Chương 41: Vong linh

Cái gì mà thế giới bỉ ngạn? Lumen kinh ngạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu vốn nên nhìn thấy núi rừng, đồng cỏ và cây cối, nhưng trong mắt cậu lại là một mảnh hoang dã, mà trời cao mây trắng xóa, che khuất toàn bộ ánh mặt trời, khiến toàn bộ sự vật dường như đặt mình trong một bóng đen thật lớn. Lúc này trên mảnh trời hoang dã, từng bóng dáng bước đi, qua lại, bọn họ đa số đều mặc áo tang màu trắng, khuôn mặt xanh trắng, ánh mắt trống rỗng, miệng hơi hé ra. Vừa nhìn đã không giống người bình thường. Trong những bóng dáng không đếm hết được, có một phần đang điên cuồng chạy về phía cuối nơi hoang dã, hoặc là từ nơi tận cùng chạy lại đây, dường như không thể nào dừng lại được hành động này, giành được sự nghỉ ngơi. Nơi tận cùng hoa dã, có vẻ như là vách núi, mơ hồ nhìn thấy một vài con quái vật đen thui thân như con người nhưng đầu lại mọc ra sừng dê, bọn chúng chốc chốc lại bắt một bóng mặc áo tang trắng, vứt đối phương xuống dưới. Tiếng kêu thảm thiết đến từ nơi đó, loáng thoáng truyền vào trong tai Lumen và Aurore. Lộc cộc lộc cộc, trong bóng dáng không đếm hết, có một người mặc bộ khôi giáp đen toàn thân, cưỡi con ngựa màu trắng dường như gầy yếu chỉ còn da bọc xương, lúc thì thong thả bước đi, lúc thì đi qua đi lại, giống như đang chăn cừu. Thị lực của Lumen hơn người thường, thừa dịp đối phương xoay người, cách rất xa nhìn rõ dáng vẻ của ‘hắn’. Trong chiếc mũ giáp kim loại sáng bóng, hai ánh sáng đỏ rực như lửa lay động, ở cổ có một vết thương dữ tợn kéo dài đến tận rốn, dường như đem ‘hắn’ chia thành hai nửa, khiến cho ruột tái nhợt bị kéo ra một đoạn rất dài. Không cần chứng cứ khác, trong đầu Lumen lập tức xẹt qua một suy nghĩ: Kỵ sĩ tử vong! Đây là kỵ sĩ tử vong trong rất nhiều truyền thuyết dân gian của Intis. Cũng vào lúc này, xe ngựa cậu và Aurore ngồi ngừng lại. Na Roca không nói lời nào mở cửa xe rồi đi xuống. Ngoài quần áo, khuôn mặt bà ta trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt chết lặng, càng ngày càng giống mấy bóng dáng mặc áo tang màu trắng kia. Aurore thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói: “Nơi này đều là vong linh.” “Em tuyệt đối không được rời khỏi người chị.” Cô vừa nói vừa lấy ra một chiếc ghim cài áo màu vàng đeo trước người. Cùng lúc đó, bàn tay khác của cô lấy từ túi trong của áo ra một nắm bột phấn màu xám đen. Lumen nằm bò ra vị trí phía trước nhìn về chỗ người đánh xe, phát hiện Sevier cũng trở nên giống Na Roca, khuôn mặt xanh trắng, ánh mắt trống rỗng, đang chậm rãi đi vào sâu trong nơi hoang dã, dường như đã chết rất lâu. Cậu vội nói với Aurore: “Chị, em đã là người phi phàm, chị đối phó với đám vong linh này, em điều khiển xe, mau chóng lao ra khỏi chỗ này.” Suy xét đến việc mình không có khả năng đối phó với đám vong linh, quỷ hồn này, cậu chỉ đành tạm thời làm người đánh xe. Đương nhiên, nếu như kị sĩ tử vong kia chạy qua đây, cậu cũng sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ ngăn cản. Aurore lắp bắp kinh hãi, không hỏi được nhiều, nhắc nhở: “Em xem xem trạng thái của ngựa như nào.” Lúc này Lumen mới tỉnh ngộ, quan sát ngựa phía trước. Chúng nó dường như đã bị rút hết máu thịt, da lông khô quắt, bọc lấy xương, vẫn không nhúc nhích. “Hai con ngựa hình như chết rồi.” Lumen báo lại tình hình. Aurore còn chưa kịp nói gì, những vong linh đi lại xung quanh bọn họ dường như ngửi thấy mùi của người sống đều lần lượt thay đổi phương hướng vọt tới bên xe ngựa, ý đồ muốn đi vào. "XXX." Aurore dùng ngôn ngữ Lumen không hiểu đọc một từ đơn ra. Sau khi từ đơn này thốt ra, kim ghim cài áo hơi phát sáng, bột xám đen nắm ở bên tay trái đột nhiên cháy lên, phát ra ánh sáng vàng rừng rực nhưng không kích thích. Ánh sáng này như nước, chảy ra bốn phía, những vong linh kia vừa chạm vào liền phát ra tiếng kêu thảm thiết theo bản năng, “thân thể” bốc lên khói xanh. Chúng nó muốn lui về phía sau, nhưng có càng nhiều vong linh nhào tới, một lượng lớn khiến chúng không thể chen chúc xung quanh xe, không ngừng có “người” bốc hơi, biến mất không thấy. Lumen nhìn vừa hâm mộ vừa buồn bực. Cậu tức giận vì mình không trợ giúp được gì, càng thêm khát vọng thăng cấp, có được càng nhiều sức mạnh hơn. Thấy bột phấn trong tay Aurore sắp cháy hết hầu như không còn, mà vong linh ở cách đó không xa vẫn nhào về phía này, hoàn toàn không quan tâm đến những bóng dáng bị ánh sáng thiêu đốt không còn, Lumen vội vàng nhắc nhở: “Chúng ta không thể cứ ở đây mãi.” “Xông ra ngoài thôi.” Cho dù chị gái chuẩn bị đầy đủ, cũng không thể đối phó được với nhiều vong linh như vậy. Hơn nữa kị sĩ tử vong cùng sinh vật trông như ma quỷ ở cuối mảnh đất hoang dã kia vẫn chưa chạy sang bên này. Cách tốt nhất bây giờ chính là dựa vào việc vẫn chưa sử dụng hết, cố gắng thoát khỏi cái nơi hoang dã gọi là “thế giới bỉ ngạn” này. Aurore gật gật đầu, đơn giản nói: “Em đi theo chị.” Cô vừa dứt lời, bụi phấn màu xám đen trong tay gần như đã đốt không còn, chỗ trống lại bị một đống vong linh chen đầy. Aurore lại nhanh chóng lấy ra một nắm, mượn ghim cài áo vàng kim của mình để khiến nó tự cháy lên, tạo ra ánh sáng màu vàng. Vong linh vừa tới gần xe ngựa đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, hòa tan trong ánh sáng. Aurore lập tức nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía rìa gần nhất, Lumen theo sát phía sau. Đột nhiên trong ánh sáng màu vàng thò ra một bàn tay chụp lấy cánh tay Lumen. Trực giác của Lumen hơn người, giác quan xuất sắc, phát giác ra nguy hiểm từ trước, lật cánh tay đánh vào cánh tay kia. Bốp! Cậu giống như đánh vào một khối băng cứng rắn, hơi lạnh xông khắp thân thể cậu, khiến cậu bị đông cứng tạm thời. Lập cập, lập cập, răng va vào nhau, Lumen nhìn thấy chủ nhân của cái tay kia. Nó cũng là một vong linh mặc áo tang trắng, nhưng trên mặt có đeo một mặt nạ làm bằng giấy trắng, bóng dáng biến mất rất chậm trong ánh sáng màu vàng. Thấy Lumen dừng lại, vong linh kỳ lạ này đột nhiên biến thành hư ảnh muốn chèn lên cậu. Lúc này, một ánh sáng thuần khiết chiếu đến, rơi xuống người vong linh đeo mặt nạ này. Nó lập tức đứng im tại nơi đó, thân thể bắt đầu rực cháy, hóa thành một luồng khí đen bay lên. “Đừng dừng lại.” Aurore thu hồi tay phải cầm ghim cài áo màu vàng kim tiếp tục chạy đi. Lumen thoát khỏi lạnh lẽo, nhanh chóng đuổi kịp chị gái. Dựa vào bột phấn màu xám đen cùng pháp thuật Vu sư, hai người một trước một sau xuyên qua nơi hoang dã, không biết bao nhiêu vong linh mặc áo tang trắng bốc hơi vì ánh sánh màu vàng đó. Đáng tiếng là, Aurore không thể nào chỉ chuẩn bị mỗi một loại, ngoài việc vừa nhét đầy các túi, thân là Vu sư, cô cũng phải suy xét các loại tình huống. Chưa qua bao lâu, bột hoa hướng dương đựng ở túi trong đã trống rỗng. Mà lúc này bọn họ cách rìa nơi hoang dã còn vài trăm mét, vong linh xung quanh lại như vô cùng vô tận. Càng khiến cho hai chị em sợ hái là kị sĩ tử vong đã phát giác ra động tĩnh bên này, cho ngựa chuyển hướng về phía hai người. Trong ánh sáng màu vàng, vẻ mặt của Aurore trở nên huyền ảo hơn, đi chậm lại, cắn răng rồi nói: “Em trai ngốc, chốc nữa chị đếm đến ba, em liền chạy nhanh về phía rìa nơi hoang