Chương 42: Dạ Phu Nhân

Lumen cũng kinh hãi trước xe ngựa bị ‘ma quỷ’ lôi kéo và phản ứng của vong linh, nhất thời quên mất giãy dụa, bị cự trưởng vô hình đẩy mười mấy giây mới dừng lại. Mặc dù xe ngựa càng ngày càng xa, nhưng cậu dựa vào thị lực như chim ưng, vẫn nhìn thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ trên xe. Tóc dài buộc cao cao, đôi mắt màu nâu xinh đẹp sáng ngời, chân mày nhạt nhẽo thể hiện sự xa cách, mặc váy màu xanh lá sạch sẽ, đầu tết cuộn thành vòng nguyệt quế, khí chất nhã nhặn uy nghiêm. Phu nhân Pouaris! Lumen theo phản ứng đầu tiên liền cho rằng phu nhân trên xe kia là vợ của viên quản lý hành chính, tình nhân của Mục sư. Nhưng nhìn cẩn thận hơn, cậu lại cảm thấy hai người có sự khác biệt rõ ràng, không chỉ khí chất kém rất nhiều, đến cả dung mạo cũng tồn tại sự khác biệt nhất định. Vị phu nhân trên xe kia ngũ quan càng dịu dàng thành thục hơn. Nếu thực sự muốn Lumen so sánh, cậu càng bằng lòng gọi vị phu nhân trên xe kia là chị gái cùng cha cùng mẹ lớn hơn bảy tám tuổi của phu nhân Pouaris. Lúc này phu nhân kia ngồi ngay ngắn trên ghế của xe ngựa do ‘ma quỷ’ kéo, được vô số vong linh và kị sĩ tử vong vây quanh, đi về phía rừng núi phía xa, giống như một cuộc tuần du kỳ diệu nào đó. Aurore thu hồi ánh mắt, bước nhanh về phía Lumen, vừa chạy vừa hô: “Nhân cơ hội này thoát khỏi nơi đây.” Lumen phục hồi tinh thần, đợi chị gái đuổi đến mới bước nhanh, chạy về phía rìa nơi hoang dã gần nhất. Không bao nhiêu lâu, hai người đồng thời cảm nhận như mình vừa xuyên qua một lớp màng hư ảo hoặ một tầng nước rất dày. Cảnh tượng trước mắt bọn họ cũng xảy ra thay đổi: Nơi hoang dã tiêu tan như bọt biển, nước sông trong suốt, cỏ tươi mới hai bên bờ sông, cây xanh mướt lọt vào trong tầm mắt của bọn họ. Đối với Lumen và Aurore thì cảnh tượng này quá là quen thuộc, quen thuộc đến mức bọn họ không cần phán đoán. Bọn họ vẫn ở xung quanh thôn Cordouan. Đây là nơi Ava Lizzie thường xuyên đến chăn ngỗng. Trở về Lumen vừa không thất vọng cũng chẳng kinh ngạc, ngược lại mang tâm thế “quả nhiên như vậy” nhìn xung quanh. Aurore thở hổn hển nói: “Cho dù là phu nhân Pouaris cố ý hay nhầm lẫn, chúng ta bây giờ không thể trở lại thôn.” “Tiếp tục đi Darliege!” Lumen lúc này lại đề nghị. “Chúng ta đến đồng cỏ gần nhất đi, chỗ đó có một con đường nhỏ nguy hiểm có thể xuống núi, với năng lực của chúng ta chắc chắn không có vấn đề.” “Được.” Aurore xoay người bắt đầu chạy. Cô thường xuyên mượn ngựa của phu nhân Pouaris cưỡi không hề xa lạ với đồng cỏ cao nguyên xung quanh thôn Cordouan. Lumen thấy thế, theo sát bên cạnh chị gái. Đối với việc vừa gặp phải, cậu vừa thấy may mắn lại thấy sợ hãi. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng phu nhân Pouaris sẽ mạnh như vậy, lại có thể có được nhiều vong linh như vậy, được “ma quỷ” và kị sĩ tử vong tùy tùng. Đương nhiên, đó chưa chắc đã là phu nhân Pouaris. Chạy mãi, chạy mãi, tốc độ của Aurore chậm lại, tiếng hít thở càng ngày càng nặng, âm họng càng ngày càng rõ ràng. “Sao thế?” Thể lực của Lumen vẫn còn sung túc. Đây là một trong những cái được đề cao của “Thợ săn”. Aurore dứt khoát dừng lại, há mồm thở dốc nói. “Quá mệt, trước đó thi triển pháp thuật khiến chị tiêu hao quá nhiều sức lực.” Lumen không hề do dự nói: “Vậy em cõng chị, em vẫn chưa mệt.” Sự việc nguy cấp, thời gian cấp bách, Aurore cũng