Chương 79: Khoang Đáy

Giang Phong lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, tập trung nhìn vào, đây là…… Khoang thuyền? Giang Phong chưa từng ngồi thuyền, ở trong khoang thuyền lay động đến lợi hại nhất căn bản đứng không vững, một đường nghiêng ngả lảo đảo rốt cuộc ôm lấy một cây cột. Đơn giản còn có thể ôm lấy cây cột, bằng không trừ phi thuyền dừng lại, Giang Phong chắc vẫn luôn phải nằm sấp xuống đất. Khoang thuyền nhỏ hẹp, tối tăm, còn thập phần chen chúc, chỉ có một phiến cửa sổ nghiêng nho nhỏ, trong khoang gần như không có ánh sáng. Nơi nhỏ như vậy lại chen chúc gần trăm người, muôn hình muôn vẻ, nam nữ già trẻ, điểm chung duy nhất của mọi người chính là xanh xao vàng vọt chỉ còn da bọc xương, đại đa số đều hai mắt vô thần mà ngồi dưới đất, trên mặt tràn đầy chết lặng. Dưới tình huống như vậy, Giang Phong căn bản là không phân biệt được ai là Giang Vệ Quốc. Giang Phong ôm cây cột không dám động, toàn bộ trong khoang thuyền tràn ngập hương vị làm người hít thở không thông, so với cái lều rác mà Lý Minh Nhất đã từng ở hương vị càng thêm đáng sợ. Mùi mồ hôi, mùi ôi thiu, mùi cơ thể cùng mùi khai của nước tiểu còn có mùi thối hỗn hợp trong khoang thuyền bịt kín như đang lên men vậy, nếu không phải Giang Phong lúc trước đã từng trải qua tiếp xúc gần gũi với đống rác, chỉ sợ đã sớm chạy trốn ra ngoài khoang thuyền rồi. Người trong khoang thuyền thoạt nhìn cũng thật lâu không có tắm rửa thay quần áo, nhìn điều kiện nơi này ác liệt cùng bọn họ quần áo cũ nát lam lũ dơ bẩn Giang Phong cũng có thể đoán được, bọn họ không có điều kiện tắm rửa, càng không có quần áo để thay. Nếu không phải trong khoang thuyền đều là người da vàng, Giang Phong đều phải hoài nghi đây là hắc thuyền vận chuyển nô lệ da đen. Qua hồi lâu, cửa khoang mở ra. Một người đàn ông trung niên gầy nhưng rắn chắc ăn mặc tương đối sạch sẽ nhưng cũng cũ kỹ vẻ mặt ghét bỏ từ trên cầu thang đi xuống, ngừng ở giữa chừng, hiển nhiên không muốn tiếp xúc quá nhiều với người dưới đáy khoang. “Đầu bếp nấu cơm cho các đại nhân khoang hạng nhất sinh bệnh, các ngươi nơi này có đầu bếp hay không?” Người đàn ông gầy nhưng rắn chắc gân cổ lên hô to, “Mỗi bữa cấp hai cái bánh bao!” Một câu cuối cùng vừa nói xong, khoang đáy vốn đang tĩnh mịch lập tức oanh động, bọn họ không quan tâm đầu bếp sinh bệnh kia có phải bị ném xuống biển hay không, bọn họ chỉ để ý hai cái bánh bao. Bất kể nam nữ già trẻ, thậm chí còn có cả đứa trẻ bảy tám tuổi, đều phía sau tiếp trước hô to: “Tôi là đầu bếp!” “Tôi biết nấu cơm!” “Tôi không cần hai cái bánh bao, tôi chỉ cần một cái!” Nếu không phải đối với người đàn ông gầy nhưng rắn chắc kia có chứa sợ hãi, khát vọng đối với bánh bao trắng làm mọi người đều phải chen chúc lên lôi kéo góc áo hắn. “Trật tự!” người đàn ông gầy nhưng rắn chắc quát, thanh âm phủ qua mọi người ồn ào, “Không cần đàn bà, dám quấy rối ta ném toàn bộ các ngươi xuống biển!” “Ta muốn chính là đầu bếp, đầu bếp nấu cơm cho các đại nhân, không phải phế vật chỉ biết nhóm lửa nấu cháo!” người đàn ông gầy nhưng rắn chắc nhìn quét một vòng, thấy mọi người đang ào ào xông lên đều lộ ra khiếp sợ, không khỏi có chút thất vọng. Bọn họ đây là một con thuyền buôn, vốn dĩ qua lại với Đông Nam Á vận chuyển hàng hóa, Thuyền buôn giống như bọn họ trên biển còn có rất nhiều, Lúc có hàng thì khoang thuyền vận chuyển hàng hóa, lúc không có hàng thì khoang thuyền vận chuyển người. Hơi tàn nhẫn một chút, lừa nhóm bần dân sống không nổi đào rỗng toàn bộ gia sản mua một tấm vé tàu, lại đem người phân thành ba bảy loại, đàn bà con gái xinh đẹp hoặc là hơi có chút tư sắc thì phân ra bán đi San Francisco, lao động khỏe mạnh cùng phụ nữ bán cho bọn buôn người, trẻ con không đáng giá tiền, có người mua thì bán, không ai thèm thì tùy tiện tìm một chỗ ném xuống hoặc là trực tiếp ném luôn xuống biển. Chủ nhân của bọn họ vẫn còn coi như phúc hậu, tuy giá vé tàu sang quý, nhưng ít ra sẽ bảo đảm đem người đưa đến chỗ họ muốn đi, mỗi ngày còn cho người trên khoang thuyền ba chén nước cơm ít ỏi có thể nhìn thấy đáy. Còn phần người ta sau khi dùng toàn bộ gia sản mua vé tàu mỗi ngày dựa vào ba chén nước cơm có thể sống sót hay không, vậy thì không liên quan đến bọn họ rồi. Chủ nhân bọn họ trên đường đi có phụ trợ như vậy đã là đại thiện nhân tâm địa Bồ Tát rồi. “Có ai không?” người đàn ông gầy nhưng rắn chắc lại hô một câu, “Làm đại nhân ở khoang hạng nhất vừa lòng, có thể một bữa được cấp ba cái bánh bao!” Không có người dám đáp ứng. Bọn họ sợ hãi, nếu trù nghệ không tốt chọc giận đại nhân khoang hạng nhất thì không chỉ ngay cả bánh bao đều lấy không được còn dễ liên lụy cả nhà.