Chương 57: Trò Chơi Lại Cập Nhật

“Tuệ Cầm, sao em lại chạy tới nơi này ăn hoành thánh?” Lý Minh Nhất vừa mở miệng, Giang Phong đã muốn bịt luôn miệng hắn lại. Thiếu niên mười mấy tuổi yêu đương hẳn là kỹ năng thiên phú, sao mà vị huynh đệ này hình như trên người bẩm sinh đã suy dinh dưỡng, kỹ năng thiên phú không được thức tỉnh vậy. Giang Tuệ Cầm nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất: “Anh không phải đi tìm cô người yêu mở ra nhân sinh tự do dân chủ của anh sao? Tới tìm em cái người phong kiến cổ hủ buồn cười này làm gì?” “Ai nói anh muốn đi tìm người mở ra tự do dân chủ? Tuệ Cầm à em nói đạo lý chút được không?” Ông cố dượng của con à, con cầu xin người đừng nói nữa! Giang Phong ở một bên nhìn mà hận không thể lấy hoành thánh trên bàn nhét vào trong miệng của hắn lấp kín miệng hắn làm hắn đừng nói thêm câu nào nữa, đêm qua kia một chuỗi lời ngon tiếng ngọt không phải nói rất chi trơn tru sao? Hôm nay lại cứ như đầu mới đụng phải tường vậy? “Vậy anh đi tìm người nào mà phân rõ phải trái ấy!” Giang Tuệ Cầm quay đầu đi, nhìn trong chén, nước mắt to như hạt đậu lại bùm bùm rớt vào bát canh hoành thánh. Hai người trầm mặc trong chốc lát. “Đừng khóc.” Lý Minh Nhất lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Giang Tuệ Cầm, nhẹ giọng nói: “Khóc rồi mắt sưng hết lên, chờ lát nữa chụp ảnh sẽ rất khó coi.” “Ai muốn chụp ảnh, không phải anh chê quần áo em thêu xấu sao?” Giang Tuệ Cầm nhỏ giọng nói. “Em mặc gì cũng đẹp, ở trong mắt anh thì em chính là người đẹp nhất thế giới này.” “So Nguyễn Ngọc Linh còn xinh đẹp hơn sao?” “So với Nguyễn Ngọc Linh đẹp hơn một vạn lần!” “Kẻ lừa đảo.” Giang Tuệ Cầm nín khóc mỉm cười. Lý Minh Nhất nắm tay Giang Tuệ Cầm, cùng nhau đi đến tiệm chụp ảnh. Tay thiếu nữ nắm chặt tay,thiếu niên như sợ hắn chạy trốn vậy. Giây tiếp theo, Giang Phong về lại trong phòng. Mắt nhìn di động, thời gian mới trôi qua 5 phút. “Đinh, chúc mừng người chơi thăm dò ra công năng mới, trò chơi sắp cập nhật.” “Trò chơi đang cập nhật, tiến độ hiện tại: 0%.” Giang Phong:…… Lại tới nữa, tốc độ update chậm đến nỗi làm người ta hít thở không thông. Nhưng mà, trong trí nhớ của Giang Tuệ Cầm vừa rồi, ngoại trừ cơm chó rải đầy trời cùng hương vị yêu đương chua lòm tràn ngập hằng ngày, còn có Giang Thừa Đức làm một món ăn. Món canh suông Liễu Diệp Yến! Món ăn kia Giang Phong chính là dùng toàn diện, toàn bộ các góc độ, một chút chi tiết cũng không bỏ sót để xem toàn bộ quá trình. Chỉ tiếc Giang Tuệ Cầm chạy trốn sớm, không thấy được bước cuối cùng bày món cùng rưới nước canh. Giang Phong ngồi ở trên giường, nỗ lực hồi tưởng lại lúc mình ở trong trí nhớ Giang Tuệ Cầm nhìn thấy cách làm món canh suông Liễu Diệp Yến. Không được, quá khó khăn. Chỉ nhìn một lần, nguyên liệu nấu ăn cùng với thủ pháp xử lý thì dễ phân biệt, nhưng độ lửa và gia vị không được hưởng qua mà chỉ dựa vào mắt thường đi học thì đối với Giang Phong mà nói thật sự là quá khó khăn. Càng miễn bàn đến tinh hoa của món ăn —— nước dùng trong. Giang Phong chỉ ngửi thấy mùi vị, còn dùng những nguyên liệu như nào thì không rõ ràng lắm. Nếu hắn có thể có bản lĩnh ngửi là có thể phán đoán nguyên liệu nấu ăn thì khi còn nhỏ lúc học nấu ăn cũng sẽ không bị lão gia tử dùng đáy nồi gõ đầu. Xác định chính mình học không được món canh suông Liễu Diệp Yến, sau khi xem xong ký ức lại chẳng còn chút buồn ngủ nào, Giang Phong lững thững đi xuống lầu, đi ra ngoài lắc lắc. Từ khi khai giảng tới nay, khó có khi được thanh nhàn, dùng thời gian này lãng phí vào việc ngủ chẳng phải đáng tiếc sao. Quý Nguyệt vẫn đang vẽ ở dưới lầu. Giang Phong ở trong trí nhớ của Giang Tuệ Cầm đã trải qua một ngày, nhưng trong hiện thực cũng mới chỉ vài phút, thấy Giang Phong xuống lầu, Quý Nguyệt có vài phần kinh ngạc. “Không ngủ à?” “Không ngủ, ra ngoài đi dạo một chút.” Thời gian này đúng là thời điểm phố mỹ thực quạnh quẽ nhất. Nắng gắt cuối thu dư uy hãy còn, đi ở trên đường bị mặt trời hun cho choáng váng đầu, mất hết cảm giác ăn uống. Giang Phong đang suy xét đến một chuyện. Một chuyện mà sau khi đồng chí Vương Tú Liên cùng Giang Kiến Khang biết, khả năng sẽ bị hỗn hợp đánh kép, sau đó quỳ trên giá dụng cụ cắt gọt, đầu đội nồi áp suất.