Chương 39: Bị bệnh

Nếu như Pont Besne vào nhà Na Roca thực sự vì lấy đi tóc và móng tay, vậy chứng tỏ Na Roca chết có lẽ do bị người thân mưu sát, bởi vì danh tiếng của Na Roca rất tốt, là trụ cột của cả gia đình, mà thân thể và tinh thần tương đối khỏe mạnh, không thể nào tự sát, Lumen nhanh chóng đưa ra một loạt phỏng đoán. Nếu Na Roca thực sự chết do người thân mưu sát, vậy lại vì nguyên nhân gì? Thấy em trai rơi vào trầm tư, một lúc lâu không nói chuyện, Aurore còn tưởng rằng cậu bị dọa sợ vì chuyện ‘người biến thành cừu’ và ‘có thể người nào đó nhà Berry chết do mưu sát’, cô dịu dàng an ủi mấy câu: “Mặc dù sự việc nghiêm trọng nhưng trước mắt chưa ảnh hưởng đến chúng ta.” “Xem ra chị phải suy nghĩ lại, cứ luôn cấm đoán em tiếp xúc với kiến thức thần bí học chính thống rất dễ khiến em khủng hoảng lo sợ khi gặp phải sự việc như vậy, không biết nên làm thế nào, ừm, thế giới này mấy năm gần đây, tần suất sự việc khác với bình thường xảy ra càng ngày càng nhiều, mà chị không thể ở bên em mọi lúc mọi nơi, em sẽ lớn lên, sẽ có cuộc sống của riêng mình.” Chưa từng nghe nói lớn lên bắt buộc rời khỏi nhà, Lumen âm thầm phản bác một câu trong lòng. Cậu cảm giác được, bởi vì chuyện người biến thành cừu, thái độ của Aurore lúc cậu tiếp xúc với kiến thức về thần bí học thả lỏng hơn nhiều. Thêm chút nữa là cậu có thể trực tiếp thẳng thắn với cô mình đã trở thành người phi phàm rồi. Lumen còn chưa kịp mở miệng thì Aurore đã quyết định: “Em bây giờ lập tức đi thu dọn hành lý, chúng ta mượn lời mời của “Tiểu thuyết tuần báo” rời khỏi Cordouan ngay bây giờ.” “Vận may quá tốt, thời khắc mấu chốt lại cho chúng ta một bức điện báo như vậy, giúp chúng ta có thể quang minh chính đại rời khỏi nơi đây mà không bị ai hoài nghi.” “Ừm, trên đường đi lúc không có người chị sẽ giảng cho em một ít kiến thức thần bí học chân chính, nhưng việc trở thành người phi phàm, mơ cũng đừng mơ, quá nguy hiểm.” Vậy cũng chẳng phải vận may tốt, vốn dĩ chính là vì phát hiện ra vấn đề nên mới gửi điện báo, Lumen đợi đến lần tuần hoàn này mới nhận được điện báo trả lời vừa ở bên cạnh lẩm bẩm, vừa vui mừng vì chị gái vẫn là người quyết đoán như ngày xưa. Mặc dù cậu không cho rằng hai chị em cậu có thể thuận lợi rời khỏi thôn Cordouan, hoặc là nói cứ như vậy thoát khỏi tuần hoàn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần. “A, ba con cừu đó, ba người đó không cứu sao?” Lumen hỏi dò. Aurore lắc đầu: “Làm vậy có thể dẫn đến xung đột giữa chúng ta và Pierre Berry, mà chị cũng không thể chắc chắn hắn ta mạnh như nào, cũng không rõ hắn ta còn có bao nhiêu người giúp đỡ, mù quáng cứu người quá nguy hiểm.” “Hay là để cho bên chính quyền đến đi, đây là trách nhiệm của bọn họ, ừm, chúng ta đến Darliege rồi, mua xong vé xe lửa hơi nước liền gửi cho phía chính quyền một bức thư nặc danh để bọn họ đến xử lý.” “Nhưng nếu như bọn họ không tin thì sao?” Lumen cố ý truy hỏi một câu. Aurore nở nụ cười: “Về bên thần bí học, em quả thực là không biết gì.” “Trong thư chúng ta miêu tả kỹ càng chuyện người biến thành cừu, bọn họ đương nhiên sẽ tìm nhân sĩ chuyên nghiệp đến xem, cho dù không có được gợi ý chi tiết, cũng có thể phát hiện dị thường ở Cordouan.” “Em hiểu rồi.” Lumen không lãng phí thời gian nữa, lập tức lên tầng thu dọn hành lý. Không bao lâu sau, chị em hai người mỗi người cầm một vali xách tay màu nâu xuống. Aurore nhìn ra ngoài cửa nói: “ Bây giờ đi tìm phu nhân Pouaris mượn xe ngựa, tranh thủ đến Darliege nhanh nhất.” Từ thôn Cordouan đến Darliege, người thường phải đi hết cả một