Chương 53: Ký Ức

Sau khi biết được giáo sư Lý là thân thích của mình thì cuộc sống của Giang Phong có thay đổi gì sao? Có, Giang Phong đạt được càng nhiều cơ hội đi học bị giáo sư Lý điểm danh. Cơ hội này nhiều đến mức lớp học có người hoài nghi Giang Phong có phải đã đắc tội với giáo sư Lý nên bị hắn làm khó dễ hay không, rốt cuộc thì hình tượng học tra của Giang Phong đã thâm nhập nhân tâm, làm người rất khó mà liên tưởng đến phương diện thương cho roi cho vọt kia được. Khai giảng hơn nửa tháng, Giang Phong đã có thể thành thạo du tẩu giữa tu luyện trù nghệ, hỗ trợ cửa hàng và học hành ất ơ, Quý Nguyệt thành công lấy được kinh phí muốn có năm nay cho CLB từ hội học sinh, quán cơm Kiện Khang cũng bắt đầu có khách quen ổn định, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính cũng đang thong thả tăng trưởng từng ngày. Nhưng Giang Phong vẫn cảm thấy, cuộc sống mà mỗi ngày ở trong phòng bếp thái vài cái, thỉnh thoảng chạm vào nồi, cuối tuần đi CLB lượn lờ một chút thì hơi quá mức không thú vị rồi. “Tiểu Phong, cháo hình như được rồi đấy, con mang sang cho ông cố dượng đi.” Giang Kiến Khang ở phía sau bếp hô to. Giang Phong đi vào sau bếp, mở nắp cái nồi nhỏ trên bếp ga lên, dùng cái muỗng quấy quấy, cũng ổn rồi. Múc cháo vào hộp cơm, Giang Phong xách theo hộp cơm đi đến nhà giáo sư Lý. Nhà giáo sư Lý cách phố mỹ thực không đến mười phút đi bộ, là chung cư mà 20 năm trước trường học phân phối cho giáo viên, khu phòng cũng khá cũ rồi, trên tường mạt xi măng gồ ghề lồi lõm tất cả đều thủng lỗ chỗ. Mấy ngày nay cháo đều là Giang Phong đưa, có một lần Giang Phong đến đúng lúc Lý Minh Nhất đang mơ hồ, lôi kéo tay Giang Phong liền kêu: “Thừa Đức à, sao anh bây giờ mới đến, em và Tuệ Cầm đã tìm anh mười mấy năm rồi……” Rõ ràng là một ông cụ gầy yếu chỉ còn có da bọc xương, cái nắm tay lại cực kỳ chặt chẽ, Giang Phong cũng không dám giãy giụa sợ ông cụ bị thương, chỉ có thể nghe ông lải nhải mơ hồ không rõ kể lại chuyện ngày xưa. Chỉ là cũng không bao lâu, Lý Minh Nhất lại thành không quen biết hắn, nới lỏng tay cầm tay hắn ra đi khắp nơi tìm Tuệ Cầm. Giáo sư Lý chưa về, người mở cửa cho Giang Phong chính là vợ của ông ấy Trần Tố Hoa. “Bà ơi, ông cố dượng có khỏe không ạ?” Giang Phong hỏi. “Vẫn khá khỏe, hiện tại đang thanh tỉnh đấy, cháu vào nói chuyện một lúc với ông cố dượng đi.” Trần Tố Hoa nhận lấy hộp cơm, đi về phía phòng bếp, “Hai ngày nay cũng không thấy rơi vào mơ hồ nữa, sáng nay lúc bà đi chợ nhìn thấy táo rất ngon nên mua, để bà lấy cho cháu một ít, cháu cứ vào ngồi trước đi.” Trần Tố Hoa là con gái của bí thư chi bộ thôn mà giáo sư Lý lên núi xuống làng khi còn là thanh niên trí thức cưới về, không có văn hóa gì, tiểu học cũng chưa học xong, năm sáu chục tuổi rồi nhưng làm việc gì cũng nhanh nhẹn hấp tấp, là người không thể ngồi yên. Lý Minh Nhất đang ngồi ở mép giường đeo kính viễn thị xem album ảnh, thấy Giang Phong vào đây, cười vẫy tay với hắn. “Tiểu Phong tới đưa cháo à.” Lý Minh Nhất tiếp đón Giang Phong ngồi vào bên cạnh ông cụ, chỉ vào một tấm ảnh đen trắng trên album nói: “Đây là ảnh chụp ông cố dượng và bà cố cô của cháu kết hôn, đáng tiếc lúc ấy không có ảnh chụp màu sắc rực rỡ, chụp không thấy được nhan sắc, bà cố cô của cháu mà mặc váy cưới sẽ rất xinh đẹp, lúc ấy ta nói chỉ chụp kiểu ảnh mặc váy cưới phương Tây thôi mà bà ấy không thuận theo, chết sống không chịu mặc váy cưới phương Tây, kết quả cuối cùng là ta mặc âu phục còn bà ấy mặc váy cưới truyền thống để chụp một kiểu ảnh kết hôn……” “Ba, ăn cháo thôi.” Trần Tố Hoa tay trái một chén cháo tay phải một mâm táo, đem táo đặt ở trên tủ đầu giường, “Cháo còn hơi nóng, để con quấy cho nguội bớt giúp ba, đúng rồi, Tiểu Phong, ăn táo đi, ngọt lắm đó.” “Không cần, để ba tự làm.” Lý Minh Nhất chậm rì rì buông album ảnh xuống, tiếp nhận chén cháo đi đến bên cạnh bàn sách ngồi xuống, dùng muỗng chậm rãi quấy cháo trong chén. Giang Phong nhìn album đang mở ra trên giường, một tấm ảnh chụp đen