Chương 77: Chuyển Nhượng

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong mang hai cái quầng thâm mắt to đùng như gấu trúc đi đến cửa hàng. Ngày hôm qua cùng trò chơi đấu tranh cả đêm, không có chăm sóc khách hàng, không có report, không có khiếu nại, trong cái trò chơi ba không này người chơi địa cầu không có nhân quyền Nhiệm vụ chính vẫn như cũ là??? Giang Phong đều phải hoài nghi ông chủ của trò chơi này có phải ăn nhậu chơi gái cờ bạc thiếu nợ 3.5 trăm triệu vũ trụ tệ, mang theo cô em vợ chạy trốn rồi không nữa. May mà, đạo cụ đạt được trong trò chơi còn có thể sử dụng bình thường. Tuy rằng chỉ có một cái thùng xốp giữ tươi cùng một cái bảng quảng cáo nhỏ. Buổi sáng, còn chưa bắt đầu buôn bán, Giang Phong ở phía sau bếp bị Giang Vệ Quốc chỉ huy nấu canh. Giáo sư Lý cầm một cái túi công văn đi vào quán cơm Kiện Khang. “Chú họ, chú từ Bắc Bình mở họp đã trở lại rồi à.” Vương Tú Liên xoa cái bàn hô. giáo sư Lý cười gật gật đầu với bà, hỏi: “Tiểu Phong ở đây không? Chú có chút văn kiện cần thằng bé ký một chữ.” “Văn kiện?” Vương Tú Liên tươi cười tức khắc biến mất, đầy mặt nghiêm túc, “Thằng nhãi ranh kia ở trong trường học gây chuyện?” “Không phải.” Lý giáo sư bật cười, mở túi công văn ra, đem một xấp văn kiện thật dày bên trong lấy ra đưa cho Vương Tú Liên, “Là giấy chuyển nhượng khế đất một cửa hàng, đứng tên ba chú, buổi tối mấy ngày hôm trước ông cụ gọi điện thoại cho chú, bảo chú chuyển nhượng cái cửa hàng này sang cho Tiểu Phong.” Vương Tú Liên tiếp nhận văn kiện, bên trong điều khoản chi chít bà nhìn mà đầu muốn to ra, nhưng mà mấy cái chữ to trên cùng bà vẫn xem hiểu. 《 Giấy thỏa thuận chuyển nhượng Thái Phong Lâu》 Thái Phong Lâu là cái gì? Hình như ba cũng từng nói qua. Trực giác của Vương Tú Liên nói cho bà, có chuyện lớn. “Kiến Quốc, Tiểu Phong, ba, mau ra đây! Đã xảy ra chuyện!” Vương Tú Liên gân cổ lên quát. Năm phút sau. Bốn người mỗi người cầm một quyển văn kiện trầm mặc lật xem. “Không được, Quân Minh, cái này quá quý trọng, nhà của chúng ta không thể nhận. Ta đi nói với dượng, thứ này Tiểu Phong không nhận được!” Giang Vệ Quốc kỳ thật không hiểu lắm cái gì chuyển nhượng cửa hàng, chuyển nhượng cổ phần, chuyển nhượng khế đất linh tinh gì đó, nhưng hắn từ nhỏ đã ở Thái Phong Lâu lớn lên, quá rõ ràng đoạn đường cùng diện tích của Thái Phong Lâu.… Tuy rằng sau này cũng chưa từng qua Bắc Bình, nhưng ngày thường cũng sẽ cầm di động nhìn xem tin tức, biết một căn hộ hai phòng ngủ ở Bắc Bình đã là mấy ngàn vạn, vậy Thái Phong Lâu thì sao? Mấy trăm triệu? Hơn 1 tỷ? Giang Vệ Quốc không có cái mặt già kia, để cho Giang gia bọn họ nhận không của người khác thứ giá trị hơn 1 tỷ được. Giang Phong cũng sợ ngây người. Tuy nói chưa thấy qua toàn cảnh Thái Phong Lâu, nhưng hắn tốt xấu gì cũng từng vào sau bếp, đối với Thái Phong Lâu có chút ấn tượng. Kia chính là nhà hàng ở Bắc Bình, độc lập luôn! Thế mà thật sự bảo tồn tới tận bây giờ! Hai vợ chồng Giang Kiến Khang cũng là người biết tiến thoái, sôi nổi tỏ vẻ không thể nhận. Giáo sư Lý khuyên nhủ: “Vệ Quốc, Thái Phong Lâu này vốn chính là của Giang gia mà, cha tôi tìm mấy anh em các người tìm hơn nửa thế kỷ, chuyện năm đó tuy tôi không rõ ràng lắm, nhưng ít nhiều gì vẫn biết một ít.” “Nhà hàng này là dân quốc năm 37 mẹ tôi mua về, lúc bà còn trên đời vẫn luôn nói Thái Phong Lâu vốn dĩ chính là sản nghiệp của tổ tiên Giang gia, sau lại bởi vì cha bà ấy hút nha phiến bại hết gia sản mới làm Thái Phong Lâu đổi chủ, lại bởi vì chiến loạn mới từ ba tỉnh miền Đông Bắc dọn đi Bắc Bình. Sau lại…… Ai. Thời