Chương 54: Suy luận

Lumen lăn về phía sau một đoạn mới đứng lên. Tiếng kêu thảm thiết vang lên một lúc rồi im bặt khiến cậu an tâm hơn nhiều. Nhưng cậu cũng không sơ ý, đeo súng săn, nhấc rìu mới cẩn trọng lại gần căn nhà đã hoàn toàn sụp đổ kia. Nơi đa gỗ xếp chồng lên nhau, bụi bay mù mịt, mãi chẳng tiêu tan. Đứng ở bên ngoài, Lumen căn bản không nhìn thấy thân thể của con quái vật kia, chứng minh nó đã hoàn toàn bị vùi lấp, mà tình huống trước mắt, khứu giác của cậu cũng suy yếu, thậm chí không nhịn được nhấc tay lên bịt mũi, không muốn mũi bị kích thích do hít phải bụi. Đối mặt với tình huống này, Lumen lùi lại bảy tám bước, duy trì một khoảng cách đủ an toàn, kiên nhẫn chờ đợi bùi tán hết. Lúc chờ đợi, cậu không ngừng quan sát bốn phía, đề phòng đột nhiên xuất hiện dấu chân nông hoặc là các loại mùi nhanh chóng lại gần. Rốt cuộc không khí đã khôi phục lại sự ‘sạch sẽ’, tầm mắt của cậu không còn bị quấy nhiễu nữa. Lumen lại một lần nữa đến gần tòa kiến trúc kia, lần theo mùi máu tươi, tìm được con quái vật bị vô số viên đá nặng đè lên. Cậu dù sao cũng không vội dựa vào thiên phú của ‘Thợ săn’, theo trình tự riêng di rời từng viên đá ra. Cùng lúc đó, cậu vẫn đề phòng quái vật chưa chết đang đợi cơ hội đánh lén mình. Một viên đá nặng được di dời, Lumen nhìn thấy con quái vật đầu và cổ biến thành cái ‘mồm’ hình xoắn ốc. Cố ngửa mặt lên trời đã bị đè đến mức máu thịt lẫn lộn, ngực trước dán vào lưng, cái ‘mồm’ đầy răng sắc nhọn bị vô số viên đá nhỏ cắm bên trong, xúc tu màu đen phủ màng thịt đã bị đứt mất mấy cái. Nếu không phải đặc điểm rõ ràng, Lumen khó thể nhận ra bãi thịt vụn giống như hồ này liệu có phải là mục tiêu của mình không. Hiệu quả còn tốt hơn so với cậu dự đoán. Bước đầu xác nhận quái vật đã chết hoàn toàn xong, Lumen đem ánh mắt chuyển rời về phía ngực của nó, phát hiện ba ấn ký màu đen vẫn rất rõ ràng dù trong trạng thái này. Rất kỳ lạ, cho dù ở thế giới thần bí học, điều này cũng không thường thấy đi? Lumen bị chị gái ép học cả ngày vẫn thiếu rất nhiều kiến thức, chỉ có thể dựa vào cảm giác phán đoán. Cậu vốn định dùng dao găm luôn mang theo bên mình cắt mấy miếng da có ấn ký màu đen ra, nhưng cạm bẫy hiệu quả quá tốt, đến mức da của cả vùng ngực của đối phương đã hoàn toàn hỏng hết, bị ép vào trong thịt, muốn cắt ra cũng không cắt nổi. Suy nghĩ mấy giây, cậu xé rách áo vải mặc bên trong, lấy một miếng nhỏ đặt trước người coi như giấy, Ngay sau đó cậu lấy một mảnh vải khác quấn quanh ngón trỏ, chấm vào máu của quái vật, còn về việc liệu có thể cách ly hoàn toàn với ô nhiễm và độc tính hay không, cậu cũng không quá để ý, thực sự xảy ra vấn đề gì thì nhanh chóng rời khỏi mộng cảnh là được, dù sao tổn hại với hiện thực vô cùng ít, mấy tiếng đồng hồ hoặc nửa ngày là cậu có thể khôi phục hoàn toàn. Lấy máu quái vật làm nước mực, Lumen lập tức vẽ lại ba ấn ký màu đen kia. Vẽ tiếp vẽ tiếp, cậu bỗng nhiên hơi váng đầu, thái dương cũng trướng đau. Căn cứ theo những gì cơ bản Aurore dạy, kết hợp với việc nắm bắt tình trạng cơ thể mình, Lumen cho rằng là do linh tính của mình tiêu hao gần hết, cũng tìm được nguyên nhân. “Cũng chỉ vẽ ba cái ấn ký, linh tính của mình bị rút cạn?” Cậu vừa kinh ngạc vì sự kỳ lạ của ấn ký màu đen, vừa kinh ngạc vì điểm giới hạn linh tính phía trên của ‘Thợ săn’ quá thất, có lẽ cũng chỉ mạnh hơn người thường có thiên phú một ít. