Chương 53: Ấn ký

“Xúc tu?” Lumen ngẩn ra một giây mới nghĩ ra nên định nghĩa đống máu thịt này như nào. Cậu nhớ kỹ các tiểu thuyết của Aurore, xem qua tranh minh họa, không chỉ nhớ mỗi đoạn máu chó, hơn nữa còn tìm hiểu được nhiều thứ bình thường không tiếp xúc được, ví dụ như xúc tu của quái vật. Bảy tám chiếc xúc tu vây lấy đống máu thịt kia, kéo nó về phía phế tích của căn nhà. Nơi bị những hòn đá hỗn loại ngăn chặn, một bóng dáng đi ra. Ngoại hình của ‘hắn’ giống như người, để trần thân trên cùng hai chân, mặc một chiếc quần dài màu đen. Điều khác với nhân loại là, hắn không có đầu, cổ chỉ còn một đoạn, mặt cắt mọc đầy những răng nhọn, bên trong khe hở răng là da thịt đỏ tươi có thể thấy rõ. Trông như ai đó dùng một cái máy kỳ lạ thay thế cho đầu và nửa trên cổ của mình, nhìn ‘chuyên gia chặt đầu’, Lumen lắc đầu liên tục, không tìm được nơi xuống tay. Bảy tám chiếc xúc tu vươn ra lướt qua ‘mồm’ quái vật, bọn chúng nhanh chóng kéo nó đến bên cạnh, nhấc lên. ‘Mồm’ ở cổ quái vật hơi mở ra, giống như một bông hoa loa kèn đang mở. Từng chiếc răng trắng sắc bén cắn đống máu thịt kia, dùng tư thế rắn săn mồi trực tiếp nuốt vào. Lumen nhìn thấy cảnh này bất động cười nhạo: “Tao còn tưởng rằng bọn mày không cần ăn vẫn sống được, thì ra vẫn cần ăn.” Cậu lập tức rơi vào trầm tư. “Trong phế tích nhiều nhất chắc là quái vật, thứ có thể ăn chắc chắn vô cùng ít.” “Cũng có nghĩa này, có vài loại quái vật coi quái vật khác là đồ ăn, giống như vừa rồi, hoặc là mọi người đều là kẻ đi săn, cũng săn mồi.” “Nếu như gặp quái vật đánh không lại, có khi nào có thể dụ nó đến chỗ quái vật khác, để bọn chúng chém giết lẫn nhau, mà mình thì đứng sau chiếm hời?” “Về lý luận có thể làm, nhưng có vẻ rất nguy hiểm, ai mà biết đám quái vật có khi nào liên thủ xử lý mình luôn không.” Lúc suy nghĩ, Lumen nhìn thấy ngực con quái vật dùng ‘mồm’ làm đầu và cổ bắt đầu phồng lên rồi thu lại, dường như đang tiêu hóa mạnh. Điều này thu hút sự chú ý của Lumen, cũng khiến cậu phát hiện thứ bất thường ở nửa thân trên của con quái vật. Ở ngực trái của nó, có một vật màu đen giống như từng bị ấn ký để lại phía dưới ngực phải và cổ. “Cái này.” Đồng tử Lumen bất giác phóng đại, muốn nhìn rõ hơn. Thứ tương tự cậu cũng từng thấy trên người mục sư. Đó là lúc cuối lễ Mùa Chay, thân thể mục sư căng phồng rách hết quần áo lộ ra ấn ký màu đen. Sau khi cẩn thận nhìn, Lumen chắc chắn vật màu đen giống dấu vết của ấn ký trên người quái vật giống thứ trên người mục sư. Bọn chúng đều tạo thành từ văn tự độc đáo cùng phù hiệu kỳ dị, dường như liên thông với thế giới khác không thể miêu tả được. Khác nhau là, trên người mục sư có ít nhất mười một mười hai cái, mà quái vật này chỉ có ba cái. “Cái ấn ký màu đen này có tác dụng gì? Dấu ấn do vị thần bí nào đó để lại? Số lượng càng nhiêu, ban ân càng lơn?” Lumen vừa khó hiểu vừa mờ mịt quan sát. Cậu cố gắng nhớ lại từ cùng ký hiệu tạo thành một ấn ký trong đó, nhưng do đây đều là chữ cậu không biết, nhất thời thực sự không nhớ được, mà cậu không mang theo giấy và bút, không thể vẽ lại. Quái vật rốt cuộc tiêu hóa xong đống máu thịt kia, nó hoạt động cánh tay, lắc lắc bảy tám chiếc xúc tu thịt màu đen bên cạnh ‘mồm’. Ấn ký dưới cổ nó hơi phát sáng, lồng ngực phát ra tiếng ùng ục. Tiếng này càng lúc càng lớn, giống như có một dòng khí tàn sát bừa bãi bên trong tổ ong, ra vào hết cái động trống này đến cái khác. ‘Mồm’ to như hoa loa kèn, cùng tiếng ùng ục rõ ràng. Lumen nghe