điểm sửa lại án xử thì mẹ tôi đã qua đời, chính phủ trả lại Thái Phong Lâu, lúc ấy đã bị sửa không thành bộ dáng gì nữa, cha tôi lại phí không ít công sức đem nó đổi trở lại nguyên dạng. Lưu trữ nó, vốn chính là hy vọng có một ngày có thể tìm được mọi người, đem Thái Phong Lâu tiếp tục mở ra.” “Nhà của chúng ta lại không có thiên phú kinh doanh gì, tôi cũng không có con, tiểu Phong chính là tiểu bối của tôi, cha tôi nếu đã làm chủ, muốn đem Thái Phong Lâu chuyển nhượng cho tiểu Phong thì cứ nghe ông cụ đi.” “Không được, không được.” Giang Vệ Quốc thái độ kiên quyết. Hắn không muốn Thái Phong Lâu sao? Hắn đương nhiên muốn. Giang Vệ Quốc vẫn nhớ rõ, năm đó lúc Giang Thừa Đức đang lẩn trốn dùng những đồng tiền cuối cùng mua cho hắn một tấm vé tàu đi Ma Đô, trao cơ hội cuối cùng cho hắn, để hắn lăn lộn ra hình ra dạng, vinh quy quê cũ đi Bắc Bình đem Thái Phong Lâu mua trở về. Hắn muốn Thái Phong Lâu, nhưng phải là Giang gia dùng vàng thật bạc trắng sáng rọi mua trở về, mà không phải dựa vào thân thích đưa tặng. “Như vậy đi.” Thấy bốn người Giang gia đều không đồng ý, giáo sư Lý lui một bước, “Lần này tôi tới vốn dĩ chính là muốn tiểu Phong ký vào văn kiện, lại cùng tôi đi Bắc Bình làm xong thủ tục. Bằng không chúng ta đem nội dung văn tự sửa lại, chúng ta đi tìm phòng công chứng định giá tổng giá trị Thái Phong Lâu một chút, đem Thái Phong Lâu bán cho mọi người, tiền có thể thanh toán từng phần.” giáo sư Lý nói thì nói như vậy, nhưng hắn căn bản là không chuẩn bị lấy tiền. Vương Tú Liên có chút do dự. Bà nhìn ra được, cha chồng rất muốn Thái Phong Lâu. Nhưng một tòa tửu lầu ở Bắc Bình phải bao nhiêu tiền? Ít nhất cũng đến mấy trăm triệu ấy chứ? Bà Trái tim nhỏ bé của Vương Tú Liên chịu không nổi. Giang Vệ Quốc tâm động. Hắn khi còn nhỏ mộng tưởng lớn nhất chính là có thể đánh bại sáu người anh trai trở thành đầu bếp chính của Thái Phong Lâu trong tương lai, sau lại mộng tưởng là có thể tích cóp đủ tiền về Bắc Bình mua lại Thái Phong Lâu. Nhoáng cái hơn nửa thế kỷ đã qua đi, hắn rốt cuộc không về Bắc Bình. Hiện tại văn kiện chuyển nhượng của Thái Phong Lâu liền chói lọi đặt ở trước mặt hắn, đối tượng chuyển nhượng là tôn tử hắn, hắn thậm chí đều tìm không thấy lý do cự tuyệt. “Được.” Giang Vệ Quốc đáp ứng rồi. Cùng lúc đó, thanh âm thông báo ở trong đầu Giang Phong vang lên. “Đinh, phát hiện một nhiệm vụ chính có thể nhận: 【 một lần nữa khai trương 】 làm Thái Phong Lâu ở Bắc Bình thành một lần nữa khai trương.” “Cháu thì sao, Tiểu Phong?” giáo sư Lý nhìn về phía Giang Phong. “Được.” Giang Phong không thể nào cự tuyệt. Hơn 1 tỷ tiền nợ đó. Chân Giang Phong đều có chút nhũn ra. Nhưng hắn rất rõ ràng, cái này không riêng gì vì hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, càng là vì hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử. Từ nhỏ đến lớn lão gia tử có bao nhiêu nhắc mãi Thái Phong Lâu, Giang Phong lại quá rõ rnagf. Nếu Thái Phong Lâu thật sự có thể ở trên tay bọn họ lại lần nữa phát dương quang đại, lão gia tử chỉ sợ có thể hưng phấn đến tiếp nhận chức vụ đầu bếp chính luôn ấy chứ. “Tiểu Phong ngày mai liền cùng tôi đi Bắc Bình làm nhượng thủ tục chuyển nhượng đi.” giáo sư Lý nói, “Chỉ là tửu lầu đại khái đã có 7, 8 năm chưa được xử lý, muốn một lần nữa khai trương, khả năng còn có chút khó khăn.” Giáo sư Lý trước tiên cho bọn hắn một châm dự phòng. Dù sao hắn lần này đi Bắc Bình mở họp lúc nhìn thấy Thái Phong Lâu, có điểm giống không văn vật di tích được bảo vệ tốt. Phỏng chừng chi phí một lần nữa tu sửa cũng không phải khoản nhỏ.