Chương 88: Ăn No Bội Thực

Cơm nắm so với thịt kho tàu thì ra nồi trước. Giang Phong nhìn trong nồi, thời gian ninh còn chưa đủ, phỏng chừng còn phải thêm hai mươi phút nữa. Bưng bánh viên có nhân nóng hầm hập đi ra ngoài, Lưu Thiến đã online, đang cùng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện phiếm. Trong chén một hạt cơm cũng không còn dư lại, trên chén lớp mỡ béo ngậy, phản quang. “Đây là cái gì?” Lưu Thiến nghe thấy ngẩng đầu, chần chờ hỏi, “Bắp…… Viên?” Giang Phong tự nhận là chính mình làm bánh bọc dưa chua bề ngoài vẫn là không tồi, tinh tế, mượt mà, rau ngâm phân bố cũng rất đều mà, giống như sao đầy trời, rải chút bột tưới tầng chocolate rồi đặt trong tủ kính phỏng chừng đều có thể coi như bánh ngọt mà bán ấy chứ. “Bánh bọc dưa chua, em kiềm chế chút vì phân lượng tương đối lớn, thịt kho tàu còn phải đợi hai mươi phút nữa.” Nói xong, Giang Phong từ bàn cầm một cái bánh viên có nhân ra. Thô sơ giản lược ước lượng một chút, một cái ước chừng cũng phải cỡ nửa cân. Vừa vào miệng, có một tia vị ngọt, mùi hương đặc trưng của bột ngô cộng hưởng cùng hương vị rau ngâm, ba cái trung hoà lại thế mà ngoài ý muốn cũng không tệ lắm. Bột ngô là lương thực thô, nhưng hiện tại người ta cũng không có khả năng sẽ đem ngô thuần xay nhuyễn ra trực tiếp bán cho khách hàng, trên cơ bản đều là bỏ thêm chút bột mì. Lưu Thiến đem mâm đặt tới trước màn ảnh, khoe ra nói: “Chủ tịch CLB của tụi tui cố ý làm bánh viên có nhân cho tui nè, khá xinh đẹp. Chủ tịch, đây là cái nhân gì vậy?” “Không nhân.” Giang Phong nói. Bình luận quét qua một mảnh ha ha ha ha ha. Giang Phong về phòng bếp nhìn nồi thịt kho tàu, thuận tiện nghiên cứu một chút xem chuyện gì có thể kiếm thêm thu nhập. Hai mươi phút sau, Giang Phong bưng thịt kho tàu ra tới. Trên bàn cái đĩa đã sạch bóng. “Em ăn hết toàn bộ rồi?” Giang Phong kinh hãi. Năm cái nắm gần ba cân, mấu chốt nhất chính là những cái này đều là làm từ bột chưa lên men, cực kỳ đầy bụng, Lưu Thiến lại có thể ăn nhiều đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người bình thường, một lúc mà ăn nhiều như vậy sao có thể chịu được. “Chính là năm cái nắm thôi mà.” Lưu Thiến phân không rõ bột chưa lên men cùng bột ủ, “Chỉ là phân lượng hình như có hơi nặng, cũng không có vấn đề gì đâu, em lúc trước còn từng ăn nhiều hơn đều không có việc gì.” Nói xong, Lưu Thiến duỗi chiếc đũa đến tô thịt kho tàu. Xem bộ dáng của cô ấy, hình như là không có việc gì thật. Giang Phong lạc quan không được hai phút, Lưu Thiến liền có chuyện. “Chủ tịch, em, dạ dày em hơi khó chịu.” Vốn dĩ Lưu Thiến đang vô cùng vui vẻ ăn thịt kho tàu, ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, kêu Giang Phong đang cầm di động tìm tin tức tuyển dụng. “Dạ dày em hơi đau, đầy bụng đau.” Lưu Thiến cau mày, cái trán bắt đầu ra mồ hôi lạnh. Giang Phong không cần đoán cũng biết, cô ấy đây là ăn nhiều. “Có thể đi không, đi bệnh viện.” Giang Phong chém đinh chặt sắt nói. Cổng trường có một bệnh viện tư nhân, đi qua ước chừng khoảng hai mươi phút. “Hình như, không thể.” Lưu Thiến thật sự là đột nhiên vô cùng đau đớn, run run rẩy rẩy mà đứng lên, mới vừa đi một bước đã không đứng vững đỡ cái bàn. Không có biện pháp, Giang Phong chỉ có thể đi mở cửa ra trước, cùng ông chủ ở cửa hàng đối diện chào hỏi, nhờ hắn hỗ trợ nhìn cửa hàng rồi cõng lên Lưu Thiến, chạy đến bệnh viện. Hắn không biết chính là, phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Thiến đã bùng nổ.