không nói thêm nữa, gật đầu, đi đến nằm úp sấp trên lưng Lumen. Lumen tháo chiếc ghim cài áo trước người xuống trả lại cho chị gái, sau đó đứng thẳng người bắt đầu chạy. “Đây là vật phẩm thần kỳ sao?” Cậu có sức lực là hỏi. Aurore ngẩn ra rồi cười ha ha nói: “Xem ra em hiểu không ít chuyện.” “Đây quả thực là vật phẩm thần kỳ, chị gọi nó là “Ghim cài chính trực”, có thể tạo ra ánh sáng thần thánh hoặc là giúp chị đốt cháy nguyên liệu, là một món đồ đối phó với sinh vật quỷ hồn, nhưng đeo quá lâu sẽ khiến người ta xuất hiện tràng thái điên cuồng, chỉ cần đeo lên sẽ mất đi một vài suy nghĩ, chị biết, chiến đấu có khi những cách không có đạo đức lại là cách dùng được, mà nó đã hạn chế được rồi.” Aurore dừng lại một chút trầm giọng nói: “Em lấy được đặc tính phi phàm từ đâu?” Lumen vừa chạy vừa trả lời đứt quãng: “Lá bài quyền trượng nọ, không phải để em duy trì tỉnh táo ở trong mộng sao?” “Lá bài quyền trượng gì vậy?” Aurore khó hiểu hỏi. Ồ, đây là chuyện trong lần tuần hoàn trước, Lumen lại sắp xếp từ ngữ lần nữa: “Ở Quán rượu cũ, em đụng trúng một cô gái thần bí, cô ấy cho em một lá bài quyền trượng.” “Dựa vào lá bài đó, trong giấc mơ em vẫn giữ được tỉnh táo, đi vào một không gian kỳ diệu.” “Ở chỗ đó, em gặp được, một vài quái vật, lấy được đặc tình phi phàm “Thợ săn”.” “Thợ săn à.” Aurore rất quen thuộc về cấp bậc thông thường ở Intis. Lúc đang lẩm bẩm, cô bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, không biết nghĩ đến gì. Cười cái gì, Lumen khó hiểu. Aurore lại hỏi: “Vậy phối phương kia là ai đưa? Cô gái thần bí kia?” “Vâng.” Lumen vừa chạy vừa gật đầu. Aurore thở dài nói: “Em trai ngốc của chị cũng có bí mật của mình rồi, bây giờ chị cũng không thể chắc chắn lời nào của em nói là thật, lời nào là giả, cứ coi như vậy đi.” Lumen không muốn chị gái thất vọng, vội vàng chuyển chủ đề: “Vừa rồi trên xe ngựa, người đó, là phu nhân Pouaris hả?” “Giống nhưng lại không giống lắm.” Aurore nói ra một lời mâu thuẫn lẫn nhau. Cô cân nhắc vài giây rồi lại nói: “Nếu em đã là người phi phàm, vậy chị trực tiếp nói thẳng cho em đi, bạn của chị, à, chính là những người bạn qua thư từ từng đề cập đến một chuyện.” “Bọn họ nói mấy năm gần đây ở phía nam Ruen, phía nam Intis và vương quốc Feineibote xuất hiện nhiều lần hiện tượng giống như vừa rồi, có một người phụ nữ cưỡi ma quỷ, ừm, nghi ngờ là sinh vật như ma quỷ kéo xe ngựa tuần du nơi hoang dã, đồng thời cũng có rất nhiều vong linh đầy khắp núi đồi đi theo sau xe ngựa, mà một vài người phi phàm nắm giữ bí thuật tương ứng cũng sẽ nhân cơ hội để linh hồn mình rời khỏi cơ thể, đi theo xe ngựa một thời gian, dường như làm như vậy sẽ giúp bọn họ có được một trải nghiệm kỳ diệu, và nhận được một lượng kiến thức về thần bí học nhất định.” “Chị có một người bạn lấy được bút ký của người phi phàm từng trải nghiệm, bên trong có nhắc đến người phụ nữ kêu là “Dạ Phu Nhân” kia, mà chủ nhân của bút ký lấy được phương pháp chế tác bí dược sau lần tuần du đó, có thể lợi dụng thi thể của trẻ em để chế tạo thuốc ẩn thân.” “Theo điều tra, người phụ nữ trong mỗi một hiện tượng không hề giống nhau, sự việc đều xảy ra vào đêm khuya.” Lumen ngạc nhiên nói: “Nhưng bây giờ là ban ngày.” Chẳng nhẽ sự bất thường ở thôn Cordouan tạo thành biến hóa? “Cho nên chị không dám khẳng định.” Aurore hồi tưởng lại rồi nói: “Có lẽ là đưa Na Roca