Chương 94: Đói Bụng

Ngô Mẫn Kỳ kỳ thật am hiểu nhất chính là nấu cháo. Một trong những món ăn chiêu bài của nhà hàng Ngô gia - cháo gạo kê là do cô ấy nấu, nguyên liệu nấu ăn đơn giản, độ lưuar tinh chuẩn, mềm mại thơm ngọt, vào miệng mềm tan, cô có thể từ đầu chí cuối bảo toàn nguyên vị của món ăn, phát huy Nhưng cái này có một tiền đề. Đó là cô phải ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Cô cần phải ở bên cạnh, căn cứ vào từng thời điểm của nồi cháo mà điều chỉnh độ lửa, căn cứ mùi hương nó phát ra mà phán đoán đến lúc quấy hay chưa, khi nào thêm cái gì, độ lửa bao lớn đều cần phải nắm chắc tinh chuẩn. Đối với cô thì nấu một nồi cháo gạo kê cũng không nhẹ nhàng hơn so với một ngày nấu ăn. Nhưng Giang Phong không phải như thế. Chính mắt cô thấy, Giang Phong vẫn luôn làm chuyện khác, từ đầu tới đuôi chỉ đến bên cạnh nồi cháo nhìn ba lần, lần đầu tiên ôm đứa trẻ xuống, lần thứ hai thêm khoai lang đỏ, lần thứ ba quấy và vặn nhỏ lửa. Chỉ đơn giản như vậy lại có thể nấu ra đưuọc một nồi cháo khoai lang đỏ xuất sắc không tìm ra khuyết điểm nào như vậy. Ngô Mẫn Kỳ ngơ ngác nhìn cháo khoai lang đỏ, thân thể lại bởi vì kích động mà có chút run rẩy. Loại cảm giác này giống như là kiếm khách giang hồ Độc Cô Cầu Bại rốt cuộc tìm được đối thủ mà mình tha thiết ước mơ đã lâu. “Mẫn Kỳ, kỹ thuật nấu cháo của cậu cũng tốt y như chủ tịch á!” Lưu Thiến cảm thán nói, từ trong tay cô đoạt cái muôi múc cho chính mình một chén trước. Tràn đầy, bên trên chứa đầy khoai lang đỏ. “Cháo khoai lang đỏ không phải tôi nấu, là chủ tịch nấu đó.” Ngô Mẫn Kỳ cũng không kể công, thấy Lưu Thiến lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, có chút tò mò, “Cậu đã từng uống qua cháo mà chủ tịch nấu rồi à?” “Uống qua rồi, quán cơm nhà bọn họ mấy ngày đầu tiên khai trương, chủ tịch nấu cháo rồi tặng kèm miễn phí. Món cháo thịt nạc trứng bắc thảo chủ tịch nấu ngon lắm! Cái hương vị kia, cái mùi thơm đó, quả thực quá tuyệt vời! Cực kỳ mềm, câu nói kia nói như thế nào ấy nhỉ, sánh mịn ngon miệng? Không đúng, thơm…… Túm lại là uống cực kỳ ngon!” Lưu Thiến moi hết cỗ lòng cũng nghĩ không ra được từ nào để hình dung về món cháo thịt nạc trứng bắc thảo mà Giang Phong nấu, nhưng mà chỉ biểu cảm của cô ấy thôi đã nói cho Ngô Mẫn Kỳ biết cô ấy đối với chén cháo kia nhớ mãi không quên như thế nào rồi. “Sao bây giờ anh ấy không nấu nữa vậy?” Ngô Mẫn Kỳ từ trong tay Lưu Thiến lấy về cái muôi sắt bắt đầu múc cháo, thuận miệng hỏi một câu. “Sau này chủ tịch hình như lại đi nghiên cứu canh rồi, anh ấy nấu canh thật sự là khó uống á! Thêm nguyên liệu linh ta linh tinh, cái gì cũng thêm vào, các loại nấm, còn mỗi ngày đều không giống nhau, hiện tại không nấu canh, cũng không nấu cháo.” Lưu Thiến thở dài, “Kỳ thật, trù nghệ của chủ tịch khá tốt, tôi cũng không phải ghét bỏ anh ấy, nhưng mà cha với ông nội anh ấy nấu thì còn ngon hơn nhiều, mỗi ngày bọn tôi đi ăn cơm đều như chờ quay số sổ số ấy, cậu nói xem anh ấy cứ tiếp tục nấu cháo thì có phải tốt biết bao.” “Làm đầu bếp đương nhiên phải không ngừng học hỏi mà.” Ngô Mẫn Kỳ vẫn rất tán đồng hành vi của Giang Phong. Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, đồng hương với nhau ở cùng trường đại học nơi khác luôn có nhiều chuyện để nói, càng miễn bàn là còn học cùng cao trung nữa, trong lúc nói chuyện, cháo cùng canh trứng đã múc xong, mỗi người còn có một chai sữa bò nóng. Những người khác còn có thể tiếp thu, chia đến các bạn học làm công việc dọn đồ cùng quét tước thì đã sớm bụng đói kêu vang. Sáng sớm bị kêu dậy, sau đó liền làm việc phí sức, mặc cho ai ai đều đói. Sau đó lúc bọn họ nhìn thấy bữa sáng thì tâm đều lạnh. Một chén cháo khoai lang đỏ hoặc là cháo bí đỏ, một chai sữa bò nóng 245 ml, còn có một chén canh trứng nhỏ loại cho học sinh dùng. Bạn học nữ nói chuyện cùng các cụ già thì vẫn ổn, làm việc hơn một giờ, các bạn học nam vốn dĩ lượng ăn nhiều, quả thực là tâm như tro tàn. “Các bạn à, chờ một