Chương 131: Cảm Giác

Bởi vì không biết nơi nào đắc tội lão gia tử, Giang Kiến Đảng cùng Giang Kiến Khang không dám phát ra tiếng động, thật cẩn thận đem cá mè hoa vừa mới vớt lên bỏ vào trong bồn rồi định chuồn. Giang Vệ Quốc một không mù hai không điếc, sao có thể không phát hiện hai thằng con trai hơn một trăm cân của mình vào phòng bếp, vừa xoay người, bắt được vừa vặn. “Làm gì đó?” Lão gia tử hỏi. Trong mắt Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng chính là không giận tự uy, Giang Kiến Đảng cẩn thận nói: “Con với thằng ba mới vừa vớt cá, đưa cá.” Cá mè hoa gần mười lăm cân, đang ở trong chậu không có nước vùng vẫy giãy giụa, đánh đến chậu sắt bạch bạch rung động. Cá mè hoa lớn như vậy, cũng không biết trốn ở phía dưới ao cá bao nhiêu lâu rồi mới có thể to được đến vậy, tham sống sợ chết nhiều năm như vậy, hôm nay bất hạnh bị hai anh em nhà này vớt lên bờ. Giang Kiến Khang mới chỉ nhìn đã chảy nước miếng. Hắn không thể ăn cay, không sao cả. Món cay chia làm món cay ăn ngon cùng món cay khó ăn, ăn ngon Giang Kiến Khang nỗ lực nỗ lực cũng vẫn có thể ăn. Giang Vệ Minh đó là người nào, chính là anh trai ruột của lão gia tử đó! Lão gia tử trước kia thường treo ở bên miệng nói chính là ông so sánh cùng sáu người anh trai khác thì không tính là cái rắm gì, trù nghệ của lão gia tử, đó là mấy anh em Giang Kiến Khang thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Hiện tại bác ba trong truyền thuyết hiện thế, vậy tay nghề còn có thể kém sao? Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng đối với món đầu cá nấu ớt bằm trưa nay cực kỳ chờ mong. Thấy cá mè hoa này chất lượng xác thật không tồi, lão gia tử thần sắc hòa hoãn một chút, nói: “Anh ba, trưa nay nấu cho anh món canh đầu cá đậu hủ nhé, chúng ta tuổi lớn như vậy vì mấy thằng con bất hiếu mà tức giận làm hỏng thân mình thì không đáng.” Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng:!!!∑ ( °Д°ノ ) ノ “Có ý kiến?” Lão gia tử hỏi. “Không ý kiến, không ý kiến.” Hai người động tác nhất trí trả lời, nhanh chóng chuồn mất. Lão gia tử đi mổ cá, cá mè hoa tươi roi rói rất nhanh đã trở thành một vong hồn dưới dao của lão gia tử. Bởi vì buổi sáng Giang Phong luyện tập đích xác hơi nhiều, lão gia tử liền không để hắn hỗ trợ làm trợ thủ, bảo hắn đi kêu Giang Kiến Khang vào trợ thủ. Giang Kiến Khang đang cùng Giang Kiến Đảng đứng ở trước cửa chuồng heo nói chuyện phiếm. “Anh, nãy mới vớt cá á, phía dưới còn có con hàng to hơn, khẳng định cũng là cá mè hoa, nếu không chính là cá trắm cỏ.” Giang Kiến Khang phân tích nói. “Anh cũng thấy á, ngày mai chúng ta lại đi vớt, cá mè hoa thì làm đầu cá nấu ớt bằm, cá trắm cỏ còn có thể làm cá hầm ớt, đều được. Ba mình nấu món gì cũng ngon, nhưng mà sẽ không làm món cay.” Giang Kiến Đảng phụ họa nói. “Món cay thỉnh thoảng ăn một lần là được rồi, hai ngày trước không phải chị dâu còn đăng trong nhóm chat sao, ăn cay trường kỳ đối với dạ dày không tốt.” Giang Kiến Khang nói, thấy