Chương 138: Đêm 30 (3)

Tấm ảnh mà sư phó chụp ảnh Tây Dương kia chụp, chính là bức lúc trước Giang Phong nhìn thấy trong quyển album đó. Chụp ảnh xong, cơm tất niên cũng chuẩn bị xong xuôi được mang lên bàn. Lý gia nhiều người, ước chừng phải ba cái bàn lớn, nam quyến một bàn nữ quyến hai bàn, nhìn qua thì đều giống nhau nhưng Giang Phong rõ ràng có thể nhận ra được, bàn của mấy vị di thái thái cùng biểu tiểu thư có quan hệ khá xa kia chất lượng rõ ràng không bằng hai bàn trước, ngay cả loại món chính như cá chép chua ngọt cũng đều nấu thập phần có lệ. Cơm tất niên, người một nhà hoà thuận vui vẻ, bọn tiểu bối ở trên bàn cơm nói vài câu dí dỏm chọc cho trưởng bối vui vẻ, ngay cả Lưu Tú Trân đều cho con gái lớn vài phần sắc mặt tốt, ngược lại làm cho cô con gái lớn của bà vẫn luôn kinh sợ có chút thụ sủng nhược kinh. “Mẹ, mẹ nếm thử đậu hủ nhất phẩm này đi, Trần sư phó am hiểu nhất là món này đấy, rất là thanh đạm, tuyệt đối mẹ sẽ thích.” Giang Tuệ Cầm ân cần múc một muỗng đậu hủ mềm nhất cho Lưu Tú Trân. Giang Tuệ Cầm nói ngọt, từ nhỏ lớn lên ở Thái Phong Lâu, thấy nhiều khách nhân vào nam ra bắc, trình tự giai cấp nào đều từng tiếp xúc qua, một cái miệng ngọt giỏi ăn nói, cùng ai cũng đều có thể tán gẫu vài câu. Cô biết Lưu Tú Trân bởi vì lúc trước cô đi phòng bếp làm đồ ăn cho lão thái thái mà không cao hứng, liền vẫn luôn trong tối ngoài sáng khen Lưu Tú Trân, đem bà ấy khen đến cao hứng, cũng liền không truy cứu lại chuyện lúc trước đi phòng bếp nữa. Lưu Tú Trân kỳ thật đối với đứa con dâu này không có ý kiến gì quá lớn, nếu Thanh triều còn tồn tại, nhà bọn họ chính là quan lại thế gia, bà ấy tự nhiên là coi thường em gái một đầu bếp. Nhưng hiện tại thế đạo thay đổi, tân Trung Quốc, chồng bà ấy đều thành thương nhân thấp kém nhất trong sĩ nông công thương, Giang Thừa Đức là danh trù của Bắc Bình, nhân mạch rộng, Giang Tuệ Cầm lại từng học qua, trù nghệ nữ hồng đều không tồi, bà cũng không có gì để phải ghét bỏ. Cùng thái thái nhà khác nói chuyện phiếm nhiều, Lưu Tú Trân cũng biết hiện tại thời đại đã thay đổi, mỗi người lấy tự do hôn nhân làm lý do, ly hôn hưu thê bỏ chồng bỏ con còn muốn đăng báo chiêu cáo thiên hạ. Bà là không cách nào lý giải được suy nghĩ của người trẻ tuổi hiện tại, thậm chí còn có một chút may mắn Giang Tuệ Cầm không phải cái loại này ngoài miệng nói tự do yêu đương, tự do hôn nhân các kiểu. Lưu Tú Trân đối với loại người này từ trước đến nay đều là khịt mũi coi thường, ngoài miệng nói yêu đương bình đẳng, còn không phải là vội vàng đi làm di thái thái cho người khác sao, còn cố tình ở bên ngoài tự cho mình là chính thất, nói chính mình mới là chân ái, nguyên phối chẳng qua là cặn bã phong kiến. Lưu Tú Trân nghĩ như vậy, liền cảm thấy con dâu mình Giang Tuệ Cầm kỳ thật cũng cũng không tệ lắm. “Tuệ Cầm miệng thật ngọt.” Lão thái thái lúc trước ăn ba miếng khoai lang phủ sợi đường, trên thực tế đã lưng lửng bụng rồi, cũng không muốn động đũa nữa, “Cháu xem xem ngày mai làm dành thời gian làm cho bà lần nữa đi, đã lâu không ăn món nào có hương vị như vậy rồi.” “Bà nội, khoai lang phủ sợi đường quá ngọt ăn nhiều đối với thân thể không tốt, chờ tết Nguyên Tiêu cháu làm cho bà bánh Nguyên Tiêu nhé, nhân ngọt, bảo đảm so với khoai lang phủ sợi đường hôm nay ăn còn ngon hơn!” Giang Tuệ Cầm cười nói. “Được, được.” Lão thái thái liên tục nói. “Phân nha đầu đâu?” Lưu Tú Trân quay đầu hỏi con gái lớn ngồi ở góc. “Con bé nói ăn no rồi, con bảo nó vào trong viện chơi.” Con gái lớn nhỏ giọng nói. “Không quy củ, mệt cho con còn là mẹ nó đấy, nó vừa mới ăn có mấy miếng sao có thể no rồi? Tiểu Hà, ngươi hiện tại đi đem Phân nha đầu kêu trở về, chờ chút nữa đi nói với phòng bếp, làm một chén canh trứng đưa đến phòng đại tiểu thư đi, Phân nha đầu buổi tối khẳng định sẽ kêu đói.” Lưu Tú Trân nói. “Cảm ơn mẹ.” Con gái lớn vẫn cúi đầu như cũ. Tất niên 30, bữa cơm đoàn viên, cũng không ai sẽ cố ý nhắc tới chuyện gì mất hứng, cho dù trong lòng không cao hứng, cất giấu buồn khổ tâm sự gì, mặt ngoài cũng là cười nói những câu dễ nghe, kể chút chuyện vui vẻ. Cả gia đình hoà thuận vui vẻ vừa ăn bữa cơm đoàn viên vừa đón giao thừa. Kỳ thật mọi người đều no rồi, chẳng qua theo quy củ phải ăn đến đêm khuya, cho nên mới làm bộ đang ăn. Lúc này không có Gala mừng năm mới để xem, một đám người ở bên nhau chỉ thuần nói chuyện phiếm. Lão thái thái tuổi lớn, không đến một lát liền chịu đựng không nổi trở về phòng, lão thái thái mới vừa đi không bao lâu, Phân nha đầu liền bắt đầu kêu buồn ngủ. Đại nữ nhi sợ bị Lưu Tú Trân mắng, không dám để Phân nha đầu về phòng trước. Lưu Tú Trân nhìn nàng một cái, nói: “Phân nha đầu nếu mệt nhọc liền về phòng trước đi.” Giang Phong phát hiện, mẹ chồng này của Giang Tuệ Cầm là điển hình cho miệng dao găm tâm đậu hủ. Chờ đến giờ, các phòng nam nữ già trẻ cũng đều đã buồn ngủ không chịu nổi, nha hoàn bà tử bắt đầu quét tước, người còn lại đều về các phòng. Giang Tuệ Cầm tranh thủ người khác không chú ý, lôi kéo Lý Minh Nhất chạy đến phòng bếp. Phòng bếp đã không có ai, cửa cũng khóa, Giang Tuệ Cầm lấy chìa khóa ra mở cửa phòng bếp, sau khi tiến vào lại cẩn thận đóng cửa lại, làm giống như ăn trộm, lén mở mấy cái đèn. Lý Minh Nhất kỳ thật có hơi buồn ngủ, nói: “Tuệ Cầm, nếu không chúng ta trở về đi, kỳ thật anh không thích ăn khoai lang phủ sợi đường đâu.” Giang Tuệ Cầm nói: “Em biết, anh thích ăn củ mài, em làm cho anh củ mài phủ sợi đường. Lúc trước em thấy củ mài, hôm nay trên bàn không có món củ mài, củ mài hẳn là còn ở nơi này.” Lý Minh Nhất ngây ngẩn cả người: “Sao em biết anh thích ăn củ mài.” Hắn cho tới bây giờ chưa từng nói qua khẩu vị của mình với bất kỳ ai, người khác hỏi hắn đều nói hắn thích ăn cá. “Mấy ngày hôm trước củ mài hầm xương sườn, anh nói anh ăn không vô, cầm chén toàn ăn củ mài xương sườn một miếng cũng không động, còn có tháng trước, cá chép chua ngọt anh thích nhất cùng củ mài xào chay đều ở trên bàn, cá chép anh mới gắp hai đũa, củ mài đều ăn non nửa đĩa, sao em lại nhìn không ra anh thích ăn củ mài chứ.” Giang Tuệ Cầm nói, từ sọt móc ra củ mài, cầm đèn dầu hoả lựa một phen, tuyển một củ đi xử lý. “Giúp em xách