Chương 141: Thịt Heo

Không bao lâu, trong phòng bếp liền truyền ra động tĩnh. “Mì cắt lát!” Giang Kiến Quốc nghe thanh âm chém đinh chặt sắt nói, “Ba hôm nay tâm tình không tồi nha, cũng không biết có làm thịt băm hay không, nếu có thể ở trên mì tưới một muỗng nước sốt thịt băm lớn lại thêm bốn miếng bò kho to, tốt nhất là hơi béo chút, lại dính chút gân.” “Ba không có làm thịt băm đâu.” Giang Kiến Khang đánh gãy mộng tưởng hão huyền của Giang Kiến Quốc. “Không có làm à.” Giang Kiến Quốc có điểm thất vọng, “Không có làm thì thêm chút nước kho cũng được, lại trộn ít đậu que chua.” “Đậu que chua đêm qua ăn hết rồi.” Giang Kiến Đảng cũng tưới một chậu nước lạnh. “Hôm trước anh xem ảnh chụp trên tủ còn cả một vại to, sao mấy đứa đã ăn hết rồi?” Giang Kiến Quốc nổi giận. “Tiểu Phong về nhà, mẹ lại nói mấy ngày nay phải bồi dưỡng cho Tam Hoa, ba vội vàng nấu cơm heo nên chỉ đêm qua mới nấu đồ ăn, những lúc còn lại đều là nấu cháo dưỡng dạ dày, cái thứ kia thì có mùi vị gì, mỗi bữa mười mấy chén không khác gì húp nước vào bụng, bọn em cũng chỉ có thể ăn đậu que chua.” Giang Kiến Khang có điểm ủy khuất, “Còn không phải tại Tiểu Phong không rên một tiếng đã chạy về à, bằng không ba ít nhất cũng phải làm thêm cho bọn em vài bữa rồi.” Giang Phong:…… Hắn cảm thấy có một cái nồi thật lớn chụp lên đầu mình rồi. Đội một cái nồi to vô hình, toàn bộ hành trình Giang Phong vẫn duy trì xấu hổ mà không mất lễ phép mỉm cười mãi cho đến khi lão gia tử ở bên trong kêu bọn họ đi cắt mì. Ba anh em bày ra độ linh hoạt ngược lại với dáng người thể trọng của chính mình, tay lanh mắt lẹ đoạt một chén mì thoắt cái liền đi đoạt lấy thịt bò, ba người đem nồi bò kho vây đến kín mít, Giang Phong cùng Giang Tái Đức phản ứng chậm một phách nhịp là chen không vào. Chờ đến lúc cả nhà chú tư chú năm của Giang Phong đuổi tới, mọi người đều đã mỗi người một cái ghế dựa ngồi ở cửa nằm liệt xoa bụng rồi, không kịp nhiều lời, sau lại vội vàng đi phòng bếp đoạt thịt bò bị chọn còn dư lại. Cuộc chiến đoạt cơm năm mới mỗi năm một lần ở Giang gia đã bắt đầu mở màn. Mười phút sau, ở cửa lại có thêm tám cái ghế dựa, hai đứa em họ sinh đôi của Giang Phong một trái một phải, động tác nằm liệt đều giống nhau như đúc. Đồng chí Giang Kiến Quốc từ từ hỏi: “Năm nay thịt con heo nào làm heo năm vậy?” “Chắc là Tam hoa, ba nói buổi chiều thịt, ngày hôm qua đều đã liên hệ xong với Vương đồ tể rồi, Vương lão gia tử tự mình thịt.” Giang Kiến Đảng nói. “Vương lão gia tử? Hắn không phải đã sớm không làm nữa sao, Đại Hoa đều là con của ông ấy thịt á?” Giang Kiến Quốc tức khắc liền có tinh thần. “Trình độ Tiểu Vương không được, heo năm sao có thể để cho hắn thịt, trình độ phân thịt của không đúng, chọc tiết