Giang Phong vẫy bọn họ đi tới, “Con trai, sao lại ra đây?” “Ông nội gọi ba vào hỗ trợ.” Giang Phong nói. Giang Kiến Khang đi vào phòng bếp, lưu lại một mình Giang Kiến Đảng ở bên cạnh chuồng heo. “Tiểu Phong à, yêu đương gì chưa!” Giang Kiến Đảng mở miệng chính là tuyệt sát lúc ăn tết của trưởng bối. Giang Phong: “…… Còn không có” “Đều đã hai mươi, nên yêu đương rồi, cháu lại không giống anh họ thứ hai của cháu, nó học y, tóc rớt lợi hại như thế khó tìm bạn gái lắm.” Giang Kiến Đảng nói. “Kỳ thật bọn cháu học vật lý cũng rụng tóc mà.” Giang Phong cảm thấy mình phải đính chính cho ngành vật lý mới được. “Không giống nhau mà.” Giang Kiến Đảng vung tay lên, “Bác hai cháu đây chính là học y đây, bác hiểu chứ. Học y này ý tóc rụng nhanh lắm, ba cháu cạo đầu trọc đó là do trong phòng bếp khói dầu làm dơ tóc khó gội, bác hai cháu đây đầu trọc là do không còn bao nhiêu nên dứt khoát cạo luôn.” Giang Phong:…… Không nói, đầu tiên phải thắp cho tóc của anh họ hai cây nến đã. Giang Kiến Đảng lôi kéo Giang Phong nói không quá hai phút liền có điện thoại đến, hình như là còn về chuyện khoản bồi thường di dời cuối cùng kia, Giang Kiến Đảng vào nhà tiếp điện thoại, để lại Giang Phong ở bên cạnh chuồng heo. Ở nông thôn cũng không có hoạt động giải trí gì, Giang Phong lấy di động ra lướt lướt vòng bạn bè, phát hiện Ngô Mẫn Kỳ sáu phút trước đã nhắn tin cho mình. “Cuộc thi hôm nay bắt đầu đăng ký, đừng quên nhé.” Đi official website nhìn xem, quả nhiên là hôm nay. Quá trình đăng ký còn rất phức tạp, tên họ, quê quán, hộ khẩu, địa chỉ gì đó, còn có dòng đầu tiên cần điền là quán ăn tương ứng. Cuộc thi đấu này thế trận còn khá lớn, nếu như đầu bếp của quán ăn đạt được thứ tự cao còn có thể tuyên truyền cho quán nữa. Giang Phong vốn định điền quán cơm Kiện Khang, sau lại nghĩ nghĩ, cắn răng một phen, điền Thái Phong Lâu. Phí báo danh 300 tệ, hơi đau lòng một chút sau đó Giang Phong click vào gửi đi, hệ thống biểu hiện đăng ký thành công, thời gian địa điểm thi đấu cụ thể sẽ điện thoại thông báo sau. Chơi di động một lát, bà nội Giang tới kêu ăn cơm, cả nhà tung ta tung tăng chạy hướng nhà ăn. Đồ ăn thực phong phú, canh đầu cá đậu hủ, gà hầm, rau xào cùng thịt xào. Tuy rau là lão gia tử xào, nhưng Giang Phong thấy nó còn theo bản năng không muốn động đũa. Xào rau cả một buổi sáng, buổi chiều phỏng chừng còn phải xào tiếp nữa, mấy ngày kế tiếp phỏng chừng cũng phải mỗi ngày gặp mặt, Giang Phong thật sự rất khó đối với rau xào sinh ra cảm giác muốn ăn. Quả nhiên, ba ngày kế tiếp Giang Phong xào rau ba ngày luôn. Ba ngày luyện tập độ lửa với cường độ cao là có hiệu quả, Giang Phong rốt cuộc đem điểm cuối cùng của mức độ thuần thục độ lửa kiếm được rồi, độ lửa thăng cấp thành cao cấp. Hiện tại giao diện thuộc tính của hệ thống đã thành: Đao công ( cao cấp ): Đao công của người chơi đã vượt qua tuyệt đại đa số đầu bếp. ( mức độ thuần thục: 70231/100000 ) Độ lửa ( cao cấp ): Độ lửa của người chơi đã vượt qua