chút còn có mì sợi, ai muốn ăn mì sợi thì giơ tay.” Lưu Thiến la lớn. Xoát xoát xoát xoát, gần như tất cả các bạn học nam đều giơ tay lên, còn có một số giáo viên nữa, so với học sinh tiểu học đi học giơ tay trả lời câu hỏi còn chỉnh tề lưu loát hơn. “Cũng may còn có mì sợi, bằng không buổi sáng hôm nay khẳng định bị đói chết rồi, aizz, thằng nhãi cậu thế mà lại mang theo bánh mì!” Cán sự của hội học sinh bị chộp tới làm tráng đinh nhìn thấy đồng nghiệp ngồi ở bên cạnh mình bất động thanh sắc mà móc từ trong túi ra bốn cái bánh mì nhỏ đôi mắt đều híp lại, “Nào nào nào, chia cho tôi một cái với!” “Không phải có mì sợi sao? Tý nữa cậu ăn nhiều mì sợi vào là được.” Tình anh em plastic không muốn chia sẻ bánh mì trân quý của mình. “Cái tên chọn người kia bị mù rồi sao ấy, Giang Phong biết nấu ăn thì cũng còn được, Lưu Thiến căn bản chính là một người ăn nhiều, còn có một cô nàng khác tám phần cũng không biết nấu nướng gì, chúng ta nhiều người như vậy cơm khéo cũng đều là một mình Giang Phong làm. Còn không bằng chọn hai người của CLB nấu ăn đi cho rồi, sau bếp một đám học sinh tiểu học quấy rối, có mì sợi để ăn đã không tồi.” Cán sự hội học sinh nói có sách mách có chứng mà phân tích. “Chia cho tôi một cái đi, cậu có hẳn bốn cái cơ mà, lát nữa tôi còn phải đi dọn đồ nữa, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.” Cán sự hội học sinh năn nỉ nói. Bạn đồng nghiệp do dự một chút, bị một miếng khoai lang đỏ to trên chén cháo khoai lang đỏ của hắn hấp dẫn ánh mắt, màu cam hồng bắt mắt, chỉ mới nhìn thôi đã rất muốn ăn. “Chia cho cậu một cái, cháo khoai lang đỏ chia cho tôi một chút.” “Được!” Cán sự hội học sinh cực kỳ sảng khoái, hắn đối với cháo một chút hứng thú đều không có, cầm chén đẩy đến trước mặt đồng nghiệp. Đồng nghiệp lấy chiếc đũa gắp khoai lang đỏ bên trên. Đồng nghiệp lấy muỗng múc một muỗng cháo lớn. Đồng nghiệp lại múc một muỗng cháo lớn. Đồng nghiệp lại lại múc một muỗng cháo lớn. Đồng nghiệp lại lại lại múc một muỗng cháo lớn. Đồng nghiệp lại lại lại lại múc một muỗng cháo lớn. Chén không. “Khụ khụ.” Đồng nghiệp có chút xấu hổ lau lau miệng, hắn vốn dĩ chỉ là cảm thấy miếng khoai lang đỏ kia nhìn qua khá ngon miệng, sau khi nếm khoai lang đỏ lại cảm thấy cháo hẳn là cũng không tệ lắm, sau khi uống một ngụm cảm thấy lại thêm một ngụm nữa đi, sau đó hết thảy đều không thể vãn hồi thành cục diện như hiện tại. “À thì, tôi không cẩn thận uống hết mất rồi rồi, tôi lại cho cậu hai cái bánh mì nhỏ nhé.” Đồng liêu ý đồ bổ cứu. “Được chứ, cháo khoai lang đỏ uống ngon như vậy à?” Cán sự hội học sinh vui sướng tiếp nhận bánh mì căn bản không biết chính mình đã bỏ lỡ cái gì. “Cũng tạm, tôi thích uống cháo khoai lang đỏ.” Đồng nghiệp vẻ mặt chính trực. Chờ mọi người ăn gần xong rồi, Giang Phong cùng giáo viên hỗ trợ mới bưng một thùng mì sợi cùng một thùng nước lèo ra. Lúc trước hắn đã dùng di động liên hệ Ngô Mẫn Kỳ để cô ấy cầm chén chia xong gia vị, chờ hắn lại đây liền trực tiếp chia mì sợi. Lần này mì sợi nói như thế nào nhỉ? Ăn thì có thể ăn, không độc chết người, nhưng mà có hơi thô, có hơi dày, bị đứt rất nhiều đoạn, hình dạng không quá quy luật, vị có lẽ cũng không được tốt lắm, còn hơi bị vón cục. Có thể ăn! Mì sợi chia đến trong tay mỗi người, mọi người bưng chén bắt đầu ăn ngấu nghiến, phảng phất như trong chén chính là món ăn trân quý tuyệt thế vậy. Đặc biệt là người đã được chia cháo khoai lang đỏ, sau khi khai vị bằng cháo khoai lang đỏ thì càng đói bụng. Giang Phong nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc. Hay là…… Mì sợi của hắn kỳ thật làm quá ngon, thiên phú chân chính của hắn là ở bếp bánh nhỉ, hắn mấy năm nay vẫn luôn đi nhầm phương hướng, hắn kỳ thật là một thiên tài trù nghệ chưa được khai quật? “Mình làm… Thật sự ăn ngon như vậy sao?” Giang Phong không khỏi hỏi ra tiếng. Nếm một miếng liền yên lặng bỏ chén xuống, Ngô Mẫn Kỳ phi thường ngay thẳng nói: “Là do bọn họ đói bụng.” Giang Phong:…… Ồ.