trắng xưa cũ đã có chút ố vàng. Trên ảnh chụp một nam một nữ, đều còn rất trẻ, nhìn qua thì mới chỉ tầm tuổi sơ hoặc cao trung bây giờ, nam tây trang giày da, mặt không biểu cảm, nữ đầu đội mũ phượng, một tâm khăn vuông che nửa mặt, trước ngực còn treo cái gương, một thân áo cưới. Hai người không có tiếp xúc thân thể nào cả, nếu không phải Lý Minh Nhất nói đây là ảnh kết hôn của ông cụ thì Giang Phong thật sự đúng là nhận không ra. Lý Minh Nhất múc một muỗng cháo, ở bên miệng thổi nhẹ. Giang Phong phát hiện trên ảnh chụp dính một sợi tóc trắng ngắn. Lý Minh Nhất mở miệng. Giang Phong vươn tay. Cháo vào miệng. Tay rút ra. “Đinh, hoàn thành nhiệm vụ phụ 【thuốc hay cuối cùng 】, đạt được phần thưởng nhiệm vụ đạo cụ: 【Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất】.” “Đinh, đạt được đạo cụ: 【 Một đoạn ký ức của Giang Tuệ Cầm】.” Ai? Cái trò chơi keo kiệt này mà một lần cho hẳn hai đạo cụ? Hào phóng như vậy?! Giang Phong vân vê sợi tóc vừa rút ra, ném nó vào thùng rác. Không biết là bởi vì nhìn ảnh chụp hay là do tìm được một tiểu bối chia sẻ chuyện tuổi trẻ của mình mà Lý Minh Nhất hôm nay rất có hứng thú, ăn uống cũng khá tốt, uống được một nửa chén cháo lại lôi kéo Giang Phong lải nhải nói không ít chuyện khi còn trẻ cùng vợ cả. Trên sạp bán hoành thánh ở Thành Đông, Giang Tuệ Cầm hoành thánh, làm thủng một cái váy, nghĩ đến cái gì nói cái gì. Cuối cùng vẫn là bởi vì người già tinh lực không đủ, nói một lúc liền mệt nhọc, Giang Phong mới ôm theo một bọc táo mà Trần Tố Hoa cứng rắn nhét vào rời đi. Đưa cháo ước chừng hơn một giờ, lúc Giang Phong trở về Lưu Tử Hiên đã đi thư viện, trong tiệm chỉ còn Quý Nguyệt đang ngồi ở cạnh bàn lấy tablet vẽ. “Cửa hàng đóng cửa nên chị trông cửa hàng. Chú dì đi mua đồ ăn rồi, nói là cái gì mà có một lô hàng tốt mới về nên vội vội vàng vàng đi luôn.” Quý Nguyệt nói, “Cậu về ngủ một giấc đi, mình chị ở đây là được rồi.” Quý Nguyệt vừa nói như vậy, Giang Phong thật đúng là cảm thấy mình hơi mệt cần phải đi ngủ trưa một giấc, nhưng mà cũng không cần về ký túc xá, lên lầu ngủ là được. Đóng lại cửa phòng, click mở giao diện thuộc tính, trên thanh đạo cụ có thêm hai luồng sương mù. 【Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất】: Một đoạn ký ức, có thể tiến vào nhiều lần. 【 Một đoạn ký ức của Giang Tuệ Cầm】: Một đoạn ký ức, chỉ có thể tiến vào một lần. Dùng một lần? Xuất phát từ tò mò, Giang Phong nhấn vào ký ức của Giang Tuệ Cầm, ở lựa chọn có tiến vào hay không thì nhấn Có. Giây tiếp theo, Giang Phong phát hiện chính mình xuất hiện trong khuê phòng của một cô gái. Một cô gái mặc đồng phục nữ sinh thời dân quốc, ôm một cái áo khoác đỏ thẫm, hoa văn thêu ở cổ tay áo rất tinh tế, nhìn gương mặt này, rõ ràng chính là Giang Tuệ Cầm mà hôm nay đã thấy trên ảnh chụp của Lý Minh Nhất. Giang Tuệ Cầm hình như không nhìn thấy Giang Phong, toàn bộ tâm ý đều ở trên cái áo khoác trong lòng mình. Giang Phong thử cầm lấy chén trà trên bàn nhỏ bên cạnh, tay giống như u linh trực tiếp xuyên qua chén trà. Lại thử đi xuyên tường ra ngoài, nhưng lại bị một kết giới vô hình ngăn lại, phát hiện chính mình chỉ có thể loanh quanh bên người Giang Tuệ Cầm nên Giang Phong bắt đầu quan sát phòng này. Đây là một gian phòng khá nhỏ hẹp, gia cụ cũng rất đơn giản, giường, tủ gỗ, một cái bàn nhỏ, một chiếc ghế dựa, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng rất đầy đủ. Giường là một chiếc giường ván gỗ đơn giản, bên trên trải đệm chăn màu tối. Tủ gỗ cao cỡ ngang người, rất mới, nhìn qua có lẽ là mới được làm, ổ khóa đồng cũng là mới tinh, sơn thật sự đều đều, mặt trên còn khắc hoa, thoạt nhìn hẳn là giá trị xa xỉ. Phòng rất sạch sẽ, trên bàn đặt một quyển 《 quốc văn 》, trên cửa sổ có một cái bình chứa đầy đất, bên trong trồng hai cây hành lá. “Em gái, em gái!” Ngoài cửa có người đang gọi. “Dạ, anh, anh chờ một chút, đừng tiến vào, em đi ra ngoài đây!” Giang Tuệ Cầm buông áo khoác, mở cửa đi ra ngoài, Giang Phong cũng vội vàng đuổi kịp.