lộ cảm thấy ba hắn tuổi lớn hồ đồ, Khương Vệ Sinh cũng là mỗi ngày nấu ăn làm cho choáng váng, cứ như vậy nhìn ba hắn bị kẻ lừa đảo lừa đi rồi. Giang Duyên Lộ ngồi xổm ở cửa khóc gần mười phút, thẳng đến khi di động lần nữa vang lên. Bên kia, hai lão gia tử vừa về tới Giang Phong liền đem chuyện điện thoại nói, tỉnh lược đoạn ngắn Giang Duyên Lộ cảm thấy hắn là bọn bắt cóc. Lão gia tử đi săm soi mười đĩa rau Giang Phong xào kia, Giang Vệ Minh cầm lấy di động gọi điện thoại trả lời Giang Duyên Lộ. Giang Vệ Minh tâm tình có điểm phức tạp, Giang Duyên Lộ là con trai trưởng của hắn, là đứa con hắn thiên vị nhất, cũng là đứa làm tổn thương hắn sâu nhất “Alo.” Điện thoại được chuyển. “Alo, tôi nói cho các cậu…… Ba?” Giang Duyên Lộ kinh ngạc. “Con muốn nói cho ba cái gì?” Giang Vệ Minh đi đến cửa phòng bếp, “Lúc trước ba đã quên không nói với con, cháu nội của em trai ba hai ngày trước tìm được ba, ba hiện tại đang ở Z thị.” “Ba, chuyện lớn như vậy sao ba không nói với con, ai biết đối phương có phải kẻ lừa đảo hay không.” “Kẻ lừa đảo?” Giang Vệ Minh tức đến bật cười, “Gạt tôi cái gì, tôi còn có cái gì đáng giá để bị lừa? Tôi một kẻ không nhà không xe, ngay cả tiền dưỡng lão cũng chẳng có bao nhiêu, không kiếm được tiền, con trai không nhận cháu trai ghét bỏ, một lão già sống ở nông thôn không biết sống được bao lâu nữa có cái gì để bị lừa?” “Ba, sao ba có thể nói như vậy, lúc trước chúng con cũng muốn đón ba lại đây ở, không phải do ba không chịu sao? Tiểu Minh nó, nó, nó chính là không hiểu chuyện, nào có ai ghét bỏ ba đâu.” Giang Duyên Lộ còn muốn thay con trai mình nói chuyện. “Đúng vậy, nó không hiểu chuyện. Nó đã 30 tuổi, không nghề nghiệp, mang theo vợ con ăn ở tại nhà anh, ghét bỏ tôi cái ông nội này già rồi vô dụng còn không có tiền, ngay cả cơm đều không nấu nổi, không cho tôi ở trong nhà bắt tôi xuống ở nhà kho. Nó nhỏ, nó không hiểu chuyện, còn anh cũng nhỏ, anh cũng không hiểu chuyện, mỗi ngày bị con trai con dâu đè ở trên đầu thở cũng không dám thở mạnh một chút.” Giang Vệ Minh càng nói càng tức giận, “Tôi làm cha mà không có đầu óc, bất công thiên vị anh thiên vị đến tận ba mươi năm, nuôi anh thành bộ dáng phế vật như bây giò, còn làm em trai anh thương tâm, làm nó mười mấy năm không trở lại thăm tôi một lần.” “Ngay cả ăn tết, cũng không muốn trở về cùng tôi ăn tết, làm tôi một cái lão già hơn 90 tuổi chạy đến chỗ các anh cùng các anh ăn tết chắc.” “Đều là do chính tôi tạo nghiệt, tôi rơi vào kết cục như bây giờ đều là do chính tôi tạo nghiệt! Anh đau lòng con trai bảo bối kia của anh, anh nguyện ý nuôi hắn cả đời không tới chăm cha anh, anh phải sống ở thành phố K kia cho tốt vào, đừng quan tâm tôi sống chết thế nào.” Giang Vệ Minh dưới sự giận dữ, cúp điện thoại. Đầu kia điện thoại, Giang Duyên Lộ bị Giang Vệ Minh mắng không nói được câu gì. Hắn vốn tưởng rằng, em trai hắn bất hiếu, hai đứa em gái lấy chồng xa, ba hắn từ nhỏ đến lớn thích nhất chính là hắn, có thể lý giải hắn tha thứ hắn, sẽ không trách hắn. Nhưng chân tướng thế mà là, ba hắn bị hắn làm cho thương tâm, chỉ là vẫn luôn không có nói ra mà thôi. Giang Duyên Lộ khóc, lần này là chân chân chính chính, thương tâm mà khóc. Đầu này điện thoại, Giang Phong cùng Giang Vệ Quốc đều trợn tròn mắt. Vốn dĩ Giang Vệ Quốc còn đang dạy dỗ Giang Phong mười đĩa rau này chỉ có một đĩa còn có thể miễn cưỡng đập vào mắt, không cẩn thận nghe thấy được chuyện sốt ruột trong nhà Giang Vệ Minh rồi, hai ông cháu cho rằng loại chuyện này chỉ xuất hiện trên phim truyền hình đâm ra hiện tại lời nào cũng không dám nói. Giang Phong nghĩ nghĩ, hắn nếu mà lúc 30 tuổi dám làm ra chuyện không cho lão gia tử ở nhà, đuổi ông ấy tới tầng hầm thì…… Ba mẹ chú bác cô thím của hắn kia bàn tay hơn hai mươi cân cũng không phải là ăn chay, Iron Man đều có thể bị đánh thành người khổng lồ xanh. Giang Phong không biết nên nói cái gì, Giang Vệ Quốc cũng không biết nên nói cái gì. Hắn không thích nghe bát quái, bà nội Giang thích nghe bát quái thích xem kịch luân lý gia đình nhìn thấy nghe thấy nhiều khả năng còn có thể nhanh chóng nghĩ ra lời an ủi, nhưng Giang Vệ Quốc trừ khi đánh chết rồi đổi người mới chứ cũng không biết nên nói cái gì. “Ai, làm trò cười cho mọi người rồi.” Giang Vệ Minh thở dài, rất là mất mát. Giang Vệ Quốc biết, lúc này hắn cần phải nói cái gì đó để an ủi anh ba hắn. “Anh ba, không có việc gì.” Giang Vệ Quốc nói, “Theo em thì, nuôi con trai còn không bằng nuôi heo, nuôi heo mỗi ngày anh cho ăn nó còn có thể lớn để giết ăn, nuôi con trai mỗi ngày cho nó ăn thì trừ ăn cũng chỉ biết ăn.” Giang Phong:??? Thật vất vả vớt được cá mè hoa đang cao hứng phấn chấn ôm cá trở về phòng bếp, hai anh em Giang Kiến Đảng Giang Kiến Khang:??? Bọn họ…… Lại đắc tội lão gia tử chỗ nào rồi?