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lumen tiếp tục vẽ, cứ như vậy liên tục ba lần, cậu mới hoàn thành được, đầu co rút đau đớn từng trận. Cứ mang trạng thái như vậy, cậu không thể thăm dò tiếp, chỉ có thể cầm bức vải kia nhấc rìu lên, đi về phía nhà ở mặt hoang dã bên kia. Đi ra khỏi phế tích, sau khi thả lỏng một lúc, cậu đột nhiên có cảm giác tiêu hóa không ít ma dược ‘Thợ săn’. “Xem ra vừa rồi lại là một lần săn bắn thành công.” Lumen lẩm bẩm. Cậu đã thể nghiệm nhưng tổng kết chưa chỉnh sửa cũng xuất hiện trong đầu. “Bình tĩnh rất quan trọng, lúc đột nhiên gặp con mồi chưa kịp chuẩn bị, bình tĩnh quan trọng hơn.” “Sau đó quan sát xung quanh, nghĩ xem nên lợi dụng như nào.” Lúc suy nghĩ, Lumen trở về đến trong nhà, lên tầng hai đi vào phòng ngủ. Cậu cố gắng nhớ mấy ấn ký này một lúc sau đó ngã vào giường ngủ. … Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lumen tỉnh lại, hai huyệt thái dương vẫn còn hơi đau, đây là một biểu hiện cho việc tiêu hao quá độ linh tính ở trong phế tích trong mơ. Cậu lắc đầu ra khỏi phòng, vào phòng tắm rửa mặt. Chờ đến lúc cậu xuống lầu, phát hiện chị gái đã chuẩn bị xong bữa sáng, bánh mì và sốt hoa quả cùng với lạp xưởng đã cắt và cà phê thơm nồng. “Sớm như vậy?” Lumen kinh ngạc bật thốt lên. Chị gái nhà mình rất ít khi dậy sớm. Aurore bực bội đáp lại: “Đã phát hiện mình nằm trong tuần hoàn thời gian, người xung quanh người này kỳ lạ và đáng sợ hơn người khác, em vẫn ngủ ngon được? Dù sao chị cũng không ngủ ngon nổi.” “Em không muốn cũng không được.” Lumen an ủi chị: “Ít nhất chị vẫn còn được ngủ chân chính, trong mơ em đều đang bận rộn.” “Cũng phải.” Aurore cầm cốc cà phê cho nửa gói đường nhấp một ngụm. Đợi sau khi em trai ngồi xuống, ăn hơn nửa bánh mì nướng và lạp sườn, cô mới dò hỏi: “Lần thăm dò phế tích trong mơ này có thu hoạch gì?” Lumen kể lại một lượt quá trình mình gặp con quái vật kia xong rồi nói: “Aurore, a, chị, chị giúp em xem ba ấn ký màu đen này rốt cuộc có ý nghĩa gì, cuối lễ Mùa Chay, trên người mục sư cũng có thứ tương tự, hơn nữa số lượng nhiều hơn.” Aurore khẽ gật đầu, từ trong túi trong của thắt lưng chiếc váy dài màu trắng lấy ra bút máy hút mực và giấy ghi chép. Lumen vẽ lại, không quá chính xác vẽ lại ấn ký màu đen. Rất nahnh, cậu vừa đưa giấy ghi chép cho chị vừa ‘giới thiệu’: “Em chỉ ghi nhớ vài lần, có chỗ không dám chắc đúng hay là sai, nhưng có chỗ chắc chắn là vậy, chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này, đều đúng.” Cũng chỉ vẽ lại một phần ấn ký mà linh tính của cậu lại tiêu hao không ít. Aurore đem giấy ghi chép đặt trên bàn cơm, ngưng thần nhìn một lúc rồi nói: “Những văn tự này không phải là loại tiếng gì chị biết, ký hiệu tương ứng cũng càng vặn vẹo hơn so với trong thần bí học thông thường.” Lumen hơi thất vọng, Aurore lại bổ sung: “Từ ảnh hưởng của văn tự siêu phàm và ký hiệu tượng trưng ra xung quanh, dấu vết với sức mạnh tự nhiên, chị nghi ngờ nó thể hiện cho một loại khế ước đặc thù.” Cô vừa nói vừa dùng ngón trỏ chỉ vào giấy ghi chép. “Khế ước?” Lumen hỏi lại một câu. Aurore gật gật đầu: “Kết hợp với chuyện lúc em chiến đấu với con quái vật đó, mỗi ấn ký màu đen thể hiện cho một loại khế ước đặc thù.” “Loại khế ước này có thể giúp nó có được năng lực siêu phàm từ sinh vật linh giới, sinh vật không gian khác, sinh vật ngoài hành