đèn đi, em cầm đèn không phương tiện.” Giang Tuệ Cầm đem đèn dầu hoả đưa cho Lý Minh Nhất. Lý Minh Nhất ngốc lăng lăng tiếp nhận đèn dầu hoả, người rõ ràng đang thất thần, trên mặt còn treo nụ cười ngây ngô. Giang Tuệ Cầm cảm thấy ánh sáng không đúng, vừa ngẩng đầu, thấy Lý Minh Nhất căn bản không chiếu củ mài mà là cầm đèn dầu hoả ngây ngô cười, đẩy hắn một phen: “Đừng cười ngây ngô nữa, nghĩ cái gì đó, nếu mà em thấy không rõ củ mài, chờ lát nữa cắt vào tay, ngày mai mẹ thấy mới thật sự muốn mắng em đó.” Lý Minh Nhất phục hồi tinh thần lại, ngoan ngoãn giơ đèn dầu hoả. Củ mài phủ sợi đường cùng khoai lang phủ sợi đường cũng có các bước tương tự, nhưng Giang Tuệ Cầm lần này đồng thời nấu hai nồi, chiên củ mài cùng ngào đường là đồng bộ. Đèn dầu hoả liền đặt ở bên cạnh bếp, Giang Tuệ Cầm trước đốt xong hai bếp, dặn dò Lý Minh Nhất: “Minh Nhất, chờ lát nữa em nói bên kia hạ lửa xuống thì anh liền rút bớt hai cây củi ra nhé, em nói lửa lớn hơn, anh lại nhét một búi rơm rạ vào, đừng đặt củi cạnh nhau, làm tắt lửa của em.” Lý Minh Nhất trịnh trọng gật đầu đồng ý. Nấu đồng thời hai nồi khó khăn so với trước kia tách ra nấu thì lớn hơn rất nhiều, huống chi hiện tại là buổi tối, ánh sáng không tốt, ngào đường cùng chiên củ mài đều là phải thông qua màu sắc để phán đoán độ lửa. Giang Tuệ Cầm thần sắc có chút khẩn trương, thời khắc chú ý hai nồi nấu, động tác trên tay vẫn nhanh nhẹn. Vào thời điểm này, chỉ cần vô ý một chút, hai nồi nấu sẽ cùng nhau lật xe. Tới bước mấu chốt nhất rồi. Củ mài vừa mới ra nồi, một cái nồi khác ngào đường cũng tới thời khắc mấu chốt, nước đường liên tiếp nổi lên bong bóng mềm mại, rất nhanh, bắt đầu có một tia mùi hương ngọt ngào như có như không bay ra. Giang Tuệ Cầm đem củ mài còn nóng đổ vào trong nồi đảo, nói với Lý Minh Nhất: “Cho nhỏ lửa chút.” Lý Minh Nhất vội vội vàng vàng rút bớt củi. Giang Tuệ Cầm nhanh chóng phiên xào củ mài, Giang Phong chú ý tới, nước đường bọc ngoài củ mài đã bắt đầu kéo sợi. Ra nồi, lên đĩa. Lần này kéo sợi tương đối xinh đẹp, căn căn mỏng như tơ tuyến, sợi đường quấn quanh củ mài bị chiên đến có chút vàng ruộm, lại rải lên một chút mè trắng, Lý Minh Nhất vốn không đói bụng lắm nhìn thấy đều có chút đói bụng. Lý Minh Nhất mới vừa cầm lấy chiếc đũa, liền nghe thấy ở cửa có động tĩnh, hai người đều bị hoảng sợ, cho rằng ở phòng bếp làm tặc bị người khác phát hiện. Phân nha đầu tiến vào, nhìn qua căn bản không phải mới vừa tỉnh ngủ, mà là sớm có dự mưu. “Cậu, mợ, cháu cũng muốn ăn.” Phân nha đầu nhìn chằm chằm củ từ phủ sợi đường trong bếp. Giang Tuệ Cầm đột nhiên nhớ tới lúc trước ở tiền sảnh, Phân nha đầu giống như vẫn luôn nhìn chằm chằm đĩa khoai lang phủ sợi đường, có thể là bởi vì không dám nói cho nên lúc ấy không ăn, nhưng Phân nha đầu như thế nào lại biết bọn họ lúc này sẽ ở phía sau bếp. Lý Minh Nhất bế Phân nha đầu lên, hỏi: “Muốn ăn có thể, Phân nha đầu, đầu tiên cháu nói cho cậu, sao cháu biết cậu cùng mợ ở chỗ này?” “Cháu nghe được, lúc đi chụp ảnh, cháu nghe được cậu cùng mợ nói thầm ở phía sau.” Phân nha đầu nói. Giang