Chương 40: Trên xe

So với “thời gian tuần hoàn”, “người biến thành cừu”, cảnh tượng trước mắt không chỉ khiến người ta kinh hãi, hơn nữa càng khiến Lumen có cảm giác như tâm hồn và tinh thần bị ô nhiễm nghiêm trọng. Nếu trước đó biết sẽ nhìn thấy cảnh như vậy, cậu chắc chắn sẽ lựa chọn từ bỏ hành động. “Con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì đây?” “Louis Lund rõ ràng là một người đàn ông mà.” “Hắn mang thai đứa trẻ của ai, viên quản lý hành chính hay là phu nhân Pouaris?” “Đây là thế giới thần bí học sao?” “Aurore không cho mình tiếp xúc quả nhiên là vì tốt cho mình.” Nhất thời, suy nghĩ trong đầu của Lumen vô cùng hỗn loạn, chỉ hận không thể móc luôn hai mắt của mình, cưỡng ép quên đi cảnh tượng mình nhìn thấy. "Oa! Oa! Oa!" Đứa trẻ Louis Lund vừa sinh ra đang khóc thành tiếng, khiến cho “phòng sinh” dơ bẩn lập tức trở nên thần thánh hơn. Đây là sự tốt đẹp của sự xuất hiện của sinh mệnh mới, Lumen ẩn ngoài cửa sổ cảm nhận được sự vui mừng đến từ con người này. Đương nhiên, trừ lần đó ra, cảm giác quái dị, hoang đường, dơ bẩn, không hài hòa càng thêm rõ ràng. Lumen rốt cuộc hồi thần, bất giác nhìn lướt qua trong phòng. Đứa trẻ con kia đã được người phụ nữ mặc váy trắng để xuống tấm tơ lụa màu trắng cạnh Louis Lund, là một cậu bé, ngoài máu ra còn có một lớp mỡ trắng trơn, nhưng ngoài cái này những cái này ra không có gì bất thường, giống một đứa trẻ mới sinh bình thường. Lumen quan sát thêm hai giây phát hiện đứa trẻ này móng tay rất dài, như móng vuốt của loài chim. Vừa rồi nó dùng chính hai cái tay này rạch bụng Louis Lund. Louis Lund nằm ở chỗ đó đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Vết rách trên bụng hắn vẫn chưa được khâu lại, máu không ngừng chảy ra, mơ hồ có thể nhìn thấy ruột bị đè sang một bên và một thứ kỳ lạ giống như tổ chim, bao chùm một lớp màng trong suốt màu da. Sau khi người phụ nữ bao bọc đứa trẻ bằng tơ lụa xong, lấy thứ giống như tổ chim kia ra, cầm lấy kim may và sợi ruột dê giúp Louis. Lund xử lý vết thương. Louis Lund đau đớn rên rỉ, bà ta vừa may vừa nói: “Ngươi thế này vẫn còn thoải mái, lần trước ta sinh bốn bào thai mới gọi là đau đớn.” Cơ thịt trên mặt Lumen co rút, chỉ cảm thấy mắt, đầu óc, tâm hồn, tinh thần đều chịu ảnh hưởng, lỗ tai cũng bị ô nhiễm. Cậu thu hồi tầm mắt, quyết định nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Lại khẽ nhảy một cái, Lumen nhảy đến cửa sổ bên kia nhảy vào phòng. Cậu đóng xong cửa sổ, ra cửa, đi thẳng về phía cầu thang. Tránh một người hầu nam, Lumen nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng khách. “Cậu vừa đi đâu?” Đột nhiên có một âm thanh từ tính dịu dàng vang lên bên tai cậu. Với giác quan của “Thợ săn” như Lumen mà không hề phát giác có người đứng bên cạnh cầu thang. Cậu xoay mạnh người nhìn về phía bên kia, nhìn thấy phu nhân Pouaris mặc váy xanh thắt eo, tóc nửa buộc nửa thả. Trên mặt phu nhân chẳng hề có ý cười, mắt sáng người màu nâu hiện rõ bóng dáng của Lumen. Nháy mắt tinh thần của Lumen lập tức căng thẳng cao độ, vừa sợ hãi vừa chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Đúng lúc này, Aurore từ phòng bên cạnh đi ra nhìn về phía cậu nói: “Em đi đâu vậy? Xe ngựa đã dừng ở cửa đợi rồi.” Với tình cảnh tương tự, Lumen kinh nghiệm phong phú, nửa thật nửa giả nói: “Vừa