Chương 140: Về Quê

Cứ như vậy, Giang Phong ở trong nhà qua hai ngày làm cá mặn mà lại vui sướng. Tuy rằng có chút nhàm chán, mỗi ngày chỉ lướt vòng bạn bè nghe một chút kịch truyền thanh, cũng không có phim truyền hình gì để xem, trò chơi rác rưởi giao diện còn có BUG kia nhìn mà mệt tâm. Nhưng cũng đúng là bởi vì nó có BUG, đang nghe kịch truyền thanh nhiều quá, Giang Phong không có việc gì liền điểm điểm thực đơn củ từ phủ sợi đường, đem video Giang Tuệ Cầm nấu ăn lăn qua lộn lại nhìn hai ba mươi lượt, mỗi một bước làm có thể nói là thuộc làu làu. Cụ thể thành quả là, đại não: Ta đã hiểu! Tay: Không, mày không hiểu. Càng xem Giang Phong lại càng ngứa nghề, xem nhẹ giả thiết cứt chó yêu đương sẽ tăng phẩm vị món ăn, bản thân củ từ phủ sợi đường đã là cấp C, trò chơi chỉ nói kỹ thuật ngào đường cùng kéo sợi của hắn không quá khả quan nên tình hình chế tác lúc ấy có tỷ lệ thất bại cực lớn, mà không phải giống như món đầu cá nấu ớt bằm lúc trước là cấp bậc món ăn vượt qua cấp bậc trù nghệ của hắn, này nói cách khác…… Cấp bậc trù nghệ của hắn đủ để chế tác món ăn cấp C! Như vậy bốn bỏ năm lên, cách món đầu cá nấu ớt bằm cấp B cũng không xa! Chính Giang Phong kỳ thật là không có cảm giác gì, độ lửa cùng gia vị lên tới cao cấp đều là mức độ thuần thục làm nhiều tự nhiên liền lên thôi, không có thể nghiệm một chút cảm giác ngộ ra huyền diệu, hơn nữa đoạn thời gian kia mỗi ngày xào khoai tây xào đến tinh thần hoảng hốt, trù nghệ có tăng lên nhiều hay không chính hắn cũng không có cảm giác gì cả. Chỉ là mấy ngày nay lúc xào rau, Giang Phong cảm thấy thuần thục rất nhiều, ngay cả kia nồi sạn đều lấy đến thuận buồm xuôi gió không ít. Như vậy xem ra, trù nghệ của hắn hẳn là có tiến bộ không nhỏ. Lúc nghỉ hè sắp kết thúc Trần Tú Tú dùng bữa đều chỉ cho vài điểm vài điểm giá trị kinh nghiệm, nhiều nhất cũng chỉ cho có mười mấy điểm. Hôm trước ăn cà rốt mà một miếng cô ấy có thể cho hơn bốn mươi điểm kinh nghiệm, như vậy xem ra, trù nghệ của Giang Phong chính là tiến bộ lên 4 lần. 4 lần! Giang Phong thậm chí có hơi lâng lâng mà cảm thấy hắn chỉ cần về quê luyện thêm mấy ngày ngào đường cùng kéo sợi, một giây là có thể làm ra củ từ phủ sợi đường trình độ của Giang Tuệ Cầm. Trước khi ngủ lại đem quá trình chế tác củ từ phủ sợi đường nhìn một lần, Giang Phong mới cảm thấy mỹ mãn mà đi vào giấc ngủ. 4 giờ sáng ngày hôm sau, hắn đã bị tiếng chuông đến đánh thức. “Alo, Ai đấy.” Đang ngủ ngon lành bị đánh thức Giang Phong vẫn còn đang mơ màng, chết lặng mà cầm lấy di động, cảm giác chính mình còn chưa tỉnh. “Tiểu Phong à, dọn dẹp đồ đi về nhà ông nội ăn tết nào!” Giang Kiến Quốc tâm tình rất tốt trung khí mười phần nói, “bác với bác gái con còn có Tái Đức 4 giờ 20 đến dưới lầu nhà con đón con ha!” “A?” Giang Phong cho rằng chính mình đang nằm mơ. “Tiểu Phong động tác nhanh lên, nhân lúc còn sớm không có xe chúng ta tranh thủ sáu rưỡi là đến nhà ông nội!” Giang Kiến Quốc cúp điện thoại. Giang Phong buông di động lại gục đầu xuống gối, mơ mơ màng màng ngủ vài phút mới đột nhiên bừng tỉnh, phản ứng lại đây, ngồi dậy thở hổn hển. Hôm nay là tiểu niên! Phải về quê trước bữa sáng của lão gia tử! Trừ năm nay lão gia tử phá lệ tự mình xuống bếp nấu rất nhiều món ra, trước kia Giang gia mỗi năm một lần cuồng hoan đều là bắt đầu từ 29, vẫn luôn liên tục đến tận Nguyên Tiêu. Dù sao mọi người đều là hộ cá thể, tự mình cho chính mình nghỉ, lão gia tử nấu cơm cho nên có thể ăn được ngày nào thì nghỉ ngày đấy. Giang Phong cảm thấy, nếu lão gia tử nguyện ý nấu cơm cả năm, trừ cha hắn bởi vì thiếu tiền bác hai khả năng phải mở cửa hàng buôn bán ra, các chú bác còn lại đều có thể tự cho mình nghỉ hẳn một năm luôn. Nói trắng ra là, Giang gia giai đoạn hiện tại trừ hắn thiếu một đống nợ ra, còn lại đều không thiếu tiền. Hơn nữa ăn tết đồ ăn thật sự rất ngon! Món giết heo lại còn một năm chỉ có một lần, tuy Giang Phong đã hưởng qua các món dùng