Chương 78: Thiếu Nợ

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong cùng giáo sư Lý ngồi trên máy bay đi Bắc Bình. Giang Phong đối với thủ tục chuyển nhượng bất động sản gần như là hoàn toàn không biết gì cả, dành cả một buổi tối lên mạng tra nhưng mà cũng đọc mà chẳng hiểu, giáo sư Lý cũng rất tri kỷ mời cho hắn một luật sư, sau khi xuống máy bay liền dắt hắn đi khắp nơi qua lại lo giấy tờ thủ tục. Luật sư đã xem qua văn kiện thỏa thuận, không có bất kỳ vấn đề gì, không khác gì nửa bán nửa tặng, bận rộn suốt hai ngày trời, Giang Phong dưới sự chứng kiến của hai bên luật sư cùng nơi công chứng hạ bút ký xuống bản thỏa thuận. Cầm trên tay giấy nợ giá trị 3 trăm triệu, Giang Phong trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trên thỏa thuận không quy định thời gian thanh toán, cũng không có bất kỳ yêu cầu cụ thể gì, lãi suất càng là một chữ cũng không nhắc tới. Hơn nữa mấy ngày nay Giang Phong cũng ý thức được, giáo sư Lý có thể là thật sự không muốn lấy tiền này của hắn, bởi vì ông ấy thật sự không để bụng chút tiền ấy, nhưng nếu đã thiếu tiền thì vẫn phải trả lại, càng miễn bàn giáo sư Lý đem tiền áp xuống thấp nhiều như vậy. Đại học A có rất nhiều lời đồn về giáo sư Lý, đồn ông ấy là cái gì danh môn vọng tộc của Bắc Bình, cái gì là con trai độc nhất của gia tộc, ở kinh thành có rất nhiều nhà ở, thậm chí còn có một gian tứ hợp viện. Những cái này đều là thật sự. Ông nội của Lý Minh Nhất chính là quan hàn lâm viện, ông cố nội càng là quan chính tam phẩm, cha ông cụ thời trẻ đọc tư thục học bát cổ, còn thi đậu cử nhân, sau đó khoa cử hủy bỏ, tiếp nhận giáo dục phương tây kiểu mới, xuất ngoại du học, sau khi trở về làm nhà xưởng, làm từ thiện, năm đó cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Ngay cả bản thân Lý Minh Nhất, sau khi học xong đại học, trong lúc kháng chiến lại ra ngoại quốc tị nạn thuận tiện lưu học, ngay cả Giang Tuệ Cầm đều ở nước ngoài học đại học tài chính chuyên nghiệp. Sau khi cải cách mở ra, chính phủ trả lại gia sản Lý gia. Nhà xưởng gì đó đương nhiên là không có khả năng còn, bất động sản thì lại còn nguyên, đồ cổ trong phòng không có dấu vết bị lục lọi, hơn nữa khoản bồi thường, đối với gia đình người thường mà nói cũng là một khoản lớm ngập trời. Giáo sư Lý nói cho Giang Phong vốn dĩ nhà bọn họ là có sáu tòa tứ hợp viện, sau lại phá bỏ di dời bồi thường mười mấy căn nhà nhỏ, toàn bộ cho thuê. Giang Phong:…… Nhà bọn họ nhận được cửa thân thích này có phải có hơi quá hiển quý không nhỉ. Giáo sư Lý dắt Giang Phong đi Thái Phong Lâu. Đoạn đường Thái Phong Lâu nằm, đã hoàn toàn bị cải tạo thành khu thương nghiệp, xung quanh đều là trung tâm thương mại lớn, duy độc một tòa Thái Phong Lâu nhà hàng cổ kính. Mấy năm nay cũng không phải không có chủ đầu tư bất động sản coi trọng miếng đất này, nhưng nhà Giáo sư Lý bọn họ không thiếu tiền, vốn đã nghĩ gìn giữ Thái Phong Lâu cho Lý Minh Nhất một cái niệm tưởng. Hiện tại đem nó chuyển nhượng cho Giang Phong, hai vợ chồng bọn họ ngược lại cảm thấy đây là vật quy nguyên chủ, cũng coi như là dùng đúng tác dụng của nó. Giang Phong ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thái Phong Lâu, liền cảm thấy nó so sánh với kiến trúc quanh thân có chút không hợp nhau. Ngược lại không phải bởi vì một cái hiện đại, một cái giả cổ, mà là Thái Phong Lâu