Chương 38: Cừu

Mười mầy người nhà Berry cùng sống trong một căn nhà hai tầng trông rách nát, Lumen quen đường nhìn thẳng vào cánh cửa mở lớn, cẩn thận đi vòng ra đằng sau, đến bên cạnh chỗ đất trống dùng hàng rào vây lại. Khu đất trống gần nhà có một đống cỏ khô và củi, ba con cừu trắng nhưng vì bẩn thỉu nên bộ lông nâu nâu đang đi lại trong đó. Lumen đang nghĩ đến việc Aurore nói mấy con cừu lần này Pierre Berry đưa về hơi kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ ở điểm nào, vì vậy cậu mới cố ý nhân lúc người chăn cừu đến giáo đường cầu nguyện thì đến đây kiểm tra đàn cừu. Mặc dù cậu chưa bao giờ đi chăn cừu nhưng sống ở một thôn làng gần đồng cỏ cao nguyên như thôn Cordouan, cừu từng gặp không đến một trăm thì cũng phải bảy tám mươi con, chắc chắn không hề xa lạ với bọn chúng. Cẩn thận quan sát một lượt, Lumen chẳng phát hiện ba con cừu trước mắt với đồng loại của chúng có gì đó khác, cậu chỉ đành lẩm bẩm: “Chỉ dựa vào mắt thường không phát hiện ra, phải sử dụng năng lực phi thường?” Nhưng “Thợ săn” không có năng lực phi thường ở mặt này. Lumen vừa rồi đã sử dụng thị lực được nâng cao một khoảng lớn, khứu giác, với khả năng nắm bắt các loại dấu vết, vẫn không tìm thấy bất cứ vấn đề gì. Chỗ duy nhất cậu thấy tương đối kỳ lạ là, phân của ba con cừu này chất vào trong góc chứ không phải đâu đâu cũng có. Đương nhiên, đây có lẽ là vì người nhà Berry có thể sử dụng phân triệt để hơn nên dọn dẹp liên tục. Lại nhìn thêm mấy mươi giây, Lumen nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ dựa vào nhìn và ngửi thì không được, phải trực tiếp dùng tay?” Cậu chẳng hề do dự, tay đỡ hàng rào, nhảy vào, quen thuộc như về nhà mình. Lúc ba con cừu đó đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía Lumen, cậu lập tức lộ ra nụ cười: “Nào, tao kiểm tra thân thể cho chúng mày.” Cậu chẳng hề lo lắng bị chủ nhân phát hiện ra hành vi của mình, bởi vì việc như vậy cậu đã làm không chỉ một hai lần, người trong thôn này đều biết cậu có sở trường dùng các loại cách khác nhau để giở trò đùa dai, lấy cừu ra làm đạo cụ là chuyện bình thường. Dùng lời của Lumen chính là: Lúc danh tiếng đã xấu rồi thì đương nhiên có chỗ tốt của chuyện danh tiếng xấu. Cậu dùng cái danh ‘đại vương đùa dai’ của mình làm bất cứ việc gì ở thôn Cordouan không đến mức quá gây sự chú ý, cho dù bị mấy người có hiềm nghi rõ ràng bắt được tận tay, đối phương cũng không thể chắc chắn cậu có vấn đề. Đương nhiên với tình huống này, mục sư Guillaume cùng người chăn cừu Pierre có khả năng sẽ ‘thà giết nhầm còn hơn bỏ sót’ để giết cậu diệt khẩu, vì vậy lúc nên cẩn thận vẫn nên cẩn thận hơn. “Be! Be! Be!” Dường như nhận ra Lumen không có ý tốt, ba con cừu lần lượt trốn ra sau đống cỏ, tiếng kêu không hề vang. Nhưng sao bọn chúng có thể trốn khỏi được một gã “Thợ săn”? Lumen bắt được một con cừu, vỗ mặt nó, cưỡng ép kiểm tra răng nanh. “Cũng không có vấn đề gì.” Cậu nhỏ giọng nói một câu. Thấy con cừu đó nhìn mình, cậu cười hài lòng bổ sung: “Thân thể rất khỏe mạnh, làm món thịt cừu hầm đậu hẳn không tệ.” Cậu cố ý nói như vậy để kiểm tra trí thông minh của ba con cừu này. Lúc thân thể của mục tiêu không có vấn đề gì, cậu chỉ có thể ra tay từ chỗ này. Ánh mắt con cừu đó lập tức dại ra. Lumen cười cười: “Rất có linh tính, biết tao đang nói gì?” Ánh mắt con cừu đó trở lại bình thường, nó nghiêng đầu bắt đầu ăn cỏ. “Không thèm quan tâm?” Lumen sờ cằm: “Chốc nữa tao sẽ đi tìm Pierre Berry mua mày, tối nay sẽ ăn luôn.” Con cừu đó không có phản ứng. Nó cắn một phần cỏ dùng sức lôi ra ngoài. Đống cỏ khô đột nhiên sụp xuống, Lumen thân là “Thợ săn” mắt tốt nên dường như thấy được thứ gì đó. Vẻ mặt cậu trầm xuống, đi qua, ngồi xổm xuống nhìn kỹ. Đó là mấy cái móng tay có tóc đen quấn quanh bị cắt xuống. “Sao thứ này lại ở ngoài nhà?” Lumen kinh ngạc nói nhỏ. Là người Cordouan, cậu đương nhiên hiểu biết phong tục mai tác của khu vực Darliege, biết sau khi nhà có người chết phải cắt móng tay và ít tóc của người chết bí mật chôn ở một nơi nào đó trong phòng, để không ảnh hướng đến chòm sao, giúp duy trì vận may. Thứ này sao lại xuất hiện ở trong đống cỏ khô ngoài nhà chứ? Lumen nhặt lên mất chiếc móng tay quấn sợi tóc, vừa suy nghĩ vừa quan sát. Trông rất mới, giống như mới cắt chưa bao lâu, cậu nhanh chóng có phán đoán. Nhưng toàn bộ thôn Cordouan gần đây không có người chết. Lumen chỉ có thể nghi ngờ đây là một loại vu thuật tương tự như phong tụ mai táng, cậu định trở về hỏi chị. Vì không muốn khiến người khác chú ý, cậu nhét móng tay và tóc đó lại vào trong đống cỏ, phục hồi lại hiện trường hỗn loạn trở về như cũ. Hoàn thành xong tất cả, cậu đi về phía hàng rào bằng gỗ. Tiến về phía trước mấy bước, cậu lại quay đầu nhìn ba con dê kia, ôm tâm thế thử thôi cũng chẳng tổn thất cái gì lẩm bẩm: “Pierre Berry thực sự hơi kỳ lạ, rõ ràng còn chưa đến tháng năm đã chạy về thôn. Có phải anh ta đắc tội với ai không?” “Là công dân tốt của Intis, tín đồ thành kính của thần, mình có nên đi Darliege hỏi thăm không?” Ba con cừu đó chỉ nhìn cậu, không có động tác gì khác, ánh mắt không xuất hiện sự thay đổi. Trí thông minh cũng không có điểm đặc biệt, Lumen âm thầm thở dài thất vọng. Cậu lập tức giơ hai tay lên, ngón giữa hướng lên, ngón trỏ hướng xuống, làm một cái thế tay khinh thường. Lúc tâm trạng không tốt chế giễu con cừu thôi có vấn đề gì đâu? Giây tiếp theo, con cừu Lumen từng kiểm tra thân thể đột nhiên tiến lên vài bước, đôi mắt dường như ánh lên ánh sáng hi vọng. Nó nâng chân trước vẽ lên bùn. Lumen vừa khó hiểu vừa mê mang, nhất thời hơi ngây ra. Rất nhanh, cậu đã phục hồi tinh thần, bước nhanh lại gần mấy con cừu. Con cừu đó dường như vẽ trên đất một chữ cái, Lumen cảm thấy hơi quen nhưng không nhận ra. Cậu nhíu mày phỏng đoán: Loại chữ này chắc hẳn có cùng nguồn gốc với chữ Intis. Nhưng tao chỉ biết chữ Intis và một phần tiếng cổ Fossack. Lúc này, Lumen cảm nhận được ý nghĩa của câu “tri thức là sức mạnh” Aurore từng nói từ một góc độ khác. Con cừu đó rất nhanh đã vẽ xong, lùi lại hai bước, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu nhìn về phía Lumen, hai con cừu khác cũng thay đổi cảm xúc, nhỏ giọng kêu be be. Lumen nhìn từ đơn trên đất lâm vào trầm tư. Trong đầu cậu đều là “đây có nghĩa gì?”, “mình nên đáp như nào”. Cũng chỉ khoảng hai giây, cậu có chủ ý, trịnh trọng gật đầu với ba con cừu. Cùng lúc đó, cậu đưa chân phải ra xóa đi những từ ở trên bùn đất. Tuy cậu không hiểu nhưng ít nhất có thể giả vờ hiểu. Trước tiên qua mặt ba con cừu này đã, trở về thỉnh giáo chị sau. Không đợi ba con cừu “đáp lại”, cậu mang vẻ mặt trầm trọng như đang suy nghĩ vừa gật đầu vừa đi về phía hàng rào, dường như đang nói “đợi đó, tao nghĩ cách”. Rời khỏi chỗ nhốt cừu, Lumen không hề ngừng lại trực tiếp trở về nhà, tìm thấy Aurore đang nằm trên ghế đọc sách trong thư phòng. “Chị.” Cậu gấp không thể chờ được