Chương 142: Nấu Nước Màu

Buổi sáng ngày hôm sau ăn sủi cảo, đêm qua dư lại, không đủ ăn. Cả nhà ngược lại thích thú, mỗi người ăn ít vậy không đủ lót bụng, vừa lúc giữa trưa ăn nhiều một chút món giết heo. Lão gia tử cơm nước xong liền tiến vào phòng bếp bận rộn, bà nội Giang bày mưu lập kế đem mỗi người đều chỉ huy đến xoay quanh, bảo đảm mỗi người đều có việc làm. Giang Phong bị phân công xử lý sườn heo non, rất đơn giản, chính là rửa sạch cắt khối, còn phần nấu nướng phải để lão gia tử tự mình tới. Đồ ăn năm mới Giang Kiến Khang đều không thể nhúng tay, càng miễn bàn tới Giang Phong, có thể thái thịt đã coi như là vinh quang hạng nhất đời cháu rồi, mấy người còn lại đến cái dao đều không cho chạm vào chỉ có thể rửa rau hoặc là quét tước vệ sinh. Giang Phong suy nghĩ sáng sớm nên nói như thế nào với lão gia tử là hắn muốn học làm củ mài phủ sợi đường, cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ hối thành một câu. “Ông nội, cháu muốn học ngào đường cùng kéo sợi!” “Dẹp sang một bên đi.” Lão gia tử vội vàng kho heo, không có công phu để ý đến hắn. Nhưng Giang Vệ Minh ở bên cạnh muối thịt vui mừng nói: “Tiểu Phong muốn làm khoai lang phủ sợi đường?” “Củ mài phủ sợi đường.” Giang Phong nói. “Anh ba, đừng nghe nó nói bậy, mỗi ngày một cái ý tưởng, hôm trước còn muốn học tôm nhồi tỏi băm, cả ngày chỉ nghĩ một bước lên trời.” Giang Vệ Quốc không cho là đúng, tiếp tục nhìn chằm chằm trong nồi. “Nấu hải sản hơi sớm, nhưng Tiểu Phong độ lửa đúng chỗ, ngào đường cùng kéo sợi là có thể học.” Giang Vệ Minh nói, đem thịt trong bồn xoa nhẹ vài cái. Giang Vệ Quốc trầm mặc, nghĩ nghĩ: “Là cũng đến lúc rồi, cháu muốn học thì học đi, kỹ thuật kéo sợi của ông ba cháu tốt hơn ông, cháu đi dùng bếp ga đi.” “Nào, Ông ba dạy cháu.” Giang Vệ Minh cười tủm tỉm nói, “Thằng út, mười phút sau em lại đây xem thịt nhá.” “Kiến Khang, lại đây nhìn thịt này đi, ướp xong cắt thành miếng bỏ vào nồi chưng.” Lão gia tử nói, sai Giang Kiến Khang lấy thịt qua. Ngào đường là một môn kinh nghiệm sống, thuộc về một loại quen tay hay việc, kỹ xảo có, nhưng trong quá trình ngào đường bình thường sẽ không xuất hiện quá nhiều ngoài ý muốn, chỉ cần có thể nắm chắc thời cơ, chất lượng thành phẩm sẽ không quá kém. Đường trắng đường phèn đều có thể, chẳng qua là vấn đề về vị thôi. Quá trình Giang Phong xem video dạy học đã tới mức thuộc làu làu, nhưng mà xem là một chuyện, tự tay mình làm lại là một chuyện khác. Chỉ ngào đường không kéo sợi, nếu muốn ngào nước đường màu, ở trước khi màu nước đường dần dần từ vàng nhạt biến thành vàng sậm bỏ táo vào, trong quá trình yêu cầu không ngừng quấy, khi táo kia vừa gia nhập nước ấm, lại chậm rãi quấy đều. Cuối cùng thành phẩm ra được sẽ có độ ngọt thấp nhưng hương khí nồng đậm, dùng để làm cá làm thịt đều có thể điều sắc tăng hương, coi như là một loại gia vị cổ xưa tăng màu sắc cho món ăn. Giang Vệ Minh chỉ nói, không có biểu thị, Giang Phong chiếu theo ông ấy nói, quấy ra một đĩa thành phẩm. Màu sắc rất đậm, giữa đỏ thẫm còn mang theo một tia đen đen, tản ra mùi caramel nồng đậm, thoạt nhìn là thực thành công, Giang Phong lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. “Lúc cháu cho vào sai rồi.” Giang Vệ Minh nhìn thành phẩm, bình tĩnh nói, “Cháu thêm hơi trễ, nhưng đây là vấn đề nhỏ, cháu không tìm được cảm giác, cuối cùng thời điểm nên thu lại. Ngào nước đường màu cuối cùng là dùng để làm cá kho cùng chân giò hầm, màu sắc