buổi chiều, Lumen thân là “Thợ săn” chắc chắn không cần, nhưng trong mắt Aurore, cậu vẫn chưa phải người phi phàm. Do dự có nên nhân cơ hội này thẳng thắn với chị không, nhưng lại nghĩ đến việc cơ bản không thể nào thoát khỏi thôn Cordouan, không bằng nhân cơ hội này đến nhà phu nhân Pouaris xem sao, tìm manh mối, Lumen “ừm” một tiếng: “Vâng.” Cậu vươn tay ra lấy hành lý của cô, một mình xách hai rương hành lý đi về phía cửa. Aurore hài lòng vui mừng gật đầu, sau đó lại hơi khó hiểu nói: “Em khỏe hơn rồi, xách thoải mái vậy.” Cô bất giác nâng tay phải lên, xoa xoa hai bên mắt mình, nhưng Lumen lúc này đã ra khỏi cửa, cô chỉ đành từ bỏ việc thử mà bước nhanh đuổi theo. Trên đường đi về phía biệt thự, không ít thôn dân thấy Aurore cầm theo hành lý ra khỏi cửa đều tò mò hỏi thăm tình hình. Aurore có lý do chính đáng rất thản nhiên với việc này. Nhưng Lumen lại bịa ra bảy tám câu chuyện đối phó với thôn dân khác nhau suốt dọc đường. Cái gì mà Aurore được huân chương quân đoàn vinh dự của Intis, muốn đích thân đến Trier nhận, cái gì mà đại học sư phạm Trier có tuyển sinh đặc biệt, bây giờ có thể đi báo danh, cái gì mà Aurore mua cổ phiếu phá sản, chủ nợ sắp tới cửa, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến chỗ khác, mấy thôn dân chưa từng trải chỉ có ngây ra. Biết danh tiếng của Lumen, bọn họ sau khi lấy lại tinh thần liền lựa chọn không tin. Không bao lâu, hai chị em đã đến tòa kiến trúc màu đen cải tạo lại từ lâu đài cổ. Ngẩng đầu nhìn hai tòa nhà hình tháp cao cao ngất trời, Lumen cười nói: “Cũng không biết bên trong đó có gì, Aurore, chị từng vào chưa?” “Sao chị có thể từng đi dạo lung tung trong nhà người khác chứ?” Aurore trợn trắng mắt với em trai. Lumen nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em tưởng rằng phu nhân Pouaris sẽ mời chị đến tham quan tòa lâu đài, loại người như bọn họ không phải thích nhất là dẫn khách đi tham quan nhà và phòng sưu tầm của mình sao?” “Có gì mà tham quan?” Aurore càng nói càng nhỏ, bởi vì cô nghĩ đến như vậy có thể giúp đỡ nhiều cho việc miêu tả lâu đài trong tác phẩm mình: “Ài, có cơ hội rồi tính, cũng không biết còn có thể về Cordouan nữa không.” Cô lập tức dẫn Lumen xuyên qua hoa viên trăm hoa đua nở đi về phía cửa lớn lâu đài. Đi vài bước, Aurore bước chậm lại, nhìn trái phải mấy cái khó hiểu nói: “Hoa ở hoa viên này nở sớm thật.” Thôn Cordouan ở trên núi, xung quanh còn có đồng cỏ cao nguyên, thời tiết bình thường thì phải đến hạ tuần tháng tư mới nghênh đón đợt mùa xuân hoa nở lần đầu tiên. “Có lẽ là người làm vườn của phu nhân Pouaris có phương pháp đặc biệt gì đó.” Lumen nghĩ đến vị phu nhân kia là người phi phàm nhờ con đường không chính đáng, hoàng nghi có liên quan đến hiện tượng bất bình thường này, nhưng ngoài miệng không thể nói như vậy. Aurore cũng chỉ tùy tiện cảm khái một câu, không hề suy nghĩ nhiều, cùng Lumen đến trước tòa lâu đài, được sự khoản đãi nhiệt tình của phu nhân Pouaris. Vị phu nhân này hôm nay mặc váy dài màu xanh buộc quanh eo, trước ngực có vòng cổ vàng khảm kim cương, tóc dài nâu nửa buộc nửa thả, trông có vẻ trẻ trung hơn bình thường. Nàng ngồi trên sô pha đơn của phòng khách nhỏ, lẳng lặng nghe xong lời nhờ vả của Aurore, cười nhè nhẹ nói: “Không cần khách sáo như vậy, chúng ta là bạn bè.” Lumen trào phúng trong lòng. Nào có người bạn nào giới thiệu đối tượng kết hôn linh tinh? Cậu vừa mới trào phúng không tiếng động liền nhìn thấy phu nhân Pouaris nhìn về phía mình, ánh mắt sáng ngời màu nâu đầy ý cười gợn sóng. Lumen nghĩ đến lần tuần hoàn trước và