Chương 52: Đi vào phế tích

"Đều tại ngươi!” "Đều tại ngươi!” “Chết tiệt!” “Đồ do gái điếm nuôi.” Guillaume Besne không ngừng đấm vào không khí trước mặt, cứ như kiểu nơi đó có một sinh vật vô hình. Mặt hắn ta trông vô cùng căm ghét, không hề che giấu phát tiết cảm xúc trong lòng. Aurore làm đôi mắt sâu thẳm hơn, chỉ đạo ‘giấy trắng’ nhìn về nơi hư không trước mặt Mục sư. Nơi đó trống không, không có sinh vật gì có trạng thái, cũng không có sự tồn tại trong suốt hư ảo nào, ngoài không khí, không có gì cả. “Đây rõ ràng là bất mãn đã lâu với ai đó, lại không dám thể hiện ngay mặt.” Lumen ở bên cạnh ‘ha’ một tiếng: “Ông ta đang trách ai?” Aurore lắc đầu, thuận miệng đáp: “Có thể là người áp chế ông ta, không cho thăng lên thần phẩm, lấy được lực lượng siêu phàm của giám mục, cũng có thể là sự tồn tại bí ẩn khiến ông ta thay đổi tín ngưỡng, hy vọng thu được ban ân từ kẻ nào đó mà trở nên mạnh mẽ hơn.” Cô cảm thấy mục sư là phó trợ tế của giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng", là nhân vật có thực quyền ở giáo đường nông thôn, không phải chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân dễ dàng liên hệ với sự tồn tại bí ẩn thần bí đó. Liên quan đến sự việc lực lượng siêu phàm, ông ta chắc chắn có xin giáo hội khu Darliege giúp đỡ, vật phẩm thần kỳ và bút ký vu thuật cũng phải giao cho tòa án bảo quản thậm chí phong ấn, sẽ không để lại trong giáo đường Cordouan, quan trọng hơn là, ông ta có thể nắm được tiếng cổ Fossack đã là tốt lắm rồi, tiếng Hermes, tiếng Tinh linh có thể điều động được lực lượng siêu tự nhiên vân vân… không phải một phó trợ tế như ông ta có thể tiếp xúc, mà Aurore thông qua ‘Con mắt nhìn trộm bí mật’ sớm xác nhận ông ta không phải trời sinh linh tính cao, chỉ cần không cẩn thận sẽ chọc đến các sự vật tà ác. Vì vậy, không nhờ sự ‘dạy dỗ’ của người nào đó, mục sư lấy cái gì ra để tiếp xúc với tồn tại bí ẩn? Đương nhiên, Aurore cũng không loại bỏ khả năng Guillaume Besne ngẫu nhiên có được vật phẩm thần bí học không nộp lên. Nghe chị gái nói, Lumen cười một tiếng: “Không cho phép mục sư mắng vị tồn tại thần bí kia sao?” “Ông ta đã dám khiến Saint Sith uất ức, sau lưng vị kia trách vị kia dụ dỗ mình cũng không phải không thể.” Trào phúng xong Guillaume Besne, Lumen lại nghiêm túc phân tích: “Trước đó em còn đang nghĩ mục sư vì sao đột nhiên đọa lạc, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có hai người hiềm nghi, ừm, hai nhân vật hiềm nghi, một người là phu nhân Pouaris, bà ta rõ ràng rất mạnh, cho dù là Louis Lund sinh con trong cung điện, hay là người phụ nữ hiềm nghi trong nơi hoang dã được nhóm vong linh vây quanh, đều chứng tỏ bà ta không đơn giản, liên quan đến con đường không bình thường và tồn tại bí ẩn, là một trong những đối tượng vụng trộm của phu nhân Pouaris, mục sư bị bà ta dụ dỗ là rất bình thường.” "Đúng rồi " Lumen vỗ mạnh đầu. “Sao vậy?” Aurore không biết em trai nghĩ đến điều gì. Lumen nghiêm túc trả lời: “Chị nói, mục sư có từng sinh con cho phu nhân Pouaris không?” “…” Aurore bây giờ đang hối hận, hối hận vì tin tưởng của em trai, tưởng có phát hiện gì quan trọng. Cô bực bội hỏi ngược lại: “Ai nói cho em biết con của Louis Lund là của phu nhân Pouaris?” “Vạn nhất là con của viên quản lý hành chính Beost thì sao? Vạn nhất là của vị tồn tại bí ẩn nào đó thì sao? Không, không phải, nếu như phải, em nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức sẽ nổ tung, trở thành quái vật.” “Chị chỉ cảm thấy hai người viên quản lý hành chính và phu nhân Pouaris lúc ở bên nhau, phu nhân Pouaris rõ ràng chiếm vị thế chủ đạo.” Trước khi bắt đầu tuần hoàn, Lumen đã cảm thấy viên quản lý hành chính Beost hơi yếu thế, vừa không dạy dỗ được quản gia, lại không trông được vợ, lúc xuất hiện cùng phu nhân Pouaris cứ có cảm giác đang lấy lòng. Lumen vốn tưởng rằng viên quản lý hành chính rất yêu vợ, mà bây giờ lại có suy đoán khác. “Chị nói xem viên quản lý hành chính liệu có phải là công cụ sinh con khác của phu nhân Pouaris không?” “Có lẽ.” Aurore đỡ trán: “Thế giới thần bí học thực sự khiến chị mở mang tầm mắt, rất nhiều truyện chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và tưởng tượng cứ như vậy thành hiện thực với một cách vặn vẹo.” Cảm thán xong, cô lẩm bẩm: “Người sinh con trong tòa cung điện hình như không phải chỉ một hai người, vậy đám trẻ sinh ra đã đi đâu?” Lumen suy nghĩ chốc lát rồi tỏ vẻ không thể suy đoán được. Cậu cũng không dám đề nghị lẻn vào tòa cung điện điều tra cụ thể, tận mắt nhìn thấy chuyện của Louis. Lund và chuyện ở nơi hoang dã xong, cậu bất giác muốn tránh đi con đường liên quan đến phu nhân Pouaris. Aurore cũng như vậy, hai chị em thực sự vô cùng sợ hãi phu nhân Pouaris. Lúc này, mục sư phát tiết một lúc xong thì đi đến trước bàn trong phòng, rót một ly rượu vang đỏ, uống ừng ực. Ông ta thở hắt ra, bỏ ly thủy tinh xuống đi về phía giường. Mãi cho đến khi mục sư hô hấp đều đều dường như đã ngủ, Lumen mới cười nhạo: “Ngủ sớm như vậy?” “Em còn tưởng ông ta sẽ tìm một tình nhân đến, ừm, ông ta cũng không hút thuốc.” Trong phòng ngủ không hề phát hiện hộp thuốc lá, tẩu thuốc nên phỏng đoán như vậy. “Rượu cũng chỉ nhấp một ngụm, mọi người đều nói ông ta rất bình thường.” Aurore cười ‘ha ha’ nói. Cô để ‘giấy trắng’ quan sát thêm một lúc, thấy không có thu hoạch gì mới mới cho nó trở về, mình thì quay đầu nói với Lumen: “Vừa rồi em chỉ nói một người hiềm nghi, người còn lại thì sao?” “Đó chính là con cú mèo lén la lén lút chỉ biết nhìn trộm kia.” Lumen nói ra phỏng đoán của mình: “Có thể là nó dẫn đường cho mục sư tìm được thứ vị Vu sư trong truyền thuyết kia để lại.” “Ừm” Aurore cảm thấy khả năng này không hề nhỏ. Lumen lập tức đề nghị: “Lần sau con cú mèo đó đến nhìn em, chúng ta liền bắt nó lại, nghiêm hình tra khảo đi.” “Em chắc chắn mình thắng được một con cú mèo không biết đã sống bao nhiêu năm?” Aurore cười hỏi. “Không phải còn có chị sao?” Lumen ca tụng chị gái. Aurore "a" một tiếng: “Hai chúng ta cộng lại, khả năng thành công sẽ không quá lớn.” “Nhưng có thể thử xem, không làm gì thì chẳng phát hiện được gì, cũng có nghĩa là lãng phí thời gian không còn nhiều, ừm, tiền đề là không ảnh hưởng đến đêm thứ mười hai sắp tới, đó mới là mấu chốt trong mấu chốt.” Lumen gật đầu thật mạnh. Thấy cậu mặt đầy mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, Aurore vừa đưa tay đón lấy ‘giấy trắng’ bay trở về vừa dặn dò: “Hôm nay em luyện tập linh thị quá nhiều, có thể đi ngủ rồi, bổ sung tinh thần mai tiếp tục.” Cô ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Sáng ngày mai, chị dạy em mấy tiếng Hermes đơn giản nhất trong ngôn ngữ siêu tự nhiên, buổi chiều em đi tìm Pierre Berry để hắn ta mời em uống rượu, chị nhân cơ hội đến chỗ nuôi cừu nhà hắn ta giao