Chương 54: Ảnh Dân Quốc Cũ (1)

“Anh trai ~” Giang Tuệ Cầm lôi kéo tay người đàn ông ở cửa làm nũng, “Ngày hôm qua anh đã đồng ý rồi, phải dạy em!” Giang Phong đoán, người đàn ông trung niên trước mặt diện mạo có vài phần tương tự mình này chính là ông cố nội Giang Thừa Đức của mình. Chênh lệch tuổi tác của hai người này rất lớn, nhìn qua không giống anh em mà ngược lại giống cha con hơn. “Sắp thành đại cô nương phải gả đi rồi còn không ra bộ dáng gì.” Giang Thừa Đức sủng nịch duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, “Còn ở trong phòng thêu áo cưới sao?” “Đều do thằng nhãi Vệ Kim kia, vốn dĩ em đã thêu xong rồi, lại dám làm thủng mất một lỗ, ngày mai em đã phải cùng Minh Nhất đi chụp ảnh cưới rồi, chờ khi tóm được hắn ta em thế nào cũng phải hung hăng gõ vài cái!” Giang Tuệ Cầm giơ lên nắm tay nhỏ của mình vẫy vẫy tỏ vẻ quyết tâm muốn đánh cháu trai một trận, chạy chậm hai bước đi đến phía trước, thấy Giang Thừa Đức còn ở phía sau chậm rãi đi, thúc giục nói: “Mau một chút, mau một chút!” Giang Tuệ Cầm chạy nhanh, Giang Phong cũng chỉ có thể chạy chậm đi theo, phía sau như có gì đó vẫn luôn đâm vào lưng và mông hắn vậy, tựa như có người đang cầm roi đuổi hắn. Tứ hợp viện nhỏ của Giang gia cách Thái Phong Lâu rất gần, Giang Tuệ Cầm ngựa quen đường cũ đi vào từ cửa sau, rốt cuộc dừng bước ở sau bếp, làm Giang Phong rốt cuộc có thời gian dừng lại thở ra một hơi, thuận tiện xoa xoa cái mông đáng thương của mình một chút. Bà cố cô này của hắn không đi thi điền kinh thật là nhân tài không được trọng dụng. “Giang tiểu thư, đầu bếp vừa mới đi ra ngoài rồi.” Một người phụ bếp trong phòng bếp thấy Giang Tuệ Cầm đi vào, nhắc nhở nói. “Hư, tôi mượn phòng bếp một chút, cậu đừng nói với ông chủ nhé.” Giang Tuệ Cầm tìm một vòng không thấy được nguyên liệu nấu ăn mình muốn, Giang Thừa Đức lại chậm chạp không có tới, gấp đến độ dậm chân. Một lát sau, Giang Thừa Đức mới khoan thai tới muộn. “Anh trai, nhanh một chút, buổi tối em còn hẹn Minh Nhất đi xem điện ảnh đấy, anh nhanh lên chút được không!” Giang Tuệ Cầm thúc giục nói. Giang Thừa Đức bật cười: “Chừng nào em mới sửa được cái tính nôn nóng này của mình đây, với cả nói trước nhé, món này anh chỉ dạy em một lần thôi, xem cho kỹ vào, đừng lộn xộn, đây là món mà Trương tiên sinh đã đặt.” “Em đứng im, em nhất định sẽ không động đậy!” Giang Thừa Đức đi đến bên cạnh một cái bệ bếp, mở nắp nồi trên cái chảo sắt to, lấy một cái chén nhỏ bên trong đặt trước mặt Giang Tuệ Cầm. “Mẹ của Trương tiên sinh thích Ốc yến, cái mà em rể muốn chính là hoàng yến, phương pháp thì giống nhau, đi, nhặt sạch lông tơ bên trong ra đi.” Giang Thừa Đức đẩy cái chén đến trước mặt cô, “Nhặt sạch sẽ xong lại rửa một lần nước rồi bỏ vào nước kiềm để ngâm.” Giang Tuệ Cầm thành thành thật thật đi cầm một đôi đũa, để sát vào trong chén trước mặt, tỉ mỉ nhặt hết lông tơ đen mảnh cùng những tạp chất khác. Giang Phong cũng tò mò thò lại gần xem, chiếc đũa rất nhỏ, nhưng mà so với lông tơ mỏng manh trong chén lại quá thô, tay Giang Tuệ Cầm rất khéo léo nhưng vẫn phải cố hết sức mới lấy ra được. “Tổ yến đầu tiên là phải dùng nước ấm rửa qua một lần, sau đó bỏ vào trong nồi chưng một canh giờ rưỡi. Trứng bồ câu lá liễu là như thế nào chắc là không cần anh phải dạy nữa đúng không?” “Không cần không cần.” Giang Tuệ Cầm cúi đầu, lại gắp ra một sợ lông tơ. Thấy Giang Tuệ Cầm nhặt khá cẩn thận, Giang Thừa Đức cũng không hề chỉ đạo, đi sang bên cạnh bàn lấy tám cái muỗng gỗ nhỏ, dùng khăn dầu phết một lớp dầu vào bên trong từng cái muỗng rồi đặt ở một bên. Ngay sau đó, lấy ở bên tay phải một cái chân giò hun khói. “Chân giò hun khói cần phải được xử lý trước, đúng rồi, của hồi môn của em anh sẽ thêm vào hai cái chân giò hun khói. Khi thái thì phải cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng hấp tấp mà thái vào tay đấy, chờ sau khi ngâm trong nước kiềm nó nở ra thì em dùng nước ấm rửa qua rồi đem nó xé sợi, thôi, em cứ nhặt trước đi, nói nhiều em cũng không nhớ được.” Giang Thừa Đức ngoài miệng nói vậy, động tác trên tay cũng không ngừng. Con dao to dọc theo kết cấu của chân giò hun khói nhẹ nhàng cắt mấy đao, trên thớt liền có thêm vài lát chân giò hun khói mỏng như cánh ve. Giang Tuệ Cầm từ khi nghe được hai chữ hồi môn thì bắt đầu vùi đầu càng thấp hơn, câu nói kế tiếp một chữ cũng không nghe vào. Chờ đến khi Giang Tuệ Cầm nhặt hết lông tơ cùng tạp chất trong tổ yến ra rồi bỏ vào nước kiềm ngâm xong, trứng bồ câu lá liễu cũng của Giang Thừa Đức cũng đã làm xong, trứng bồ câu bên dưới lớp chân giò hun khói cùng cải ướp tỏi trông rất đẹp mắt. “Anh, tổ yến phải ngâm đến như nào?” Giang Tuệ Cầm thấy trứng bồ câu đã chưng chín, không khỏi nhìn về phía tổ yến sớm đã ngâm nở ra trong chén. Giang Thừa Đức qua đi vừa thấy liền nóng nảy, vội đổ hết nước kiềm rồi cho vào nước ấm một lần: “Nói em không nhớ được thì em đúng là không nhớ được à! Anh đã bảo là ngâm vừa nở phải lấy ra luôn, em xem em đã ngâm bao lâu rồi? Còn không mau múc chén nước lạnh!” Giang Tuệ Cầm vội vàng đi múc nước.