thịt của Đại Hoa làm ra, nhưng thịt heo đặt ở trong kho đông lạnh làm đồ ăn như thế nào có thể so sánh được với thịt heo nóng hổi vừa thịt xong tươi roi rói đâu, đem heo toàn thân trên dưới tất cả đều an bài thỏa đáng chứ? Nhanh chóng rửa mặt gom đồ, mười phút sau Giang Phong liền tinh thần phấn chấn mà kéo vali xuất hiện ở dưới lầu. Chờ xe Giang Kiến Quốc vừa đến, Giang Phong mở cốp xe, để hành lý, đóng cốp xe, mở cửa lên xe đóng cửa này một chuỗi động tác nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, một phút cũng chưa dùng đến, Giang Kiến Quốc liền một chân đạp chân ga xuất phát. Hiện tại trời còn chưa sáng, trong trời đêm còn treo mấy ngôi sao ảm đạm, Giang Phong nghiêng đầu nhìn nhìn anh họ cả Giang Tái Đức cũng đang ngồi ở ghế sau. Hồi lâu không gặp đỉnh đầu Giang Tái Đức đích xác thưa thớt hơn không ít, trước mắt ô thanh, quầng thâm mắt rất nặng, vẻ mặt còn buồn ngủ không biết là vừa tỉnh ngủ hay là chuẩn bị ngủ. Thấy Giang Phong đang nhìn chính mình, Giang Tái Đức giải thích nói: “Ngày hôm qua hơn mười một giờ rồi tên khách hàng đáng chết kia lại nói anh thiết kế quá mức tự nhiên, yêu cầu thêm vào một chút hơi thở hiện đại, cái gì mà tự nhiên cùng thời thượng tồn tại song song, làm người nhìn liền trước mắt sáng ngời, anh sửa bản thảo thiết kế đến vừa rồi cũng chưa sửa xong, một đêm không ngủ.” “Anh đều sửa lại bản thảo hơn hai mươi lần, mỗi lần đều có thể lấy ra một vấn đề mới tới bb.” Giang Tái Đức nghiến răng nghiến lợi. “Không tiếp không phải được rồi sao.” Giang Phong khó hiểu. “Đơn này gần mười vạn.” Hiểu, tiền đúng chỗ. Vào lúc 5 rưỡi Giang Kiến Khang ở trong nhóm WeChat nói lão gia tử đã rời giường bắt đầu nấu cơm, bác gái cả vừa đọc xong Giang Kiến Quốc tức khắc liền nóng nảy, một chân đạp chân ga ô tô gia tốc làm người trong xe có cảm giác ngồi trong xe việt dã. “Tôi thấy thằng ba ngày hôm qua gửi ảnh chụp góc phải bên dưới trong bồn là nước chát, thằng hai lại mua thịt bò, đêm qua ba lại không nấu món nào là thịt bò. Sáng ngày này ba luôn luôn đều làm mì, buổi sáng hôm nay không phải mì thịt bò chính là thịt bò kho, nếu mà tới trễ lạnh rồi vị sẽ không ngon.” Giang Kiến Quốc nhắc mãi, lại nhanh hơn tốc độ, mã tốc chạy đến 130, còn không quên nói với bác gái: “em nhắn vào trong nhóm đi kêu thằng tư thằng năm cũng nhanh lên.” Giang Phong:…… Bác cả hắn quan sát nhạy bén như vậy mà làm thợ may thật là đáng tiếc. Ở Giang Kiến Quốc một đường đua xe, đoàn người 6 giờ 20 liền đến nhà lão gia tử. Tùy tiện tìm chỗ đỗ xe, bốn người gần như là chạy tới cửa phòng bếp.. Quả nhiên như Giang Kiến Quốc suy đoán, trong ngoài phòng bếp đều bay mùi hương bò kho. Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng bốn năm chục tuổi như hai đứa trẻ bốn năm tuổi, mỗi người một cái băng ghế ngồi ở vị trí cách cửa phòng bếp có 1 mét chờ cơm ăn, Giang Kiến Quốc rất quen thuộc mà đi dọn ghế dựa gia nhập với bọn họ. Vương Tú Liên cùng bà nội Giang ở hậu viện giặt khăn trải giường, bác gái cũng đi hỗ trợ, Giang Phong cùng Giang Tái Đức cân nhắc một chút là đi hỗ trợ giặt đồ hay là chờ cơm ăn, cuối cùng mỗi người một cái ghế dựa gia nhập hàng ngũ chờ cơm ăn. Giang Vệ Minh đi đất trồng rau rút một nắm hành trở về nhìn thấy chính là cảnh tượng bốn béo một gầy xếp hàng ngồi chờ cơm ăn. Giang Kiến Quốc phản ứng mau, lập tức đứng lên chào hỏi: “Chào bác ba ạ, cháu là Giang Kiến Quốc.” “Chào ông ba, cháu là Giang Tái Đức.” Giang Tái Đức cũng phản ứng lại kịp. Giang Vệ Minh gật đầu cười đáp lại: “Cháu trai cả cùng cháu nội cả đúng không, còn có Tiểu Phong, tới cũng thật sớm, tầm mười phút nữa là có thể ăn cơm.” Sau đó liền đi vào trong phòng bếp, đi vào trước, Giang Vệ Minh còn nhịn không được đánh giá hình thể Giang Kiến Quốc một phen, trong lòng thầm nghĩ. Trách không được em trai nói hắn trước kia có điểm bất công cháu trai cả này, cháu trai cả nhìn đích xác béo hơn một ít so với thằng cháu thứ hai và thứ ba.