heo cũng không tốt, còn phải để Vương lão gia tử tự thân xuất mã.” Giang Kiến Đảng nói. “Ai, thằng năm, chúng ta lúc này tới còn chưa có xem qua Tam Hoa nhể, đi, đi chuồng heo nhìn xem?” Giang Kiến Nghiệp đề nghị nói. “Được á, lần trước thấy Tam Hoa nó vẫn là heo con, vừa lúc nhìn xem trưởng thành cái dạng gì.” Giang Kiến Thiết đứng dậy, cùng Giang Kiến Nghiệp cùng đi chuồng heo. Giang Tuyển Liên cùng Giang Tuyển Thanh chưa từng thấy qua heo sống, cũng chạy tới xem náo nhiệt, Giang Phong nghĩ tốt xấu gì cũng cấp dưỡng cho Tam Hoa hơn mười ngày rồi hôm nay nó sẽ phải bị làm thành món ăn nên là cũng đi nhìn xem nó tý, Giang Tái Đức cùng Giang Thủ Thừa cũng chạy đến chuồng heo. Bảy người đem chuồng heo vây quanh đến chật như nêm cối, ánh sáng đều không chiếu được vào nổi, Tứ Hoa cùng Ngũ Hoa chưa hiểu việc đời trốn ở góc phòng sợ tới mức rên hừ hừ. “Ai, Tam Hoa lớn lên không tồi nha!” Giang Kiến Thiết khen, “Nhìn cái lưng này, bằng phẳng, rắn chắc! Lấy làm thịt luộc sốt tỏi bằm khẳng định không ngon phải biết!” “Mông này cũng không tồi, căng đầy, khẳng định cơ bắp nhiều, đến lúc đó lấy đi nướng, một phần mật ong một phần hương cay, hương cay nhiều thì là hơn ……” Giang Kiến Nghiệp đôi mắt đều đang tỏa ánh sáng. “Lưỡi heo kho, ba nếu có thể cho nhiều giấm trắng hơn tý làm thành chua ngọt, không thêm rau thơm, tư vị kia...chu choa.” Giang Kiến Thiết mơ mộng hão huyền. “Không thêm rau thơm còn có gì ngon, ba không thích ăn giấm, thêm một chút xíu xiu thôi, cũng không biết dồi năm nay thế nào.” Giang Kiến Nghiệp chép miệng nói, “Dồi hầm thịt luộc cải chua, chậc chậc, quả thực ....” Hai anh em đứng đối diện Tam Hoa bình phẩm từ đầu đến chân, nà nội Giang vốn đi tìm Vương lão gia tử thương lượng công việc giết heo nổi giận đùng đùng trở về, lớn giọng hô: “Kiến Quốc, Kiến Đảng, Kiến Khang, Kiến Nghiệp, Kiến Thiết, đuổi Tam Hoa ra cho mẹ, bây giờ liền chạy đến chỗ Vương sư phó để thịt!” Giang Kiến Khang kinh ngạc: “Mẹ, không phải ba nói buổi chiều mới thịt sao?” “Đợi không được đến buổi chiều, vừa xong Lý Thúy Hoa cách vách cũng đi tìm Vương lão đầu, Vương lão đầu tuổi lớn như vậy nếu mà giết xong heo nhà bọn họ rồi thì làm gì còn tinh lực để thịt Tam Hoa, mau mau mau, hai cái thằng nhãi ranh kia đâu? Đều kêu hết ra đây cho mẹ, đuổi Tam Hoa ra nào!” Bà nội Giang nói xong liền đi đến chuồng heo. Dưới sự chỉ huy của bà nội Giang nãi nãi, năm anh em đồng tâm hiệp lực, Tam Hoa chạy ở phía trước bọn họ đuổi phía sau, rốt cuộc đuổi tới trước khi heo nhà bên cạnh tới. Cha con nhà bên cạnh ôm hận đem heo đuổi về chờ ngày mai, trong mấy tiếng tru của tam hoa, Vương lão gia tử dùng kỹ thuật thịt heo tinh vi của chính mình đem các bộ vị của Tam Hoa an bài đến