lưu với ba con cừu, xem có thể lấy được tình báo gì hữu dụng không?” Cô cảm thấy đây là con đường dễ điều tra nhất. “Liệu có quá nguy hiểm không?” Lumen đã đứng dậy hỏi. Aurore mỉm cười trấn an em trai: “Yên tâm, chị cũng chẳng phải đi đánh giết, cũng không định lập tức nghĩ cách giúp bọn họ khôi phục lại trạng thái nhân loại, không đến mức xúc động, chị chỉ định dùng ngôn ngữ cao nguyên trao đổi với bọn họ, bọn họ chắc biết một vài việc.” Lumen gật gật đầu: “Chiều ngày mai đến quán rượu cũ, em định làm quen với ba người xứ khác kia, bọn họ có thể coi là trợ giúp tin tưởng được.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không bại lộ thân phận người phi phàm hoang dã của hai chị em. “Được.” Aurore đồng ý với lựa chọn của em trai. … Trong đám sương mù màu xám, Lumen tỉnh lại trên chiếc giường trong phòng ngủ từ mộng cảnh. Cậu không hề bất ngờ phát hiện đồng vàng, đồng bạc, tiền đồng và rìu trên người, những vật phẩm như cây chĩa toàn bộ không còn thấy nữa. Phế tích trong mơ cũng bắt đầu một lần tuần hoàn mới. Lại phải đi nhặt lần nữa, Lumen vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng sách. Cậu cầm lấy quyển sách bìa màu xanh trên bàn, tùy tiện lật qua, nhìn thấy bên trên đã có vết tích không ít từ đơn bị cắt mất. “Quả nhiên là mình gửi thư xin trợ giúp.” Lumen không hề lên xuống cảm xúc với việc này. Hơn nữa, cậu nghi ngờ là mình ‘gửi’ dưới sự chỉ đạo của Aurore, dù sao lúc đó cậu không hề có kiến thức về thần bí học sẽ lựa chọn một người đưa thư tin tưởng hoặc đợi người phát thư đến. Nghĩ đến người phát thư, Lumen mới phát hiện tên nhóc mỗi tuần đến một lần đó không nằm trong tuần hoàn. Câu suy tư chốc lát cảm thấy vậy cũng bình thường, nhận được thư xin giúp đỡ chắc chắn thôn Cordouan có bất thường, phía chính quyền hẳn sẽ lấy cớ nào đó ngăn cản người bình thường đi vào thôn Cordouan. Lumen tùy ý lật xung quanh, muốn tìm xem có cái hộp nào có thể để thư hay không, nhưng cậu không nhớ Aurore rốt cuộc sưu tầm bao nhiêu thứ như vậy, rất nhanh đã từ bỏ việc thử. Với tiền đề không ảnh hưởng đến hành động, Lumen thêm ít áo và quần, mang theo cây rìu màu đen, lại ra khỏi cửa, đi vào khe hở hoang dã, đi về phía phế tích xung quanh ‘ngọn núi’ màu đỏ trầm kia. Có kinh nghiệm trước đây, cậu dễ dàng giải quyết hai con quái vật mình quen thuộc kia, cầm lên súng săn, khoác lên túi đựng đạn, sắp xếp các loại tiền đồng. Lumen cẩn thận đi về phía trước, cố ý không chọn con đường từng đi qua, đổi phương hướng khác đi sâu vào. Cậu cảm thấy bây giờ mình vẫn chưa đối phó được con quái vật một cái đầu có ba cái mặt kia. Xuyên qua từng tòa kiến trúc bị bao phủ trong sương mù màu xám, cậu vẫn luôn tập trung hít hít mũi. Cậu ngửi được mùi máu tươi rất nhẹ. Hơi suy nghĩ, Lumen đi về phía có mùi máu tươi truyền đến. Không bao nhiêu lâu, cậu đến một căn nhà bị sập mơ hồ nhìn thấy không gian bên trong, xuyên qua mấy viên đá nhìn về nơi nào đó đằng trước. Trên mảnh đất hoang không có cỏ, giữa cách đống kiến trúc sụp đổ hỗn độn, một đống máu thịt đang động đậy. Đống máu thịt này có cả mỡ vàng, giống như một sinh vật bị đá lớn đè nát. Nó vậy mà vẫn còn sống, từ từ đi về phía kiến trúc nào đó. “Loại quái vật này giải quyết như nào? Chặt đầu? Nó không có cả đầu.” Lumen lâm vào trầm tư. Đúng lúc này, có một cái ‘dây thừng’ thô to có tính đàn hồi bao trùm lấy đống máu thịt buộc chặt nó lại.