đối thoại của phu nhân Pouaris, lập tức thấy không được tự nhiên. “Được rồi.” Aurore bất đắc dĩ. Mỗi lần cô mượn xe ngựa sẽ nhắc đến trả phí, nhưng phu nhân Pouaris tất nhiên sẽ cự tuyệt, cho nên bình thường cô trở về sẽ mang một vài món quà không quý trọng nhưng cũng không phải giá rẻ, đồng thời cho một ít tiền cho người đánh xe. Trong thời gian chờ người đánh xe, phu nhân Pouaris mời hai chị em thử đồ ngọt đầu bếp nhà làm. Lumen thử một miếng bánh, nhìn quanh một vòng nói: “Tiên sinh Lund đâu?” Louis Lund là quản gia của quản lý hành chính Beost, đi theo hắn từ Darliege vào Cordouan thôn. Lumen nắm được nhược điểm hắn và người phụ nữ nào đó yêu đương vụng trộm nào đó lặng lẽ bán đồ sưu tầm trong lâu đài, vì vậy lấy được tin tức phu nhân Pouaris là tình nhân của mục sư. Cái gì mà trùng hợp gặp mục sư và phu nhân Pouaris yêu đương vụng trộm ở giáo đường, đó chỉ là lừa người ngoài. Lúc này, Lumen tìm Louis Lund là muốn mắng hắn, nói “cái con lợn giống nhà ông vì sao không nói cho tôi biết phu nhân Pouaris là Vu sư?” Phu nhân Pouaris "ài" một tiếng: "Louis bị bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng ông ta." Bị bệnh? Lumen đột nhiêm cảm thấy hình như có vấn đề gì đó. Nhân lúc chị gái nói chuyện phiếm với phu nhân Pouaris, cậu lấy cớ đến nhà vệ sinh, ra khỏi phòng khách nhỏ đi thẳng đến cầu thang. Tòa lâu đài này rất lớn, người hầu của vợ chồng viên quản lý hành chính lại không nhiều, chỗ nào cũng thấy trống trống, đi đến vài chỗ thậm chí còn nghe thấy tiếng vọng, điều này cho Lumen một điều kiện vô cùng tốt. Cậu dựa vào giác quan tuyệt vời đơn giản tránh một người giúp việc nam và một hầu gái, bước chân nhẹ nhàng đến tầng hai, tìm thấy phòng Louis Lund. Cậu không vội vã gõ cửa, nghiêng đầu, dán lỗ tai trên cửa. "A!" "A!" Trong phòng truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn của người đàn ông. Thật sự bị bệnh? Nghe có vẻ rất nghiêm trọng, Lumen hơi suy tư đi đến bên cạnh mở cửa phòng của người hầu khác, viên quản lý hành chính Beost cùng với phu nhân Pouaris ở tầng ba. Sau khi vào phòng, cậu nhẹ nhàng gõ lên cửa gỗ, đi vài bước đến chỗ khác, mở cửa sổ thủy tinh ra. Lumen nhìn xuống phía dưới thấy không có ai, lập tức hai tay đỡ lấy nhẹ nhàng nhảy ra, “treo” trên tường ngoài lâu đài. Sau đó cậu hơi nhảy lên như mèo hoang, im lặng đến bên ban công phòng quản gia Louis Lund. Sau đó Lumen dựa vào cửa khẽ nghiêng người lặng lẽ nhìn vào trong phòng. Cậu nhìn thấy cả người Louis Lund trần trụi nằm trên giường, bụng nhô cao, khiến cho người ta có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nổ. Tóc đen của quản gia nhìn trông khoảng bốn mươi tuổi ướt nhẹp mồ hôi, vẻ mặt đau đớn, nghe thấy chốc chốc hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lumen không nhịn được nhíu mày: Đây là bệnh gì? Dáng vẻ rất đáng sợ, bụng lại có thể nhô cao như vậy. Lúc này bên giường của Louis Lund còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Bà ta tóc nâu mắt nâu, dung mạo xinh đẹp, không có nhiều nếp nhăn, mặc váy dài màu trắng, vẻ mặt hưng phấn hô to với Louis Lund: “Sắp rồi, sắp rồi.” Cái gì sắp rồi? Lumen vừa hiện lên suy nghĩ như vậy liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết, thấy bụng của Louis. Lund bị cái gì đó đẩy lên cao cao. Dường như trong nháy mắt nơi đó nứt vỡ, bụng Louis Lund nứt vỡ. Một cánh tay nhỏ bé đầm đìa máu thò ra. “Sinh rồi, sinh rồi.” Người phụ nữ đó vui mừng hô to. Bà ta lập tức cúi người xuống, ôm một đứa trẻ con người đầy máu tươi toàn nếp nhăn ra. Lumen ngây ngẩn cả người: "…"