Chương 143: Kẹo Đắng

Cơm trưa ăn chính là món giết heo, tuy rằng không đầy đủ, nhưng tay nghề của lão gia tử tốt là được rồi. Một nồi dồi hầm thịt luộc cải chua, thịt heo kho, thịt nướng nồi, thịt xé tay, măng tây xào cùng canh trứng. Trừ măng tây xào ra thì các món còn lại đều đựng đầy chậu to, hương vị ngon không nói phân lượng còn đủ. Giang Kiến Thiết đam mê thịt nướng nồi, nề hà trình độ nấu ăn của chính mình không đủ nấu không ra được hương vị này, một năm chỉ có lúc ăn tết là có thể ăn được do lão gia tử nấu, tự nhiên phải chớp lấy cơ hội, tóm được thịt nướng nồi ăn liền một mạch. Lão gia tử làm thịt nướng nồi, màu sắc vàng ruộm, khẩu vị thiên ngọt, chỉ có một chút xíu vị chua, tổng thể lấy ngọt làm chủ. Thịt là vàng óng, phủ lên nước sốt cũng là màu vàng, trong suốt, tưới ở bên trên thịt đã được chiên đến giòn tan xem từ xa tựa như hổ phách, hơn nữa lần này lão gia tử còn rất có nhàn tâm mà trang trí thêm hai cọng hành lá xanh non điểm xuyết, nhìn tuyệt đối là món ăn nhất đẳng. Giang Kiến Thiết thấy thịt nướng nồi đôi mắt đều phát sáng, miệng liền giống như động cơ, vẫn luôn chóp chép nhai thịt nướng nồi. Vừa không để ý một cái, nửa đĩa đều tiến vào trong bụng hắn rồi. “Ba, ba cũng phải chừa cho bọn con chút chứ!” Giang Tuyển Thanh nổi giận. Trên bàn cơm Giang gia luôn luôn là cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót, nhưng đó chỉ áp dụng giữa anh em với nhau, nếu là cha mẹ vợ con có ý kiến, công phu trên tay cùng ngoài miệng có cao cũng phải cam bái hạ phong. “Được được được, ba không ăn, ba ăn cơm, ăn cơm!” Giang Kiến Thiết ôm hận đi ăn cơm. Món lòng kho không có ai hỏi thăm, chủ yếu là lòng này thời gian kho còn chưa đủ lâu, chỉ bưng lên bàn góp đủ số, chờ nó kho trên hai ngày, nước kho hoàn toàn thấm vào, lòng kho thành màu nước chát, liền rất đủ vị. Buổi sáng cho dù là ăn cháo, thêm miếng lòng kho cũng có thể khò khè khò khè mà một hơi uống đến thống khoái. Giang Phong thất thần ăn cơm, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến độ lửa ngào đường, chờ hắn phục hồi tinh thần lại tập trung nhìn vào. Thịt nướng nồi, hết. Thịt xé tay, hết. Dồi hầm thịt luộc cải chua, dồi hết. Giang Phong:??? Mấy người là ma quỷ sao? Giang Phong một chén đều chưa ăn xong, Giang Kiến Khang đã bắt đầu hành trình chén thứ ba. Z thị là vùng đất phía Nam, cho dù cả nhà Giang gia đều là dạ dày phương bắc, cũng rất khó mua được chén cơm phương bắc. Nhưng mà người Giang gia đều thích dùng bữa, đối với cơm theo đuổi gần như là buông đũa hoặc là đồ ăn không đủ điền bụng, cho nên sẽ không xuất hiện ăn tết ăn một bữa cơm thêm bảy tám thứ rầm rộ. Về phần ngày thường đồ ăn có đủ hay không, phải xem tâm tình của người xuống bếp. Giang Phong nhìn về phía Giang Kiến Khang, trong chén cha hắn còn 4 miếng dồi. Giang Kiến Khang đang vui sướng ăn cải chua, đột nhiên nhận thấy ánh mắt con trai mình, vừa quay đầu, thấy trong chén Giang Phong trừ cơm tẻ ra cái gì cũng đều không có, chiếc đũa cũng cầm ở trên tay không đi gắp đồ ăn. “Nhãi con nha, ngẩn người làm gì, ăn cơm đi!” Giang Kiến Khang nói, sau đó ở trên bàn cơm nhìn quét một vòng. Ân…… “Ăn măng tây, ăn măng tây, không phải con thích ăn măng tây nhất sao?” Giang Kiến Khang nói. Giang Phong:??? Giang Phong tiếp tục nhìn chằm chằm dồi trong chén cha ruột, không nói lời nào, mãnh liệt ám chỉ. Giang Kiến Khang:? Σ ( °△°--- ) ︴ Xem biểu tình Giang Kiến Khang, Giang Phong liền biết cha già đã hiểu, mở miệng nói: “Ba, ông nội làm dồi mà hôm nay con đến nếm đều chưa được nếm.” “Hôm qua không phải con ăn rồi sao?” Giang Kiến Khang há mồm đáp trả. “…… Kia không giống nhau, ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay.” Giang Kiến Khang trầm mặc, không có biện pháp, dù sao cũng là con trai ruột của mình, trình độ đoạt đồ ăn không tới nơi tới chốn cũng là do hắn làm cha mà dạy dỗ không tốt. Thở dài một hơi, Giang Kiến Khang lấy ra một miếng dồi, bấm gãy lại bấm gãy, chọn một miếng nhỏ nhất kẹp cho Giang Phong, lời nói thấm