rồi không phải phu nhân Pouaris nói ngài Lund bị bệnh sao? “Tôi từng cùng hắn uống rượu vài lần, định đi thăm xem sao, nhưng tòa lâu đài này quá lớn, tôi lại không biết hắn ở phòng nào, tìm một hồi lâu vẫn chưa tìm được.” Aurore gật gật đầu dặn dò: “Em có thể nói thẳng với phu nhân Pouaris, không cần lừa hai người chị, đây cũng chẳng phải chuyện gì xấu.” “Là em sai, xin lỗi.” Lumen thành khẩn nhìn về phía phu nhân Pouaris. Sau khi nhìn thấy cảnh trên tầng, ngoài sợ hãi vị phu nhân này thì còn thêm cả chán ghét. Phu nhân Pouaris rốt cuộc lộ ra nụ cười, không nghiêm túc vậy nữa: “Tôi thay Lund cảm ơn tâm ý của cậu, nhưng tình hình bị bệnh lần này của hắn không tốt, không muốn dùng hình tượng không tốt xuất hiện trước mặt người khác.” Quả thật mất thể diện, Lumen yên lặng “phụ họa” một câu. Aurore lập tức nói với phu nhân Pouaris: “Vậy chúng tôi lập tức lên xe ngựa? Thật sự rất cảm ơn phu nhân.” Lumen lặng lẽ nhìn chằm chằm phu nhân Pouaris, lo lắng bà ta lấy cớ để hai chị em ở lại lâu hơn. Như vậy chứng tỏ bà ta đã phát giác ra sự bất thường, cần xác nhận xem chỗ Louis Lund có vấn đề gì không? Mặc dù đã ở cùng với chị gái, Lumen cảm thấy hai người không có sức mạnh để chống lại phu nhân Pouaris, nơi đây dù sao cũng là lâu đài của bà ta, xung quanh đều là người hầu của bà ta, đối với “Thợ săn”, đây lại là hoàn cảnh kém nhất để săn bắn. Phu nhân Pouaris khẽ gật đầu mỉm cười nói với Aurore: “Chờ cô mang quà từ Trier về, tôi vẫn luôn hướng về phong cách nơi đó.” “Hi vọng cho phu nhân một niềm vui bất ngờ.” Mặc dù Aurore không biết sinh thời còn có thể trở về Cordouan không, nhưng nên tỏ thái độ thì vẫn phải tỏ thái độ. Phu nhân Pouaris dẫn theo nữ hầu thân cận Cathy đưa hai chị em đến cửa, nhìn bọn họ lên chiếc xe ngựa bốn chỗ theo kiểu thùng. Người đánh xe ngựa để râu màu nâu, thể trạng khỏe mạnh, mặc áo màu đỏ cùng quần dài màu vàng, đầu đội mũ, ngoài việc không thắt caravat thì không khác gì với người đánh xe ngựa chuyên nghiệp trong thành phố. Đây là do viên quản lý hành chính Beost yêu cầu. “Làm phiền rồi.” Trước khi đóng cửa xe, Aurore lễ phép nói một tiếng với người đánh xe ngựa. Người đánh xe tên là Sevier, có đôi mắt màu lam thường thấy nhất ở nước cộng hòa Intis. Ông ta thấy vui vẻ vì được cô gái xinh đẹp như Aurore tôn trọng, cảm thấy chờ mong vì sau khi đến Darliege nhất định sẽ có thêm tiền boa, ông ta nhiệt tình nói: “Hai người ngồi cho vững nhé.” Ông ta giơ roi lên, để cho ngựa từ từ bước đi. Lúc xe ngựa xuyên qua thôn Cordouan bỗng nhiên ngừng lại. Mặc dù biết đường rời khỏi chắc chắn sẽ không thuận lợi và thoải mái, nhưng Lumen vẫn không nhịn được khẽ run lên. “Sao vậy?” Cách thùng xe cậu hỏi người đánh xe bên ngoài. Sevier nói: “Hôm qua phu nhân đã đồng ý đưa Na Roca đến thôn Junak, tôi sợ đi Darliege xong quay về không kịp, định tiện đường đón cô ấy luôn, yên tâm, sẽ không làm chậm trễ hai người.” Thôn Junak gần với Darliege hơn thôn Cordouan, đến nơi đó trước quả thực không ảnh hưởng đến nơi đến và thời gian của Aurore và Lumen. Bởi vì đây là xe ngựa của người khác, mình không có quyền ngăn cản, chi nên Aurore không dị nghị gì. Lumen càng để ý Na Roca hơn, trong lần tuần hoàn trước, Na Roca đột nhiên tử vong, nghi ngờ là bị người thân mưu sát, hơn nữa còn có liên quan đến đám người mục