tinh, vì vậy ấn ký màu đen trên ngực trái của nó mang đến sự ẩn thân, ấn ký dưới cổ khiến người khác buồn bực, phẫn hận, mất đi lý trí, ấn ký bên ngực phải không có thể hiện gì, chị nghi ngờ có liên quan đến ‘mồm’, xúc tu hoặc là tiêu hóa.” “Khó trách.” Lumen lập tức hiểu được vài chi tiết trong quá trình chiến đấu. Cậu lập tức cười nói: “Mục sư ký mười mấy khế ước với sinh vật khác nhau?” “Đây là gì? Cái này có nghĩa ai cũng có thể làm cha của ông ta?” “Hình dung cái kiểu kì lạ gì vậy?” Aurore lẩm bẩm một câu. “Bây giờ xem ra, cuối lễ Mùa chay, mục sư chiến đấu với em vẫn chưa xuất ra một phần mười thực lực, sức mạnh ông ta lợi dụng khế ước có được chắc mới chỉ dùng một loại, thân thể và tinh thần đột nhiên mất đi khống chế, mặc em chém giết.” Những điều Lumen không hiểu nổi trong lần tuần hoàn trước và trước trước nữa, bây giờ cậu cảm nhận được sự may mắn của lúc đó. Cậu nóng lòng muốn thử hỏi: “Em có thể vẽ lại khế ước trên người quái vật, có liên hệ với sinh vật tương ứng không?” Cậu thực sự thèm thuồng khả năng ‘ẩn thân’ kia. “Khế ước là khế ước, nghi thức là nghi thức, em có biết cử hành nghi thức như nào không?” Aurore dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Cho dù nắm được nghi thức, em có biết loại khế ước đặc biệt này sẽ phải trả giá như nào không? Mục sư chắc đã mượn sự ban ơn của vị nào đó mới hoàn thành được.” Nói tới đây, Aurore đột nhiên ngẩn ra, lẩm bẩm: “Vì sao quái vật trong phế tích trong mơ của em cũng có ấn ký màu đen tương tự? Chẳng nhẽ nó cũng được vị đó ban ân sao?” Lúc nói chuyện, Aurore chuyển ánh mắt về phía ngực trái Lumen: “Liệu có khi nào liên quan đến ký hiệu bụi gai màu đen ở ngực trái em không?” “Mục sư cũng có, ừm, phế tích trong mơ không chừng chính là do cái người thần bí tạo ra dùng ký hiệu bụi gai để thể hiện, điểm quan trọng giải quyết tuần hoàn rất có thể cũng nắm trong đó, hoặc là, ở dưới tình huống nào đó, phải cùng làm việc gì đó ở hiện thực và phế tích trong mơ mới có thể giải quyết vấn đề.” “Có khả năng.” Lumen cảm thấy nói vậy có thể giải thích vì sao quái vật cũng có ấn ký màu đen và cô gái thần bí kia vì sao lại bảo cậu thăm dò phế tích trong mơ, thử giải bí mật nơi đó. Cậu lập tức cảm khái: “Aurore, a, chị, sức tưởng tượng của chị quản nhiên phong phú hơn em nhiều.” “Đây là khả năng của một tác giả.” Aurore cười cười. Ăn xong bữa sáng, cô bảo Lumen cùng mình đến phòng sách, cô dạy tiếng Hermes cho cậu. Mãi đến ba bốn giờ chiều, hai người mới kết thúc việc học thêm, giữa lúc đó chỉ tùy tiện ăn chút gì đó. “Được rồi, bây giờ em có thể đến tìm Pierre Berry cùng uống rượu.” Aurore thấy thời gian cũng đến rồi, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác liền dặn dò Lumen. Lumen ‘hả’ một tiếng, quan tâm dặn dò một câu: “Chị nhất định phải cẩn thận.” Chị gái phải mạo hiểm đi tiếp xúc với ba con cừu đó xem có thể lấy được tin tình báo gì không. … Trong căn nhà hai tầng cũ kỹ rách nát người chăn cừu Pierre Berry sống. Lumen nhìn một vòng xung quanh hỏi bà cụ già trước mặt: "Pierre đâu?" Bà cụ già trước mặt là mẹ của Pierre Berry, tên Marthy, bà rõ ràng chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì làm lụng vất vả, nhiều nếp nhăn, làn da có chấm đen, tóc hoa râm, trông chẳng trẻ hơn Na Roca bao nhiêu. “Nó đến giáo đường.” Marthy đáp lại. Lại đến giáo đường? Lumen cả kinh trong lòng.