Chương 95: Chín Mặn Chín Canh

Làm cơm tập thể là một công việc rất mệt nhọc. Tiểu học Thần Phong là trường học quý tộc tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố A, nhân số sau bếp hàng năm duy trì ổn định trên dưới 30 người, nhưng hôm nay chỉ có ba người. Giang Phong, Ngô Mẫn Kỳ, Lưu Thiến thêm vào một cô giáo Trần nữa, còn lại ba cô giáo nữa phải trấn trụ mười mấy củ cải nhỏ muốn chen vào sau bếp quấy rối, phân công phi thường hợp lý. Chỉ là xử lý nguyên liệu nấu ăn, chính là một chuyện khá phiền toái. Hơn một trăm học sinh tiểu học, bốn năm chục cụ già, mấy chục giáo viên cùng mấy chục sinh viên tình nguyện, bốn đám người này kết cấu ẩm thực đều không giống nhau. Học sinh tiểu học kén ăn, các cụ già thì không nên ăn nhiều dầu mỡ, giáo viên và sinh viên tình nguyện thì lại ngược lại, làm cái gì bọn họ sẽ ăn cái đó. “Buổi sáng hôm nay tôi thấy những cụ già đó sữa bò đều không uống.” Lưu Thiến vừa gọt vỏ khoai tây vừa hát “Cải thìa, trong đất vàng, khoai tây nhỏ, vỏ cũng vàng” tự nghĩ ra ca khúc đột nhiên mở miệng nói. “Hẳn là các cụ già đều có Hội chứng không dung nạp lactose, uống vào sẽ dễ bị tiêu chảy.” Ngô Mẫn Kỳ cúi đầu thái sợi khoai tây, “Lát nữa tôi đi ngâm ít đậu nành, nấu canh sườn đậu nành, tôi vừa mới đi kho lạnh thấy xương sườn còn rất tươi.” “Em không thích ăn đậu nành! Em muốn uống canh trứng rong biển!!” Một tiểu loli bị cô giáo Chu giáo dục phải an tĩnh mà xem các anh trai chị gái nấu ăn bất mãn lớn tiếng kháng nghị. “Em muốn uống canh trứng cà chua!” “Em muốn uống, Em muốn uống canh sườn rong biển!” “Em còn muốn ăn canh trứng.” “Em……” Lời vừa nói ra, đám nhóc tì sôi nổi cùng hưởng ứng. Một ngàn người đọc liền có một ngàn Hamlet, một hai trăm cái củ cải nhỏ đều có một hai trăm loại canh muốn uống, làm bốn vị đầu bếp cũng muốn chớt luôn. “Như thế nào… Làm sao bây giờ?” Dưới sự công kích sóng âm của một đám nít ranh Lưu “Đều hầm cả.” Giang Phong nói, đối với cái này thật ra không sao cả, “Anh vừa mới kiểm kê một chút, đồ làm bếp đầy đủ hết, có 9 cái bếp, bảy cái hầm canh hai cái xào rau là đủ rồi.” “Canh sườn đậu nành, canh sườn củ cải, canh sườn rong biển, canh cá trích đậu hủ.” Ngô Mẫn Kỳ tính muốn nấu canh. “Tôi muốn canh sườn củ mài.” Lưu Thiến hoàn toàn không có tự giác của người phụ bếp bắt đầu gọi món ăn. “Canh trứng gà chả thịt, súp cay Hà Nam, cuối cùng làm canh trứng rong biển cùng trứng canh cà chua đi, thế là được rồi.” Giang Phong bổ sung nói, hắn lúc trước ở trong trí nhớ của Giang Vệ Quốc thấy được súp cay Hà Nam, sau lại chính mình cân nhắc một chút, thế mà cũng làm ra dáng ra hình. “Đồ ăn mà trẻ con thích thì chua ngọt, dứa xào thịt, thịt sợi Ngư Hương, sau đó em làm cá hầm ớt cùng gà xào ớt.” Ngô Mẫn Kỳ nói. “Các cụ già tương đối thích thanh đạm, tôm bóc vỏ hấp trứng, rau xào, khoai tây sợi ngâm dấm, xào ba món, anh lại làm 60 cái bánh bọc dưa chua, nhớ khổ nhớ ngọt mà.” Giang Phong nói, không quên chủ đề của hoạt động lần này. “chín món mặn chín món canh?” cô giáo Trần quả thực không thể tin được lỗ tai của mình nữa, “Cái kia bạn học Giang, bạn học Ngô à, có phải nhiều quá hay không, chúng ta chỉ sợ làm không xong mất.” “Không sao đâu.” Giang Phong cùng Ngô Mẫn Kỳ trăm miệng một lời nói. Hai người nếu trên mặt trù nghệ có điểm gì giống nhau, chỉ sợ cũng là nhanh. Nhà Giang Phong mở quán cơm nhỏ, nhân duyên đơn giản lưu lượng khách lớn, Giang Phong từ nhỏ đã ở phía sau bếp hỗ trợ, mặc kệ là rửa rau xắt rau bưng thức ăn hay là đưa cơm hộp mọi thứ đều làm rất nhanh. Ngô Mẫn Kỳ cũng là từ nhỏ đã ở phía sau bếp hỗ trợ, từ lúc bắt đầu làm, mãi cho đến hiện tại giúp việc bếp núc, chậm một bước sẽ bị mắng, từ ban đầu khi ông nội cô làm đầu bếp chính bị đến khi cha cô lên làm đầu bếp chính luôn, ở phòng bếp làm việc nhanh gần như đã khắc vào trong xương cốt cô rồi. “Đúng rồi cô Trần, nơi này có rau dưa gì tươi mới không?” Giang Phong lúc trước đi kho hàng nhìn một vòng không thấy cọng rau dưa màu xanh nào cả. “Có có, mầm khoai lang đỏ cùng dây khoai lang đỏ, lều lớn phía sau có khoai lang đỏ trái mùa đó.” Cô giáo Trần đề nghị nói. Giang Phong: ( °Д°≡°Д° )