rõ ràng. “Ba, Tam Hoa kêu thật là thảm.” Giang Tuyển Thanh đang học sơ trung có chút không đành lòng. “Không có việc gì, kêu mà càng thảm đến lúc đó nấu ăn càng ngon đó.” Giang Kiến Thiết an ủi nói. Giang Phong:??? Thịt heo xong, Vương sư phó liền mặc kệ, giết heo là công việc tay chân hắn tuổi tác cũng không nhỏ, vào nhà thay quần áo nghỉ ngơi. “Mau mau, Tái Đức, Thủ Thừa, bưng huyết heo về cho ông nội mấy đứa rót dồi.” Bà nội Giang đảm nhiệm tổng chỉ huy. Trong bồn đựng nước muối trước đó vì sợ huyết heo ngưng kết, Giang Tái Đức cùng Giang Thủ Thừa bưng lên cái chậu to liền lấy tốc độ trên trăm mét trên giây chạy về nhà. “Mấy thằng ngốc này còn thất thần làm gì, Vương sư phó đều đã chia xong, còn không mau xách về nhà.” Bà nội Giang quát, “Lúc về đều đi qua cửa nhà Lý Thúy Hoa cho mẹ, muốn nẫng tay trên nhà ta à, cũng không nhìn xem heo nhà bà ta béo như vậy chạy sao mà thắng được Tam hoa nhà ta.” CŨng không biết là thi chạy trốn có thắng không thì Giang Phong không biết, nhưng hiện tại chạy thắng, rốt cuộc Tam Hoa đều ở trong chậu rồi, ngay cả bốn cái chân đều còn cũng chạy không được. Giang gia con cháu nhiều, người tráng sức lực lớn, một chuyến liền đưa hết toàn bộ về nhà. Đầy đủ rồi liền bắt đầu bận rộn, lão gia tử rót dồi, Giang Kiến Quốc cùng Giang Kiến Khang xử lý rửa thịt, người còn lại đều giúp đỡ thái thịt chia thịt. Thịt heo xử lý xong hết, món chính buổi tối là sủi cảo, nhồi bột cán vỏ cùng gói sủi cảo lại là chuyện phiền toái, cả gia đình bao gồm cả phụ nữ ngày thường không mấy khi nấu cơm đều bận việc không ngừng, mãi cho đến khi trời tối mới nghỉ. Cơm tối là sủi cảo thịt heo cùng dồi hầm thịt luộc cải chua. Dồi là vừa nấu xong, chính là phần béo ngậy nhất, cho nên lão gia tử cũng không có bủn xỉn dùng thịt ba chỉ tốt nhất trên người Tam Hoa để làm, ba phần mỡ bảy phần nạc, lại hầm cùng với cải chua, lão gia tử nấu hai âu to. Giang Phong còn đem đồ chua Giang Vệ Minh cho chính mình lấy ra nữa, bữa cơm này tuy rằng chỉ có một món, nhưng ăn đến vô cùng náo nhiệt, thế mà ăn ra cảm giác đêm 30. “Đây là ăn tết đó.” Giang Vệ Minh cảm thán nói. “Tối 30 bác làm cho mấy đứa đầu cá nấu ớt bằm.” Giang Vệ Minh cười tủm tỉm nói. “Được ạ!” Giang Kiến Khang tức khắc liền kích động, “Bác ba, thôn trưởng nói buổi sáng 30 trong thôn sẽ tát ao chia cá cho các nhà, năm sau muốn dọn nước bùn ở đáy ao. Cũng không cần đi mua cá, đáy ao kia có một con cá mè hoa to cực, cháu với anh hai vớt nửa tháng cũng chưa vớt được!” Giang Vệ Quốc đều lười mắng hắn, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem tối 30 nên ăn cái gì, năm nay trong nhà việc vui nhiều, nên nấu một bữa cơm tất niên phong phú đặt một dấu chấm câu viên mãn cho năm nay mới được.