rất quan trọng, màu sắc này của cháu rõ ràng là quá đậm rồi.” “Làm lại.” Giang Phong làm một phần lại một phần, mỗi một phần Giang Vệ Minh đều có thể kể ra khuyết điểm. Ngào đường chủ yếu có ba giai đoạn, kéo sợi, kẹo đắng cùng nước màu, Giang Phong muốn học phải học toàn bộ, không thể thiếu chân chỉ học kéo sợi. Một buổi sáng làm 7 phần, mỗi phần vấn đề đều to như con bò, có thể nói là gần như không có tiến bộ gì, Giang Vệ Minh vẫn không tức giận, chỉ là chỉ ra toàn bộ vấn đề ở Giang Phong tối hôm qua thôi. Phương thức dạy học này cùng Giang Vệ Quốc là hoàn toàn tương phản, nếu mà Giang Phong bảy phần phạm vào bảy cái sai lầm thì còn đỡ, nhưng bảy phần này vẫn là mấy cái vấn đề đó lăn qua lộn lại mà không biết hối cải. Nếu lúc này là Giang Vệ Quốc đứng ở bên cạnh Giang Phong, chỉ sợ chậu rửa rau đều gõ trên đầu hắn rồi. “Không có việc gì, đã có rất nhiều tiến bộ, lại nào.” Giang Vệ Minh nói. Ông ấy dạy Khương Vệ Sinh thiên phú so với Giang Phong còn kém gấp mười lần gấp trăm lần mười mấy năm, kiên nhẫn đã sớm luyện ra rồi, có thể nói, chính là để ông ấy đi dạy Phan Linh nấu canh dê ông ấy cũng có thể tâm bình khí hòa. Hơn nữa, Giang Vệ Minh thật sự cảm thấy Giang Phong có tiến bộ. Ngào đường yêu cầu thời gian, xúc cảm rất quan trọng. Giang Phong rõ ràng là lần đầu tiên học, ngượng tay, có thể làm thành cái dạng này đã xem như không tồi, kiến thức cơ bản về độ lửa tương đương với nhân tài vững chắc có thể làm được. Nhưng Giang Phong cũng không biết loanh quanh lòng vòng trong đó, Giang Vệ Minh ôn hòa, cho hắn áp lực lại lớn hơn so với Giang Vệ Quốc luôn ở trong phòng bếp táo bạo rất nhiều, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, trong giọng nói chứa đầy chờ mong cùng vĩnh viễn hiền lành tươi cười ôn hòa của Giang Vệ Minh kia che giấu một tia nôn nóng. Một vị trưởng bối đối với mình chờ mong cùng yêu mến, phân lượng luôn là nặng như vậy. Giang Phong có chút sốt ruột. Lần thứ tám trực tiếp lật xe, thành phẩm đều có điểm biến thành màu đen. Giang Vệ Quốc vừa lúc bận xong, lại đây nhìn thoáng qua, không lưu tình chút nào mà mắng: “Cái thằng này nấu cái thứ gì vậy, đều sắp nấu thành hồ, lấy nấu cho heo nó đều không thèm ăn.” Giang Phong kỳ tích phát hiện, bị lão gia tử mắng một câu áp lực trong lòng hắn thế mà nhỏ đi không ít. “Tiểu Phong vài lần trước còn có thể, thời gian dài lực chú ý cũng khó tập trung. Lập tức sắp ăn cơm trưa rồi, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều không cần nấu nước màu nữa, nấu đến trạng thái kẹo đắng là được.” Giang Vệ Minh an ủi nói, “Buổi tối ông nội cháu làm ruột già chín khúc, vừa lúc nấu kẹo đắng cho ông nội cháu.” Giang Vệ Quốc lại nhìn nhìn thành phẩm Giang Phong làm lúc trước, mấy đĩa cuối cùng thật sự không đến nỗi, lần này không có quở trách: “Ba cháu chưa từng dạy cháu à?” “Chưa ạ.” Giang Phong thành thật đáp. “Không nghĩ tới cháu ở phương diện này còn có chút thiên phú, ông ba cháu dạy tốt hơn ông rồi.” Lão gia tử khen Giang Phong hai câu, “Được rồi, nghe ông ba cháu đi, cháu đi nhìn chằm chằm bà nội đi, đừng để bà ấy làm việc, hai hôm nay bà ấy phong thấp lại có điểm phạm vào không được dính nước đâu, cháu bảo bà ấy nghỉ ngơi đi.” Bà nội Giang có hơi phong thấp nhưng không nghiêm trọng. Giang Phong nhận được mệnh lệnh của lão gia tử, cởi tạp dề đi làm trông coi. Giám sát bà nội không được làm việc. Vì thế Giang Phong còn bị bà nội nhắc mãi không thôi. Giang Phong: ┐ ( ′-` ) ┌