Chương 55: Ảnh Dân Quốc Cũ (2)

Chờ Giang Tuệ Cầm đem nước lạnh múc tới, tổ yến đã bị Giang Thừa Đức xé thành sợi, Giang Thừa Đức dùng nước lạnh rửa lại một lần rồi cho vào nồi. Người Giang gia đối với nước dùng quả nhiên là yêu thích từ đời đời truyền xuống, tổ yến mới vừa vào nồi, nước dùng trong nóng bỏng đã được rót lên, Giang Phong lúc này mới chú ý tới, phía sau bếp đặt hai cái nồi to hóa ra đều là nước dùng. Chờ khi Giang Phong quay đầu lại, tổ yến đã được vớt ra, trong nồi chỉ có nước dùng trong vẫn đang bốc hơi sắp sôi trào, vào khoảnh khắc nước dùng trong sắp sôi trào, Giang Thừa Đức lại rót một ca nước dùng lạnh vào, rải một nắm muối, cuối cùng rưới lên trên một muỗng rượu Thiệu Hưng, liền đem nồi ném cho Giang Tuệ Cầm. “Đợi nó sôi, hớt hết bọt bên trên ra.” Dứt lời thì bắt đầu bày món. Nhận được nhiệm vụ, Giang Tuệ Cầm muốn lấy công chuộc tội nhìn chằm chằm nồi to trước mặt không dám chớp mắt. “Cô ơi, cô, anh Minh Nhất tìm cô.” Một đầu củ cải nhỏ chạy vào sau bếp. “Vệ Quốc, về sau phải gọi là dượng, không thể rối loạn bối phận!” Giang Thừa Đức nghiêm mặt. “Ồ.” tươi cười trên mặt củ cải nhỏ dần dần biến mất. Đây là! Ông nội??! Giang Phong nhìn chằm chằm củ cải nhỏ trước mặt trên mũi còn đang thò lò nước mũi, quả thực không thể tin được hai mắt của mình nữa. Còn không đợi Giang Phong quan sát toàn diện xong Giang Vệ Quốc phiên bản bé xíu, Giang Tuệ Cầm đã đỏ mặt chạy ra ngoài, Giang Phong chỉ có thể đuổi theo phía sau, bằng không eo cùng mông hắn sẽ xong đời. Sau đó Giang Phong đã được trải qua hiện trường nhét cẩu lương đẫm nước mắt. Ai nói người ở xã hội cũ đều rất bảo thủ, cái gì mà có tình cũng chỉ dám lịch sự lễ nghĩa, đều là vô nghĩa! Nên rải cẩu lương thì một chút cũng không chậm trễ! Giang Phong chính mắt chứng kiến bà cố cô mới mười mấy tuổi của mình cùng ông cố dượng hai người ngọt ngọt ngấy ngấy xem phim điện ảnh, anh đút em một viên ô mai em đút anh một cái hạt dưa đã bóc, kéo kéo tay nhỏ, kết cục của bộ phim điện ảnh là nữ chính bi thảm chết đi, Lý Minh Nhất trộm hôn má trái Giang Tuệ Cầm một cái. Rõ ràng là điện ảnh bi kịch, còn không có âm thanh, hai người lại giống như vừa xem xong bộ phim điện ảnh tình yêu ngọt ngào vậy. Xem xong điện ảnh, Lý Minh Nhất đưa Giang Tuệ Cầm về nhà, Giang Phong đi theo phía sau bọn họ. Lúc trước đã chịu bạo kích từ cẩu tình nhân thương tổn quá lớn, Giang Phong cảm thấy vẫn nên đi phía sau thì an toàn một chút. “Ngày mai chúng ta đi tiệm chụp ảnh Kim Lợi Khai chụp ảnh kết hôn nhé.” Lúc cách tứ hợp viện nhỏ của Giang gia còn một con hẻm, Lý Minh Nhất dừng lại bước chân. “Ừm.” Giang Tuệ Cầm nhỏ giọng đáp. “Còn có năm ngày nữa thôi thì em chính là vợ của anh rồi.” “Ân.” thanh âm Giang Tuệ Cầm càng nhỏ, cúi đầu, xấu hổ đến mức lỗ tai cũng phiếm hồng. “Nếu không phải mẹ anh một hai phải chọn đúng ngày hoàng đạo, anh thật là hận không thể hôm nay đã để em gả cho anh rồi. Anh nhất định phải đăng báo, không chỉ ở riêng Bắc Bình này, còn muốn ở Thượng Hải, ở Nam Kinh, đại công báo, dân báo anh đều phải đăng, anh muốn cả nước đều biết em là vợ của anh!” Lý Minh Nhất ôm lấy Giang Tuệ Cầm, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, thấp giọng nói: “Good night, my darling!” Giang Tuệ Cầm mặt vốn chỉ đang có chút phiếm hồng lại nháy mắt trở nên đỏ bừng, từ trong ngực hắn chui ra cũng không quay đầu lại chạy thẳng về nhà. Cô đột nhiên liền chạy như này thì chỉ có khổ Giang Phong, một chút chuẩn bị đều không có, đã bị bức tường vô hình phía sau kia hung hăng đâm phải, trực tiếp ngã lăn trên mặt đất. Đâm cũng đau thật đấy! Giang Phong từ trên mặt đất bò dậy, phát hiện chính mình thế mà lại xuất hiện ở trong một gian phòng, hơn nữa lại còn là ban ngày. Phải biết rằng, vừa rồi lúc Giang Tuệ Cầm chạy nhà chính là buổi tối. “Em không mặc, em không mặc, em không mặc!” Giang Phong còn chưa thăm dò được tình huống lúc này đã nghe được Giang Tuệ Cầm phẫn nộ thét chói tai.