Chương 56: Ảnh Dân Quốc Cũ (3)

Nơi này thoạt nhìn giống như phòng chứa đồ, có thể là hậu trường của rạp hát, váy tây trang, đèn bàn, điện thoại, cái giá, tranh sơn dầu cùng một ít đạo cũ hoặc cũ hoặc hỏng đặt ở bên nhau. Trên tay Giang Tuệ Cầm ôm một cái bọc vải bố phình phình thật sự kín mít. “Tuệ Cầm, anh thật đúng là không rõ, kiện váy cưới kia có chỗ nào mà em không thích? Anh vốn muốn cho em một kinh hỉ, em thật là làm người ta mất hứng!” “Em chỗ nào cũng không thích, chúng mình chụp chính là ảnh kết hôn đấy, là ảnh mà em chụp khi xuất giá, mặc quần áo gì hẳn là phải do chính em may!” “Chính là mặc cái áo khoác đỏ nhìn giống áo cưới kia sao? Làm hôn lễ của chúng ta trở nên phong kiến ngu muội buồn cười sao?” Lý Minh Nhất cất cao thanh âm, “Anh mặc âu phục em lại mang mũ phượng, em không cảm thấy buồn cười sao? Tuệ Cầm, hai chúng ta đều là người tiếp nhận giáo dục kiểu mới, sao em lại giống y như cây đàn cũ kỹ cổ giả vậy?” “Buồn cười? Anh cảm thấy buồn cười?” Giang Tuệ Cầm ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt trang điểm tinh xảo đều khóc thành mèo hoa. Gói đồ trong tay cô bị cởi ra, lộ ra áo cưới được gấp gọn gàng chỉnh tề bên trong, lấy một cái áo khoác ngoài, giũ ra, giơ lên, chỉ vào nó, tức giận đến cả người đều đang run rẩy. “Anh cảm thấy nó buồn cười? Lý Minh Nhất, em thêu mất bốn năm, bộ áo cưới này em thêu ước chừng đã 4 năm! Lúc mẹ em sinh em bị khó sinh mà mất, em không có mẹ, chị dâu cũng đã qua đời, không ai dạy em phải thêu áo cưới như thế nào, đều do em tự mình lần mò cân nhắc, thêu hỏng đã bao nhiêu cái rồi, chỉ có một bộ này là còn tốt.” “Anh cảm thấy nó xấu, nó buồn cười, nó không đẹp như cái váy cưới mà anh tìm thợ may từ Paris làm đúng không? Nhưng đây là áo cưới do chính tay em thêu, cô gái nào khi xuất giá cũng muốn mặc áo cưới do chính tay mình thêu mà! Em nói cho anh biết, đừng có mà nói với em cái gì mà phong kiến mở ra, em đọc chính là nữ giáo, em không được học những cái gì mà hoá học vật lý lợi hại đó của anh, thứ mà chúng em học chính là giúp chồng dạy con xử lý việc trong nhà, em chính là phong kiến, em chính là cổ hủ thế đấy.” Giang Tuệ Cầm vừa nức nở vừa gấp lại áo khoác bỏ vào, cầm lấy bọc đồ, bước nhanh đi ra ngoài. “Anh đi tìm người con gái khác mở ra tự do chụp ảnh kết hôn cùng anh đi! Hôm nay ảnh này em không chụp!” Giang Phong vội vàng đuổi theo. “Giang tiểu thư, đã suy xét xong chưa, ảnh chụp này có chụp nữa không?” Nhiếp ảnh gia thấy Giang Tuệ Cầm từ trên lầu đi xuống, vội vàng cười lên tiếng. “Không chụp, hắn thích ai thì tìm người đó chụp đi.” Giang Tuệ Cầm lau nước mắt trên mặt một phen, lập tức rời khỏi tiệm chụp ảnh. May là lần này Giang Tuệ Cầm không chạy vội nữa, bằng không mông của Giang Phong lại phải gặp tai ương. Tính tình vị bà cố cô này của mình thật sự cũng không phải khó chiều, nhưng mà Lý Minh Nhất cũng coi như xứng đáng. Nói vị hôn thê của mình là phong kiến cũ kỹ buồn cười, chắc là không muốn có vợ nữa rồi! Đi tới đi tới, Giang Tuệ Cầm ngừng ở trước một cái sạp hoành thánh. “Chén nhỏ hoành thánh, không cho hành.” Giang Tuệ Cầm tìm cái bàn ngồi xuống, đặt bọc đồ ở bên người, đếm ra mấy đồng tiền đưa cho chủ quán. Quán hoành thánh ở ngay đầu ngõ, chủ quán là một người đàn ông trung niên, lưng đã hơi còng. Sạp chỉ có 3 cái bàn nhỏ, gồ ghề lồi lõm, mặt bàn dầu mỡ không nói, bên cạnh còn có không ít gai gỗ. Chủ quán nhận tiền trước, cầm một cái giẻ lau dầu mỡ dơ hầy tùy ý lau lau trên bàn Giang Tuệ Cầm, sau đó đem giẻ lau tùy tay ném vào trên bàn bên cạnh. Cũng không rửa tay, từ giỏ tre bốc một nắm hoành thánh nhỏ đã gói sẵn ném vào trong nồi nước sôi. Chỉ chốc lát sau, một chén hoành thánh đã ra khỏi nồi. Nhỏ lên trên hai giọt dầu mè, còn lại cái gì cũng chưa thêm, chủ quán đem cái chén sứt mất ba chỗ đến trước mặt Giang Tuệ Cầm. Chất lượng hoành thánh cực kém, vỏ dày, thịt ít, còn không được bao kín mít, một chén hoành thánh tan ra hơn phân nửa. Giang Tuệ Cầm tâm tư cũng không ở trên hoành thánh, liên tiếp quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn không thấy được người muốn thấy. Trên đường phố lát gạch đá xanh tới tới lui lui rất nhiều người, có vị tiên sinh mặc áo dài, cu li áo ngắn, thanh niên ăn mặc như học sinh, người kéo xe kéo cùng với nữ nhân mặc sườn xám xinh đẹp. Chính là không có Lý Minh Nhất. Giang Tuệ Cầm nghiêng đầu, ngơ ngác mà nhìn đường phố, nhìn rồi nước mắt lại rơi xuống. Nước mắt cứ lặng yên chảy như vậy, Giang Tuệ Cầm giận dỗi quay đầu đi, nhìn hoành thánh trước mặt đều đã nguội lạnh, nếm một cái. Nước mắt rơi các nhiều. Xem đến mức Giang Phong đều muốn đưa tờ giấy cho bà ấy. Khóc lóc khóc lóc, cuối cùng thì Lý Minh Nhất gấp đến độ miệng nổi mụn nước rốt cuộc đã tìm tới.