xong thấy rất bực bội, hận không thể đánh cho con quái vật kia một trận. Tiếng kêu này rất khó nghe đấy mày có biết không? Lúc này khí huyết cuồn cuộn, Lumen chỉ cảm thấy tức giận vọt từ trong tim ra. Cậu trở nên bốc đồng, mang theo súng săn, vòng qua viên đá che bóng dáng của mình, nhảy qua nóc nhà nửa sụp đổ kia. Ầm! Lumen rơi xuống mặt đất, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh với con quái vật ‘mồm’ đầy răng sắc. Lumen vốn muốn mắng đối phương là con heo nái lập tức khôi phục bình tĩnh, có cảm giác hoang mang và không biết phải làm sao khi bị ép nhảy lên sân khấu. Mồm con quái vật màu máu nhìn thẳng vào cậu, không phát ra âm thanh nữa. “Tao có thể nói xin lỗi chỉ là hiểu nhầm không?” Lumen lẩm bẩm. Cậu hoài nghi tiếng ồn vừa rồi có vấn đề khiến cậu mất đi lý trí, nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, định phát động công kích. Nhưng việc đã xảy ra, xin lỗi chắc chắn không có tác dụng, hiện cậu có hai lựa chọn, một là chiến, hai là trốn. Mà với kinh nghiệm của Lumen, lúc này muốn trốn thoát có lẽ không trốn thoát được, đối phương không những không hề bị tổn thương, mà đã chuẩn bị sẵn sàng giơ bảy tám cái xúc tu lên. Cho nên thực sự muốn chạy trốn cũng phải đánh một trận trước, tìm được cơ hội rồi nói sau. Không hề do dự, Lumen vừa khôi phục lý trí liền lập tức giơ súng săn đã lắp sẵn đạn. Pằng! Con quái vật kia rõ ràng không đoán được rằng kẻ địch lại quyết đoán, nhanh chóng như vậy, hơn nữa thiếu hiểu biết về súng săn, bị bắn nhiều lỗ sâu trên người. “A!” Cái mồm đầy răng sắc nhọn hình lốc xoáy theo bản năng mở ra, phát ra tiếng kêu đau đớn, trước ngực lập tức trở nên máu thịt lẫn lộn, bao gồm cả nơi có ấn ký màu đen. Nhưng ấn ký màu đen dường như đã sắc sâu vào trong máu thịt, vẫn nhìn thấy rõ ràng như trước, không hề bị ảnh hưởng quá nhiều do bị thương. Lumen không rảnh thưởng thức tiếng kêu thảm thiết của con mồi, cậu bắn xong lập tức chuyển bị trí, đồng thời vươn tay móc ra một dây đạn mới từ trong túi vải. Lúc cậu nhắm vào mục tiêu một lần nữa, ấn ký màu đen trên ngực trái của quái vật hơi phát sáng. Sinh vật nhân loại có đầu và nửa cổ biến thành ‘mồm’ rất lớn biến mất không thấy. Nó cứ như vậy biến mất trước mặt Lumen. Chạy? Ẩn thân? Lumen tìm kiếm đáp án từ trong nội dung các quyển tiểu thuyết Aurore viết và kiến thức thần bí học cô dạy. Cậu vội vàng nhìn xung quanh trái phải, nhưng con quái vật kia dường như đã biến mất. Cảnh tượng chưa vao giờ đối mặt cùng với khó khăn khiến Lumen nhất thời hơi kích động, muốn nhân cơ hội thoát khỏi đây, bất giác lùi lại mấy bước. Đột nhiên hai mắt cá chân của cậu hơi đau, cả người mất đi cân bằng, bị kéo quay lại. Một chiếc xúc tu màu đen phủ màng thịt xuất hiện trong không khí, bọn chúng đang quấn quanh hai chân của Lumen, nhấc cậu lên giữa không trung. Quái vật cũng hiện thân, nó ở ngay cách Lumen không xa. Lúc này, ấn ký màu đen ở ngực phải của nó phát sáng, ‘mồm’ đầy răng trắng nhọn hình lốc xoáy há hết mức, lộ rõ phía trong màu máu, dường như muốn dùng xúc tu một ngụm nuốt luôn Lumen. Mùi tanh hôi khó có thể diễn tả hết phun ra từ cái ‘mồm’ đó. Khiến cho Lumen bị treo ngược giữa không trung hơi choáng váng. Rơi vào mắt cậu là khoang miệng đầy màu máu và vô số răng nhọn màu trắng. Ngay trước khi một chiếc xúc tu quấn lấy cánh tay cậu, với trạng thái bị treo ngược cậu nhắm chuẩn súng săn vào cái ‘mồm’ của con quái vật. Pằng! Con quái vật kia lại kêu thảm một tiếng, máu thịt trong ‘mồm’ bay tứ tung khắp nơi. Nó đem Lumen quăng mạnh đi, thân thể nhanh chóng trở nên trong suốt, lại biến mất. Lumen rơi xuống đất, liên tục lăn mấy vòng mới đứng dậy, cậu tập trung tinh thần tìm kiếm tung tích của mục tiêu. Giây tiếp theo, cậu hít hít mũi, chỉ cảm thấy có mùi màu đang nhanh chóng tiến về phía mình. Không rảnh suy nghĩ đây rốt cuộc có ý nghĩa gì, cậu nhào về phía ngược lại. Nơi cậu vừa đứng, một chiếc xúc tu phủ thịt màu đen quơ vào không khí, nhưng lại không quấn được thứ gì. Cách chỗ chúng nó khoảng ba bốn mét, con quái vật đã xuất hiện, ‘mồm’ hình lốc xoáy há to, dường như đang đợi đồ ăn. Lumen vội vàng lắp đạn cho súng săn, nhưng ấn ký trên ngực trái của quái vật sáng lên, lại biến mất trong tầm mắt cậu. Ẩn thân, đúng là ẩn thân, Lumen lập tức có phán đoán. Kết hợp với những điều vừa rồi cậu gặp được, cậu tin rằng loại ẩn thân này không thể che dấu được mùi, hơn nữa cứ vào trạng thái công kích là sẽ mất hiệu lực. Sau khi nghĩ thông, Lumen kiên định, cậu cười nhạo: “Mùi cũng không che giấu được mà gọi là ẩn thân?” Mà tìm kiếm dấu vết lại là điểm mạnh của ‘Thợ săn’. Không còn hoang mang vì việc vừa gặp nữa, Lumen tự tin hơn nhiều bình tĩnh lại, vừa đi vừa quan sát bốn phía. Rất nhanh cậu thấy được dấu chân quái vật để lại, ngửi thấy mùi máu trên người nói và mùi thối nguyên bản. Dựa vào mấy dấu vết này, lần nào cậu cũng tránh được tập kích của quái vật, và sử dụng súng săn bắn trúng đối phương. Nhưng quái vật dường như không có điểm yếu, bị bắn trúng bao nhiêu lần chỉ hơi yếu hơn. Cậu thấy đạn sắp hao hết, suy nghĩ của Lumen xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ nên làm như nào. Cũng chỉ có mấy giây cậu đã có đáp án: Trên đường đến cậu không hề quên quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện có rất nhiều chỗ có thể lợi dụng tạo thành cạm bẫy thiên nhiên, mà một trong số những cái đó thích hợp đối phó với loại quái vật này. Thấy hai dấu chân nông xuất hiện ở nơi không xa, Lumen xoay người chạy như điên. Xúc tu đầy màng thịt màu đen lại bắt hụt. Lumen lúc chạy lúc dừng, chốc chốc lại quay đầu quan sát, muốn con quái vật kia không ngừng lại việc đuổi theo, và tránh né công kích của đối phương. Ong ong ong! ‘Tạp âm’ phát ra từ ngực quái vật truyền vào lỗ tai Lumen lần nữa, khiến cậu vô cùng tức giận, cơn tức lên đến đỉnh điểm, chỉ hận không thể lập tức ngừng chạy quay người cho con quái vật kia mấy nhát rìu. Cũng được, cậu nhớ mình chạy như điên là vì xử lý luôn tên kia, trước mắt không phải là chạy trốn đúng nghĩa, phẫn nộ và buồn bực không thể thay đổi kế hoạch của cậu, chỉ khiến cậu càng có động lực. Thịch thịch thịch! Lumen rốt cuộc nhìn thấy kiến trúc bị sụp một nửa kia. Cậu trực tiếp vọt vào đến rìa phía khác, sau đó dừng lại đấy, giả vờ mai phục. Không bao lâu sau, bước chân nông xuất hiện trong phòng nửa sụp xuống, mùi thối và mùi máu cách Lumen càng ngày càng gần. Lumen tính toán khoảng cách với xúc tu, lùi lại hai bước, giơ rìu đã rút ra lên, chém vào trên cột đá sắp sụp. Ngay sau đó, cậu hung hăng đạp cột đá một cái, thuận thế lăn về phía sau. Căn phòng vốn đã lung lay thiếu cân bằng đã không chống đỡ được nữa, đổ sập ầm ầm. Rầm, một lượng lớn đá nặng đập xuống, khiến không gian vốn chỉ cho người đi ngang quan lập tức hoàn toàn bị lấp đầy. Con quái vật vốn đang ẩn nấp ở đó vận sức chờ phát động lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu thảm thiết của nó duy trì chưa được một giây đã biến mất.