Chương 80: Phụ Bếp Của Thái Phong Lâu

Năm nay phương bắc trước sau đã trải qua chiến loạn, đại hạn, ôn dịch, bất kể là phú hộ hay là dân nghèo tất cả đều đang chạy nạn xuống phía nam, chỉ mỗi tấm vé khoang đáy cho cả nhà là có thể đào rỗng toàn bộ tiết kiệm của cả một gia đình rồi, thậm chí còn có không ít nhà bán đi con gái thậm chí bán cả vợ mới gom đủ tiền. Có thể ở khoang hạng nhất thì thân phận người này dân chúng bình thường như bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ. “Tôi có thể chứ? Tôi là phụ bếp của Thái Phong Lâu.” Giang Vệ Quốc từ trong đám người bước ra. Lúc này Giang Vệ Quốc ước chừng 11-12 tuổi, bởi vì từ nhỏ đã làm phụ bếp cho Giang Thừa Đức, dinh dưỡng đảm bảo, cho nên so sánh người trong khoang đáy thường xuyên đói khát suy dinh dưỡng thì có vẻ rất là khỏe mạnh, tuy rằng quần áo cũ nát, dơ loạn lôi thôi, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được gia cảnh ban đầu không tồi. Con nhà nghèo thì không có khả năng lớn lên cường tráng như vậy. “Thái Phong Lâu?” người đàn ông gầy nhưng rắn chắc hiển nhiên là biết Thái Phong Lâu, hắn cũng không tin phụ bếp của Thái Phong Lâu sẽ lưu lạc đến mức chen chúc trong khoang đáy, “Ngươi bao lớn rồi? Mười ba? Mười bốn?” “Mười một.” Giang Vệ Quốc đáp. Người đàn ông gầy nhưng rắn chắc đánh giá hắn một chút, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, mới miễn cưỡng đồng ý: “Đi lên đi.” Ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Giang Vệ Quốc đi theo người đàn ông kia rời khỏi khoang đáy. Giang Phong vội vàng nghiêng ngả lảo đảo theo sau. Ra khỏi khoang đáy, không khí đều tươi mát trong lành hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể thấy gió thổi qua, có thể nói là thập phần thích ý. Người đàn ông gầy nhưng rắn chắc mở miệng nói: “Ta họ Vương, về sau cậu cứ kêu ta là Vương quản sự. Đại nhân ở khoang hạng nhất không phải là người mà tôi và cậu có thể chậm trễ, nếu như cậu lỡ mạo danh thì hiện tại quay về đi ta có thể bỏ qua chuyện này.” “Tôi tên là Giang Vệ Quốc.” Giang Vệ Quốc nói, vươn tay mình ra. Đó là một đôi tay của đầu bếp. Không thô ráp, không có vết chai dư thừa, nhưng có thể sử dụng mắt thường nhìn ra được vết thương cũ bị dao phay thái vào. Vương quản sự tin tưởng hắn là một đầu bếp rồi. Vương quản sự dắt hắn vào một căn phòng hẹp, ném cho hắn một bộ quần áo cũ sạch sẽ: “Không có nước ấm, tự mình lấy nước lạnh tắm gội đi, đặc biệt là đầu, không được đem bọ chó rận rệp vào phòng bếp, lại thay quần áo sạch sẽ, ta ở bên ngoài chờ cậu.” Nói xong, liền đóng cửa gỗ lại. Giang Phong cũng không có cái đam mê nhìn lén ông nội hắn lúc còn trẻ tắm rửa thay quần áo, cùng Vương quản sự chờ ở cửa. Chỉ chốc lát sau, Giang Vệ Quốc ra ngoài. Thay quần áo sạch sẽ, tay cùng mặt đều sạch sẽ, ngay cả kẽ móng tay cũng đều rửa sạch. Vương quản sự đánh giá Giang Vệ Quốc một phen, vừa lòng gật gật đầu, dắt hắn đi phòng bếp. Phòng bếp trên thuyền rất nhỏ, nhưng dụng cụ đều rất đầy đủ, rau dưa ước chừng có vài loại, chỉ là đều có chút héo úa, có cá tươi nhưng không có thịt tươi, treo mấy miếng thịt khô, Giang Phong chỉ bằng vào mắt thường cũng không nhận ra đó là thịt gì. “Đại nhân ở khoang hạng nhất họ Hoàng, Hoàng đại nhân không thích ăn cá, không ăn gừng, trước 11 giờ trưa hôm nay phải làm xong đồ ăn, ít nhất ba món mặn một món canh. Nếu dám ăn vụng sẽ đem cậu trực tiếp ném xuống! Làm ngon thì Hoàng đại nhân tự nhiên có thưởng, nếu mà làm không ngon thì tự cậu ước lượng số phận!” Vương quản sự ân uy đều ra đủ, chuẩn bị rời đi. “Đúng rồi, bên cạnh chính là phòng bếp của khoang hạng hai hạng ba, nếu cậu đói bụng có thể qua đó quấy hai chén cháo bột.” Giang Phong đoán đây cũng coi như là phúc lợi của nhân viên. “Xin hỏi Vương quản sự Hoàng đại nhân là người nơi nào?” Giang Vệ Quốc hỏi. Thấy Giang Vệ Quốc thế mà dám hỏi thêm vấn đề này, Vương quản sự không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm một cái: “người Hồ Quảng.” “Cảm ơn Vương quản sự đã nói cho.” Giang Vệ Quốc nói. “Nếu muốn giúp đỡ, đi sang bên cạnh tìm ta.” Cũng không biết là do thấy Giang Vệ Quốc thuận mắt hay là do nguyên nhân nào khác, Vương quản sự lại bỏ thêm một câu.