gọi: “Có chuyện rồi.” “Mở miệng đã gọi chị.” Aurore lập tức đề cao cảnh giác: “Lần này gây họa gì?” Lumen ổn định cảm xúc sắp xếp lại từ ngữ: “Không phải chị nói với em ba con cừu của người chăn cừu Pierre Berry có vấn đề sao?” “Em nhân lúc Pierre đến giáo đường cầu nguyện cố ý đến phía sau nhà hắn xem ba con cừu đó, chị đoán xem em phát hiện ra điều gì?” Aurore lập tức trở nên nghiêm túc: “Nếu em muốn làm chuyện như vậy phải nói trước với chị, làm vậy rất nguy hiểm, cũng không ai bảo vệ cho em.” Nhưng nói trước cô chắc chắn không cho đi, Lumen vừa cảm động vì sự quan tâm của chị gái vừa lẩm bẩm. “Lần sau em sẽ nhớ kỹ.” Cậu thành khẩn hứa. Lời như vậy cậu đã nói mấy chục lần rồi. Aurore hiểu rõ chuyện gì là chuyện khẩn cấp chuyện gì có thể để lại, cô gật đầu ra hiệu cho Lumen có thể nói tiếp phát hiện của cậu. Lumen nhanh chóng kể lại một lượt những chuyện mình trải qua ở chỗ nhốt cừu, Aurore càng nghe càng trầm mặt. “Viết từ kia ra đi.” Cô đừng dậy khỏi ghế bành, tìm rất bút đưa cho Lumen. Lumen vừa rồi cố gắng ghi nhớ, soạt soạt vài cái viết ra một từ đơn y hệt. Aurore chỉ nhìn thoáng qua rồi trầm trọng nói: “Vấn đề rất lớn.” Em biết, Lumen đáp lại trong lòng. Hơn nữa cậu tin vấn đề còn lớn hơn so với tưởng tượng của chị. “Vấn đề gì?” Cậu hỏi. Aurore chỉ vào từ đơn nói: “Đây là tiếng Cao Nguyên, ngôn ngữ của vương quốc Feineibote, giống tiếng Intis cũng xuất phát từ tiếng Fossack cổ xưa.” “Ý nghĩa của nó là?” Aurore dừng một chút trầm giọng nói: “Cứu mạng.” “Cứu mạng?” Lumen ngạc nhiên bật thốt: “Vậy ba con cừu kia cầu cứu với chúng ta?” Aurore “ừm” một tiếng: “Chị hoài nghi bọn chúng không phải cừu.” “Bọn chúng vốn là người.” “Người?” Lumen kinh ngạc hỏi lại. Điều này đã vượt qua phạm trù tri thức của cậu. Trước đó cậu chỉ cảm thấy trí thông minh của ba con cừu này rất cao, còn nắm được một ít ngôn ngữ của con người, nhưng tuyệt đối không coi chúng là con người. Đối với cậu mà nói, người biến thành cừu chỉ tồn tại trong câu chuyện trong tưởng tượng. Lời vừa nói ra, Lumen đã chẳng còn khiếp sợ. Đã xuất hiện thời gian tuần hoàn rồi, người biến thành cừu có gì mà phải kỳ lạ? Trong thế giới thần bí, ly kỳ và hoang đường không phải ít. Đối mặt với sự khó hiểu của em trai, Aurore nghiêm túc gật đầu: “Chị không thể chắc chắn có một loại bí thuật gì có thể khiến người biến thành cừu, nhưng toàn bộ chi tiết bây giờ đều chỉ về loại khả năng này.” “Quả thật.” Lumen phụ họa theo. Cậu càng nghĩ càng cảm thấy ba con cừu nọ hẳn là người. Người chăn cừu Pierre Berry chăn thả thật ra là người? Lumen lại hỏi: “Vậy vì sao móng tay và tóc lại giấu bên ngoài nhà?” Aurore mím môi nói: “Đây là một trong những phong tục mai táng của khu vực Darliege, chẳng qua là bình thường không mấy khi dùng đến, rất nhiều người đã quên mất.” “Mà chị là một “Vu sư”, có nghiên cứu về mặt này, xem có được tri thức hữu dụng nào không.” Cô lập tức giải thích: “Lúc thành viên trong nhà tự sát, hoặc là bị người thân mưu sát hơn nữa trước khi chết vô cùng ác độc, sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho gia tộc, sau khi chết tóc và móng tay cắt xuống phải giấu ngoài nhà, tránh ảnh hưởng đến chòm sao của nhà, mang đến vận rủi.” Tự sát, hoặc là bị người thân mưu sát? Lumen bỗng nhiên nghĩ tới một việc: Trong tuần hoàn lần trước, Pont Besne không tuân thủ phong tục mai táng vào nhà Na Roca. Liệu có khi nào hắn ta mang tóc và móng tay của Na Roca đi không?