Tuệ Cầm bật cười, hai người bọn họ thật đúng là không chú ý qua lúc đó Phân nha đầu đang ở ngay phía trước. Trẻ con đều thích ăn đồ ngọt, Giang Tuệ Cầm biết chị cả quản Phân nha đầu khá nghiêm, ngày thường ngay cả điểm tâm đều không cho con bé ăn, Phân nha đầu thèm đồ ngọt cũng là bình thường. Giang Tuệ Cầm gắp một đũa củ từ phủ sợi đường cho Phân nha đầu, sợi đường kéo đến thật dài, ước chừng phải một thước, hướng nước sôi để nguội chấm một chút miễn cho bỏng miệng. Phân nha đầu kinh hô một tiếng, trong miệng đã bị nhét khối củ từ phủ sợi đường. Lý Minh Nhất cũng gắp một khối, sợi kéo đến càng dài hơn so với miếng vừa rồi Giang Tuệ Cầm kẹp kia, cũng chấm một chút nước sôi để nguội, cắn xuống một ngụm, giòn ngọt ngon miệng. Chung quanh một chút hết thảy bắt đầu trở nên hư ảo, Lý Minh Nhất nhìn Giang Tuệ Cầm, cười đến càng ngọt ngào hơn so với củ từ phủ sợi đường trong miệng hắn. Ngọt mà không ngấy. Giang Phong về lại phòng mình, vẫn nằm ở trên giường, gấp không chờ nổi mở ra giao diện thuộc tính xem thực đơn. 【 củ từ phủ sợi đường cấp C 】 Người chế tác: Giang Tuệ Cầm Chi tiết món ăn: Đây là món hoành thành mà bất kể là nguyên liệu, gia vị hay kỹ thuật chế biến đều được xưng là ưu tú, kỹ thuật ngào đường cùng kéo sợi yêu cầu cao độ là điểm nhấn của món này. Vốn chỉ là một món củ từ phủ sợi đường bình thường, lại bởi vì trong đó chứa đầy tình yêu của Giang Tuệ Cầm dành cho Lý Minh Nhất mà trở thành một món ăn khó quên trong cuộc đời Lý Minh Nhất, sau khi người chế tác yêu đương thì hương vị sẽ càng tăng lên. Một ngày có thể chế tác ( 0/6 ) Nhắc nhở thân thiện: Món ăn này yêu cầu kỹ thuật ngào đường cùng kéo sợi vượt qua trình độ trước mắt của người chơi, khi chế tác có tỷ lệ chế tác thất bại cực lớn. Giang Phong:??? Đây là cái trò chơi cứt chó gì thế hả, người độc thân chế tác ăn gạo nhà mấy người chắc? Giang Phong click mở chi tiết thực đơn, muốn nhìn lại quá trình Giang Tuệ Cầm chế tác. “Đinh, đạt được 99 điểm giá trị kinh nghiệm.” Giang Phong:??? “Đinh, người chơi đã thăng đến cấp10, trò chơi bắt đầu cập nhật, sau khi cập nhật hoàn thành sẽ mở ra công năng sách tranh.” Thuộc tính giao diện tức khắc biến thành giao diện update, tiến độ update 0%, trên thanh tiến độ là một cái bánh bao bị cắn một ngụm đang khóc lóc. Đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là thực đơn củ từ phủ sợi đường Giang Phong click mở lúc trước không biến mất, chính là giao diện nhỏ một chút, còn ở trên giao diện thuộc tính cùng thanh tiến độ cập nhật đều cùng nhau treo, thậm chí còn có thể click mở, chính là không thể lui ra ngoài. Giang Phong đem thuộc tính giao diện chốt mở vài lần đều là như thế này, đưa ra được kết luận. Cái trò chơi rác rưởi này, có BUG. Một phút trước, nhà Trần Tú Tú —— Trần Tú Tú nhìn Phan Linh, híp híp mắt, nói: “Phan Phan, răng cậu hình như còn dính miếng ớt đấy.” Phan Linh dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, hỏi: “Còn nữa không?” “Không có.” Trần Tú Tú nói. Phan Linh nuốt một ngụm nước miếng, ớt cay mới vừa liếm xuống cũng cùng nhau xuống bụng.