tuyệt đại đa số đầu bếp. ( mức độ thuần thục: 14/100000 ) Gia vị ( trung cấp ): Người chơi đã có thể làm được mặn nhạt vừa phải. ( mức độ thuần thục: 9652/10000 ) Gia vị còn thiếu mấy trăm điểm, mỗi ngày xào rau xanh thêm không bao nhiêu mức độ thuần thục của gia vị cả, Giang Phong đoán chừng trước sau kỳ nghỉ tết này gia vị cũng sẽ thăng đến cao cấp. Độ lửa lên tới cao cấp, Giang Phong cảm thụ trực tiếp nhất chính là hắn tìm được cảm giác rồi. Lão gia tử mỗi ngày mắng hắn nấu đồ ăn không có cảm giác, Giang Phong chính mình cũng không biết cái gì mới gọi là cảm giác. Mà trong khoảnh khắc trò chơi nhắc nhở hắn độ lửa lên tới cao cấp, Giang Phong liền biết, hắn có cảm giác rồi. Không hề là chờ khi đồ ăn đều xào chín quá rồi mới phát hiện độ lửa không đúng, dùng tay sờ đến nồi chảo, đôi mắt nhìn đến đồ ăn kia, cảm giác sẽ nói cho hắn, mày nên mở lửa lớn lúc nào, tới thời điểm nào nên ra khỏi nồi. Thiên tài, một khắc tay đụng tới nồi kia, thân thể trực giác liền sẽ nói cho hắn đồ ăn nên nấu như thế nào, những người khác, chỉ có thể thông qua không ngừng luyện tập mới có thể tìm được cảm giác nấu nướng. Rốt cuộc xào ra một đĩa rau phù hợp với trình độ độ lửa cao cấp, lão gia tử nhìn nhìn, lần đầu tiên lấy chiếc đũa kẹp lên nếm một cọng, nói: “Cũng được, coi như là có tiến bộ.” 【 đinh, đạt được một chút giá trị kinh nghiệm. 】 Lão gia tử bủn xỉn khích lệ, Giang Vệ Minh lại không keo kiệt, cũng nếm một miếng, khen nói: “Không tồi, so với ông nội cháu năm đó còn mạnh hơn.” 【 đinh, đạt được một chút giá trị kinh nghiệm. 】 Giang Phong: Cháu cảm thấy mọi người đang gạt cháu…… “Lúc em hai mươi tuổi cũng sẽ không đem đồ ăn xào thành cái bộ dáng như quỷ này.” Lão gia tử không phục, tổng thể mà nói vẫn là cao hứng, “Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi trước đã. Số rau còn lại không cần xào, trực tiếp cầm đi cho heo ăn, ngày mai luyện tập xào khoai tây.” Heo ăn rau mấy ngày, Giang Phong cảm giác chúng nó đều phải ăn đến tái rồi. Giang Phong không có ai để chia sẻ tin tức tốt hắn rốt cuộc được lão gia tử khẳng định, liền đi chuồng heo chia sẻ cùng mấy con heo mỗi ngày nếm tay nghề của hắn. “Chúng mày ngày mai có thể ăn khoai tây xào rồi, Tam Hoa, mày có vui vẻ không?” Bà nội Giang vốn dĩ muốn đi xem heo có đói bụng không để cho ăn, liền nghe thấy Giang Phong cùng Tam Hoa nói chuyện phiếm, xoay người liền tiến vào phòng bếp, hung hăng nhéo lỗ tai Giang Vệ Quốc. “Mỗi ngày đều bắt Tiểu Phong xào rau cũng không chịu đổi cái khác, vừa rồi tôi đi chuồng heo thấy Giang Phong đang cùng Tam Hoa nói chuyện phiếm, cháu trai tôi đang yên đang lành học nấu ăn đều học đến choáng váng!” “Tiểu Phong cùng Tam Hoa nói chuyện phiếm thì làm sao, lúc trước không phải tôi cũng mỗi ngày cùng Đại Hoa nói chuyện phiếm sao!” Giang Vệ Quốc tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất. “Tôi thấy ông cũng là học đến choáng váng!” bà nội Giang nói. Giang Vệ Minh yên lặng xem diễn không lên tiếng.