dã, không được quay đầu.” Lumen đang định phản đối, Aurore lại bổ sung thêm: “Yên tâm, chị sẽ đi phía sau em, em ở lại sẽ ảnh hưởng đến việc chị sử dụng một pháp thuật lợi hại, liên lụy chị chạy trốn.” Cô vừa nói vừa lấy ghim cài áo màu vàng kim xuống, đưa cho Lumen đã bước chậm lại rồi chỉ đạo: “Tập trung linh tính, đưa nó tập trung vào cái ghim cài áo này, chốc nữa lúc điên cuồng chạy thì đọc từ đơn này ‘XXX’.” Lumen không hiểu từ đơn kia, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại rồi phát âm. Cậu cầm lấy ghim cài áo màu vàng kim, liền cảm giác được ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu trên người, rất nhiều ý nghĩ âm u cũng biến mất theo, cho nên suy nghĩ cũng chậm lại một chút. Theo bản năng mang cái ghim cài áo lên, Lumen dựa theo sự chỉ đạo của chị gái tập trung tinh thần, kéo dài linh tính của bản thân. Aurore thấy bột phấn màu xám đen trong tay càng ngày càng ít, vừa lấy nắm khác ra vừa hô to: “Một, hai, ba!” Vì không muốn liên lụy đến chị gái, Lumen chạy như điên. Gần như là cùng lúc, cậu vắt kiệt sức hô lên từ đơn kia: "XXX!" Ghim cài áo màu vàng kim sáng hẳn lên, tỏa ra bên ngoài từng luồng ánh sáng vàng. Lúc này, Lumen giống như đeo một mặt trời trước ngực, vong linh ở xung quanh tránh cậu theo bản năng. Thịch thịch thịch! Lúc cậu chạy như điên vẫn không yên lòng về chị gái, cậu không nhịn được khẽ nghiêng người, quay đầu nhìn về phía Aurore. Aurore đứng lại tại chỗ, xung quanh là vô số khí đen. Khí đen dường như rất có sức hấp dẫn với vong linh, khiến bọn chúng bỏ qua cho Lumen, xông về phía Aurore. Lumen không phải kẻ ngốc, thấy cảnh này liền hiểu rõ ràng câu chị gái nói ‘sẽ theo sau’ chỉ là để lừa cậu mà thôi. "Aurore!" Cậu hô to một tiếng rồi phanh gấp, sau đó quay người. Cậu sợ người chết đi trong tuần hoàn sau khi tuần hoàn chấm dứt sẽ thực sự chết đi. Aurore nhìn qua thấy cậu ngừng lại vội vàng kêu to: “Em có ngốc hay không vậy? Chạy mau!” Lumen không nói gì vội chạy về phía Aurore, vong linh ở phía trước đồng loạt nhường đường trước ánh sáng vàng của ghim cài áo. Aurore thấy thế hơi cúi đầu nhỏ giọng mắng: “Ngốc quá đi mất!” Cô chợt lấy ra một loại nguyên liệu khác, đem rắc về phía Lumen. Lumen bị một bàn tay vô hình ngăn lại mạnh mẽ đẩy về phía rìa nơi hoang dã. Cậu giãy dụa kịch liệt, nhưng không thể tìm được điểm có thể dùng sức. Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Aurore với một mái tóc vàng chói lộ ra nụ cười bi thương. Aurore dịu dàng hô: “Em trai ngốc, sống thật tốt.” Còn chưa dứt lời, khí đen xung quanh cô đã bị nhóm vong linh cắn nuốt hoàn toàn. Cô trực tiếp bại lộ trước mặt một đám vong linh đếm không chết và kị sĩ tử vong. “Aurore!” Mắt Lumen mở to hết cỡ, vành mắt dường như vỡ ra, một lượng lớn tia máu đỏ xuất hiện ở con ngươi và ngoài làn da cậu. Nhưng cậu vẫn không thể nào ngăn cản được việc bị đẩy về phía rìa nơi hoang dã. Đúng lúc này toàn bộ vong linh đều dừng động tác. Phía xa dường như đang xảy ra chuyện gì đó. Aurore dường như cảm nhận được ngạc nhiên nhìn qua, nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy đến. Chiếc xe ngựa đó như thân con ốc biển, kéo nó không phải là ngựa mà là hai sinh vật đen thui mọc ra sừng dê nghi ngờ là ma quỷ. Bên trong xe là một người phụ nữ, đầu đội mũ hoa, mặc váy màu xanh, dung mạo rất giống phu nhân Pouaris. Nhưng khác với phu nhân Pouaris, khí chất của bà cực kỳ uy nghiêm. Kị sĩ tử vong quay ngựa lại đuổi theo phu nhân này. Tất cả vong linh cũng lựa chọn như vậy, bọn chúng vây sau lưng xe ngựa chạy về phía rừng núi mơ hồ bên kia nơi hoang dã.