thía: “Ông nội con hôm nay làm khá ngon á.” Giang Phong:? “Kiến Khang, cho tôi một miếng dồi.” đồng chí Vương Tú Liên lên tiếng. Giang Kiến Khang lập tức liền đem miếng dồi lớn nhất trong chén mình gắp cho Vương Tú Liên, ân cần hỏi: “Vợ, còn muốn nữa không?” Giang Phong:??? A, nam nhân! “Thôi, tôi ăn xong chén này là được, con trai, con có muốn không, mẹ chia cho con một nửa.” Vương Tú Liên hỏi. “…… Muốn, cảm ơn mẹ!” A, chính mình. Cơm nước xong, là thời gian mọi người nằm phè vui sướng, chắc bụng mang đến cảm giác thỏa mãn làm mọi người đều không muốn động đậy, không phải đi vào phòng nằm liệt thì chính là ở trong sân nằm liệt. “Tiểu Phong, hiện tại đi nấu kẹo đắng đi?” Nghỉ ngơi ước chừng ba bốn mươi phút, Giang Vệ Minh hỏi. “Vâng.” Giang Phong đứng dậy, người khác sung sướng không hắn không biết, bữa cơm này của hắn là không đủ vui sướng, ở bên nhau còn không được ăn đến một miếng dồi, thịt nướng nồi ngay cả nếm chút nước cũng không có. À, đúng rồi, đồng chí Giang Kiến Khang cũng không vui vẻ gì, chia cho vợ một miếng dồi non to đùng bị con trai xui xẻo lấy mất nửa miếng. Kẹo đắng chính là trong quá trình nấu đường bắt đầu chuyển sang màu nâu, tưới nước sôi vào liền không hề quấy nữa, đối với Giang Phong ở giai đoạn thành nước màu cuối cùng luôn không nắm chắc được độ lửa chính xác mà nói, kẹo đắng so ra dễ làm hơn nấu nước màu. Nhưng cũng chỉ là tương đối. Lần đầu tiên hắn nấu ra kẹo đắng có điểm thiên màu cam, Giang Vệ Minh không đánh giá, mà là nói với Giang Phong: “Cháu nếm thử.” Giang Phong dùng chiếc đũa chấm một điểm nhỏ. Giống như… Có hơi ngọt. Giang Phong cũng không xác định, chần chờ nói: “Có phải hơi ngọt rồi không?” “Cháu vẫn là không nắm chắc được thời điểm.” Giang Vệ Minh nói, “Trong nồi còn chưa có hoàn toàn sôi hẳn, cháu đã nóng vội rót nước sôi vào. Ngào đường màu sắc càng đậm, càng nấu vị ngọt càng đạm, gia vị là một phương diện, thêm màu so với gia vị càng quan trọng, cháu nhìn xem cháu nấu ra kẹo đắng này, màu sắc rõ ràng là không đúng, không đủ đậm.” “Ngào đường không chỉ khảo nghiệm cảm giác, càng là khảo nghiệm đôi mắt cùng đầu lưỡi. Nào, ông làm mẫu một lần cho cháu. Nhưng mà kẹo đắng cháu nấu đích xác là tốt hơn nước màu.” Giang Vệ Minh nói, bắt đầu tự mình làm mẫu. Kẹp đắng Giang Phong nấu tốt hơn nước màu, là bởi vì chịu khó xem Giang Kiến Khang. Gà Cung Bảo chính tông là phải dùng kẹo đắng tới thêm màu gia vị, bình thường tuy có đường phèn nước tương, đường phèn đảo lên nhìn như có thể thay thế được kẹo đắng, nước màu, nhưng nếu là muốn theo đuổi hương vị chính tông, còn phải tự mình nấu kẹo đắng. Đương nhiên, gà Cung Bảo Giang Kiến Khang làm cho khách đều là lấy gia vị xào có sẵn, Kiện Khang quán cơm ruột già chín khúc đều là đại tràng heo tùy tiện thái hết thảy cả cái mà không phải mười mấy heo cái đầu tràng mới có thể làm một đĩa. Trừ phi là người trong nhà, Giang Kiến Khang cũng không nguyện dùng nhiều công phu. Giang Phong đã thấy qua Giang Kiến Khang ngao kẹo đắng, ở trong mắt Giang Phong là đã thực không tồi, nhưng so sánh với Giang Vệ Minh nấu hôm nay thì kém đến xa. Toàn bộ hành trình động tác của Giang Vệ Minh như nước chảy mây trôi, từ khi bỏ đường vào nồi, trong lòng ông ấy liền có một cái đồng hồ, khi nào quấy, khi nào thêm nước, khi nào tắt bế, không có bất luận chần chờ gì, từng đoạn từng đoạn. Màu sắc của kẹo đắng không phải màu đỏ cam nhạt, có điểm sền sệt, như là nước đường bị pha loãng. Giang Phong nếm một chút, vị ngọt vẫn là có một chút, nhưng không khoa trương như phần mà hắn nấu lúc trước. Giang Phong lại không biết nhìn hàng, cũng có thể nhìn ra được kẹo đắng này, dùng để làm ruột già chín khúc, tất nhiên là cực ngon. “Xem đã hiểu chưa?” Giang Vệ Minh hỏi. “Đã hiểu.” “Xem biết rồi à?” Giang Vệ Minh lại hỏi. “Ách……” Giang Phong không dám nói chính mình biết, đầu óc xem thì biết nhưng đôi khi tay sẽ có ý nghĩ của chính mình. “Được rồi, cháu lại thử xem.” Giang Vệ Minh cũng không làm khó hắn, đem nồi trả lại cho Giang Phong.