thật sự là quá cũ. Giang Phong còn nhìn thấy hai cô gái đang chụp ảnh với Thái Phong Lâu vừa thấy chính là nơi khác lại đây chơi, tư thế kia tựa như chụp ảnh đối với di sản văn hóa vậy. Cả nhà Giáo sư Lý định cư ở thành phố A, tuy đã cho mời chuyên gia tới định kỳ xử lý, nhưng bởi vì bọn họ không thế nào tới Bắc Bình cho nên người xử lý cũng hoàn toàn không để bụng. Mấy năm nay dãi nắng dầm mưa, kiến trúc nhà hàng lão hoá thập phần nghiêm trọng, nếu không tu sửa lại một lần nữa, cứ như vậy khai trương làm buôn bán khẳng định là không được. “Thầy, nếu tu sửa lại Thái Phong Lâu một lần nữa ……” Giang Phong hỏi. “Thầy có nhận thức một đội công trình, nhưng mà nếu làm vậy, ít nhiều cũng cần mấy trăm vạn.” Giáo sư Lý nói. Đừng nói mấy trăm vạn, mấy trăm tệ Giang Phong đều lấy không ra nổi, Giang gia hiện tại đang mắc nợ ba trăm triệu! Trước khi đi Giang lão gia tử cùng Giang Phong đã dặn dò rất rõ ràng, Lý Minh Nhất chỉ định đem Thái Phong Lâu chuyển nhượng cho Giang Phong, hắn nên gánh trách nhiệm này. Hết thảy mọi chuyện ở Thái Phong Lâu, các trưởng bối có thể xuất lực hỗ trợ, nhưng tuyệt đối không thể ra tiền. Nói cách khác phí dụng trang hoàng phải dựa vào bản lĩnh Giang Phong mới có. Hơn nữa Giang Phong cảm thấy mấy trăm vạn dựa vào đồng chí Giang Kiến Khang cùng Vương Tú Liên cũng không quá thực tế. Giáo sư Lý vốn là muốn cùng bỏ ra tiền trang hoàng, bởi vì ông ấy lén cảm thấy tâm nguyện của cha mình chính là muốn nhìn Thái Phong Lâu khai trương, tiếp tục buôn bán. Ngặt nỗi thái độ của Giang Vệ Quốc lão gia tử phi thường kiên quyết, mặt dày nhận lấy Thái Phong Lâu đã là Giang gia thiếu Lý gia thiên đại nhân tình, nếu lại vay tiền thì ông ấy chỉ sợ cũng không còn mặt mũi nào cùng Lý gia tiếp tục thân thích lui tới. Giáo sư Lý cũng rất tò mò, Giang Phong có thể sử dụng biện pháp gì để làm Thái Phong Lâu một lần nữa khai trương. Giáo sư Lý dắt Giang Phong đi vào. Thái Phong Lâu so với trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn. Ba tầng, ghế lô cách gian đầy đủ mọi thứ, ở một đoạn đường phồn hoa như vậy, lượng người lớn như thế, chỉ cần khai trương, tài nguyên khách hàng khẳng định cực kỳ sung túc. Ba trăm triệu. Thật đúng là làm khó Giáo sư Lý , suy nghĩ nhiều lý do để làm cho nhà hàng này giảm giá như vậy, giảm giá đến rõ sâu còn ba trăm triệu. Không có ở lâu, hai người còn phải đi cho kịp giờ bay. Giáo sư Lý xin nghỉ phép đã nhiều ngày, thiếu tiết đều phải chồng chất như núi. Trở lại thành phố A, Giang Phong đem văn kiện chứng minh quyền sở hữu tài sản của Thái Phong Lâu giao cho Giang Vệ Quốc, lão gia tử vạn phần trân trọng nhận lấy, phá lệ đến ngân hàng mở cái két sắt. Hiện tại, bất luận là cuộc thi nấu ăn Hương Vị ngon hay là phí trang hoàng cần mấy trăm vạn, hoặc là ba trăm triệu tiền nợ treo ở trên đầu, đều đang nhắc nhở Giang Phong, hắn nên tôi luyện trù nghệ. Không tôi luyện trù nghệ, hắn đến tiền ở đâu cũng không rõ nữa. Không tôi luyện trù nghệ, Thái Phong Lâu cho dù một lần nữa khai trương cũng sẽ biến thành một trò cười. Buổi tối, trở lại ký túc xá, Giang Phong click mở giao diện thuộc tính, ở 【 một đoạn ký ức của Giang Vệ Quốc】trên thanh đạo cụ lựa chọn, nhấn vào có. Giây tiếp theo, hắn nghe được tiếng nước chảy. Hơn nữa…… Sao lại lắc lư như này! Giang Phong còn chưa kịp thấy rõ bên cạnh đã té dập mông xuống đất.