sư. Sevier xuống xe ngựa, vào nhà Na Roca, sau đó dẫn người này ra. Na Roca khác với bình thường, mặc một bộ váy dài màu đen hoa văn tinh xảo, đầu đội một chiếc mũ mềm màu trầm các phu nhân thích, tóc thưa thớt đã bạc trắng rõ ràng được chải gọn gàng. “Ồ, cải bắp nhỏ nhà tôi, đi đâu đấy?” Na Roca lên xe ngựa nhìn thấy Aurore thì rất là vui mừng. Bà đã có rất nhiều nếp nhăn và chấm tàn nhang vẫn không che nổi được sự vui sướng, đôi mắt đục hơn trước đây đã có tinh thần hơn nhiều. “Tôi đi Trier tham gia buổi salon các tác giả, thuận tiện đưa Lumen đi xem nơi học đại học.” Aurore nói thật ở trên ý nghĩa câu chữ. Cô chuyển hỏi: “Na Roca, phu nhân đi đâu chơi sao?” Tuy Na Roca là một quả phụ, mặc quần áo đen rất bình thường, nhưng chỉ có ngày lễ tết, yến hội hoặc ngày giỗ của người chồng đã chết bà mới mặc. Na Roca lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Đúng vậy, đi gặp một vài người.” Lumen không nói gì lặng lẽ quan sát Na Roca, xem có thể nhìn ra điều gì từ chỗ bà không. Xe ngựa lại bắt đầu chạy về hướng ra ngoài thôn Cordouan. Aurore cùng Na Roca nói chuyện câu được câu chăng, sức chú ý đặt bên ngoài xe. Cô vẫn lo lắng hai chị em vội vàng rời khỏi sẽ dẫn đến sự hoài nghi của người khác. Xe ngựa cứ đi cứ đi, Lumen đột nhiên cảm nhận được Na Roca có thay đổi. So với vừa rồi, sắc mặt của vị phu nhân này tái nhợt xanh xao hơn không ít, ánh mắt cũng không còn linh hoạt nữa, cả người hoàn toàn trầm mặc, trừ lúc Aurore hỏi, mới đơn giản trả lời một hai câu. Trạng thái này rất giống với trạng thái của Na Roca trong lần tuần hoàn trước Lumen nhìn thấy lúc nửa đêm. Lumen im lặng kéo tay Aurore. Aurore nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt dò hỏi. Lumen chỉ chỉ về phía Na Roca, lại vẽ một chữ “x” ở lòng bàn tay chị gái. “X” là ký hiệu Aurore dùng khi sửa chữa bài cho cậu, có nghĩa là sai, lúc này Lumen dùng nó để chỉ trạng thái của Na Roca không đúng. Aurore ngẩn ra một giây rồi rất nhanh hiểu được ý của Lumen. Cô thu hồi sự chú ý nhìn về phía Na Roca, rõ ràng cảm giác được sự bất thường. Cô lập tức nâng tay phải lên, xoa xoa huyệt thái dương. Đôi mắt màu xanh nhạt của cô đột nhiên trở nên thâm thúy hơn, thêm sự u ám. Chỉ nhìn thoáng qua, chân mày màu vàng đẹp mắt của Aurore nhăn lại, thân thể hơi ngửa ra sau, như bị gì đó đánh bật lại. Cô nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, hình như hơi mệt mỏi. Sau khi mở hai mắt ra, Aurore nghiêng đầu nói với Lumen: “Đến Darliege, em nhất định phải theo sát chị, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải theo sát sau chị.” Cô nói rất nghiêm túc. Lumen vừa nghe liền hiểu, biết ý của chị gái là nếu xảy ra chuyện gì nhất định phải đi theo sát cô, cô sẽ xử lý. Cậu trịnh trọng gật đầu, quyết định chốc nữa sẽ thẳng thắn với chị gái mình là người phi phàm. Aurore thu hồi tầm mắt nhìn về phía Na Roca cố ý hỏi: “Na Roca, phu nhân thực sự đi thôn Junak sao, hay là đi chỗ khác?” Cô lo lắng chốc nữa xe ngựa dừng lại, sự việc sẽ càng khó giải quyết, nếu đã như vậy thì không bằng dẫn dắt luôn, chiến đấu vào lúc đối phương không mong muốn. Mắt Na Roca hơi trống rỗng, giọng nói trầm trầm: “Không, tôi không muốn đi thôn Junak.” “Tôi muốn đi thế giới bỉ ngạn.” Bà ta vừa dứt lời, Lumen liền cảm giác ngoài cửa xe trở nên vô cùng tối tăm.