đến “thế giới bỉ ngạn” dẫn đến sự khác biệt, có lẽ nơi hoang dã kia chính là “thế giới bỉ ngạn”. “Dạ Phu Nhân” ban ngày tuần du ở nơi đó, ban đêm xuất hiện trong thế giới con người, ừm, kết hợp với việc phu nhân kia rất giống Pouaris, chị nghiêng về suy đoán đầu tiên.” Lumen không có quá nhiều hiểu biết về phương diện thần bí học, nhưng trực giác cho cậu biết nghi ngờ của chị gái là đúng. Cậu im lặng chạy thêm một đoạn rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vì sao, chị lại định hi sinh bản thân, cứu em? Em càng hi vọng chị ích kỷ hơn.” “Chị rất ích kỷ.” Aurore cười nói: “Lúc ấy chị từng suy xét đến việc vứt em lại chạy trốn, đợi chị trở nên lợi hại rồi sẽ giúp em báo thù, nhưng chị suy nghĩ cẩn thận phát hiện cho dù có đưa ghim cài chính trực cho em, dạy em cách sử dụng, em cũng không thể nào giúp chị thu hút phần lớn vong linh, cho chị có cơ hội chạy trốn, chỉ có người là Vu sư như chị mới có thể làm được việc này.” “Lựa chọn giữa hai người cùng chết hoặc ít nhất em có thể còn sống, đáp án không cần chị nói đúng không?” Lựa chọn như vậy nào có nhẹ nhàng như cô nói bây giờ, về lí trí Lumen có thể chấp nhận, nhưng về tình cảm thì không được. Cậu rầu rĩ nói: “Còn không bằng cùng chết.” “Nếu như em chết, ai báo thù cho chị, ai giúp chị sống lại? Thế giới thần bí học, tất cả đều có thể.” Aurore dạy dỗ em trai: “Vì vậy, cuối cùng mới cố ý nói vài lời kịch, chỉ có như vậy mới nhớ kỹ không quên, cố gắng giúp chị sống lại.” Cũng phải, Lumen dần dần tán đồng với lựa chọn của chị gái. Lại chạy thêm một lúc, đã nhìn thấy đồng cỏ cao nguyên gần nhất rồi, mà Lumen cõng Aurore đã cảm giác được mệt mỏi. Cậu không dừng lại nghỉ ngơi, cố gắng nốt sức lực cuối cùng, vọt tới sườn núi đầy cỏ chuyên dùng để chăn nuôi kia. Chỗ này có nhiều khu nuôi gia súc và lều, khu nuôi gia sức làm từ nhánh cây, đất là bùn và phân, một bên hẹp dài, chỉ có lối ra vừa một con cừu, lều thì là loại lều giống thời nguyên thủy. Đầu tiên dùng tảng đá tạo thành tường thấp, để lại chỗ cửa ra và lỗ khói, rồi lại thêm một loạt hàng rào, phần dưới lều vùi trong đất, bên trên đỡ cái khung gỗ, mà trên khung gỗ là nóc nhà có đắp cỏ. Đây là nơi người chăn cừu sống, hoàn cảnh cực kỳ gian khổ. Lumen không cõng Aurore nữa, dẫn cô đến bên sườn núi khác. Con đường nhỏ nguy hiểm chính là ở bên dưới. Nhìn thấy cần phải nhảy bảy tám mét mới có thể đến đường, Aurore nói với Lumen. “Mặc dù bây giờ em có thể leo xuống, nhưng tốt nhất không cần lãng phí thời gian, chị trực tiếp đưa em bay qua.” “Được.” Lumen muốn thử rời khỏi thôn Cordouan sẽ xảy ra chuyện gì. Aurore một tay nắm lấy tay Lumen, một tay khác ném ra bụi màu bạc. Hai người đồng thời bay lên thong thả đến chỗ vách núi bên dưới. Ở giữa không trung, đầu Lumen đột nhiên đau đớn, giống như bị người ta đập mạnh một cái. Aurore cũng có phản ứng tương tự. Trước mắt Lumen nhanh chóng biến thành màu đen, chỉ cảm thấy toàn bộ sự vật đều vỡ nát thành mảnh nhỏ. Tỉnh lại, Lumen ngồi dậy phát hiện là bàn gỗ, ghế gỗ, giá sách, tủ quần áo quen thuộc. Lại trở về ban đầu rồi sao? Cậu vừa trầm tư vừa xoay người xuống giường, đến tầng một, không hề bất ngờ phát hiện Aurore mặc váy dài màu xanh dương đang chuẩn bị bữa tối. “Aurore, hôm nay là ngày mấy?” Lumen hỏi dò. Aurore trừng mắt với cậu một cái: “Gọi chị.” “Em ngủ đến ngốc luôn rồi hả? Hôm nay là ngày 29.”