Chương 55: Hình tượng

Nếu Lumen không nhớ nhầm thì hôm nay, cũng chính là chiều ngày 30 tháng 3, Pierre Berry sẽ đến giáo đường cầu nguyện giống như thường lệ, vào tuần kia, cũng chính vì thế mà anh và Raymond đã gặp phải anh ta, tuần trước, anh cũng đã gặp anh ta ở quảng trường làng gần như cùng thời điểm. Nhưng bây giờ đã ba bốn giờ chiều rồi! “Lúc nào anh ấy mới đến?” Lumen hỏi một câu. Marthy nhớ lại nói: “Đã được thời gian đi một dặm rồi.” Ở các vùng nông thôn, ngoại trừ một số ít người ra, gần như không có ai có đồng hồ, và việc miêu tả thời gian thường được thông qua các sự kiện và điểm đánh giấu cụ thể, ví dụ như mùa hái nho, thời gian di chuyển một dặm. Đương nhiên, nếu thời gian quá ngắn, mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng hơn nữa, “Vài phút”, “Mười lăm phút” cũng sẽ xuất hiện trong các cách diễn dạt bằng lời nói. Đã đi được thời gian một dặm rồi? Nói vậy cũng không lâu lắm, Lumen còn tưởng rằng Pierre Berry sẽ đến giáo đường sau buổi chiều, đến tận bây giờ vẫn chưa quay về. Một dặm ở làng Cordouan là một km tính theo đơn vị đo lường Intis. Sau khi tạm biệt mẹ của Pierre - Marthy, Lumen rời khỏi nhà của Berry, đi về phía quảng trường trong thôn. Cậu không biết chuyện Pierre Berry sẽ đến giáo đường vào buổi chiều, hoặc là bây giờ đi, hoặc là nó đã bị trì hoãn đột ngột vào buổi chiều, không thể đi được. Nếu là khả năng thứ nhất, Lumen có thể cảm nhận được mạch nước ngầm này vô cùng mãnh liệt - Việc Pierre Berry thường xuyên đến giáo đường tìm mục sư hoàn toàn là chuyện bất bình thường, nhất định đã có chuyện gì đó khủng khiếp đang âm ỉ. Nếu là khả năng thứ hai, vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi. Trước khi Lumen - Người giữ lại ký ức và Aurore - Người biết được chu kỳ tạo ra thử nghiệm, “Lịch sử” không nên xuất hiện sự khác thường. Nếu thực sự có sự khác biệt, vậy có lẽ hai anh em bọn họ chưa hoàn toàn nằm giữ được quy luật tuần hoàn, hoặc có người khác cũng có thể giữ được ký ức. Nghĩ đến đây, Lumen “ài” một tiếng, giơ tay lên tát nhẹ vào mặt mình một cái. Lúc nãy cậu đã quá khiếp sợ nên đã quên hỏi xem chiều nay Pierre có đến giáo đường hay không. Chuyện này rất quan trọng. “Nếu bây giờ quay lại hỏi thì rất dễ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ, chỉ có thể làm bộ như vô tình hỏi đến trong khi uống rượu với Pierre.” Lumen nhanh chóng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, sải bước đi về phía quảng trường. Trong giáo đường “Mặt Trời Vĩnh Hằng”, cậu thấy mục sư Guillaume Besne đang đứng trước thành đàn đặt đủ loại hoa hướng dương, hướng về phía những người đang ngồi trên hàng ghế đầu, không biết đang nói gì đó. Khi Lumen vừa đi qua cảnh cổng lớn, Guillaume Besne lập tức ngậm miệng lại, nhìn về phía này. Bọn họ đang bí mật mưu đồ? Lumen nở một nụ cười, vừa đi đến thánh đàn vừa nhìn đánh giá những người đang nghe mục sư “giảng đạo”. Cậu nhìn thấy người chăn cừu Pierre Berry, thấy tên ác ôn Pont Bense và một vài tên côn đồ đi theo gã, thấy Madena Bense và Sybil Berry tình nhân của mục sư, đồng thời còn thấy một người khiến cậu vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cho rằng người nọ nên ở đây - Arnault Andre, con trai út của Naroka, một người nông dân ngoài bốn mươi tuổi. “Xin chào, Pierre.” Lumen nở một nụ cười thật tươi chào hỏi, nhưng sau đó lại dừng lại. Nửa câu nói sau của cậu vốn dĩ là “Chẳng phải anh đã nói muốn mời tôi uống rượu sao? Sao lại đến đây rồi…”, nhưng cậu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhớ đến tuần này vẫn chưa có bất cứ cuộc hẹn nào. Điều đó chỉ mới xảy ra ở tuần trước và tuần trước nữa, tuần này, đây là lần đầu tiên Lumen chạm mặt người chăn cừu Pierre Berry. Thân là đại vương đùa dai ở làng Cordouan, Lumen nhanh chóng phản ứng ngay tại chỗ, lập tức điểu chỉnh cơ thể, đối mặt với thánh đàn, giang rộng hai tay: “Ca ngợi mặt trời!” Mượn lễ nghi này, những suy nghĩ trong đầu cậu nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nghĩ ra được lý do thoái thác mới. Ca ngợi mặt trời xong, sau khi nhận được đáp lời từ mục sư, Lumen nghiêng người ngồi xuống đối diện với Pierre Berry - Người đang ngồi mép ngoài hàng ghế đầu tiên và nhìn cậu với vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi nghe người ta nói anh đã trở về thôn làng nên chạy đến nhà tìm anh, kết quả anh lại đi đến giáo đường này.” Cậu không nói là nghe ai nói, dù sao trên đường đi từ nhà đến giáo đường, Pierre Berry khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhìn thấy. Nếu không thực sự có người chứng kiến, Lumen còn có một ứng cử viên được chọn: Cha của Ava, thợ đóng giày Guillaume Lizzie. “Cậu tìm tôi để làm gì?” Pierre Berry mặc chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm đứng thẳng người dậy, trong đôi mắt màu lam ẩn chứa ý cười dịu dàng và cảm xúc mờ mịt. Lumen đã có cớ sẵn, cười nói: “Tôi chỉ muốn cậu kể cho tôi nghe về những chuyện đã xảy ra trên đường đi chuyển, những đất nước khác nhau, làng mạc khác nhau, địa điểm khác nhau, chắc chắn sẽ có điều thú vị.” Lúc trước cậu cũng thích nói chuyện với những người chăn cừu đang chuyển khu để làm giàu thêm kho tàng kiến thức của mình. Không đợi Pierre Berry, ánh mắt của cậu đã chuyển từ mái tóc đen nhánh bóng nhờn rối bù của đối phương xuống chiếc giày da mới tinh: “Phát tài à?” “Có vẻ như lần này ông chủ khá hào phóng, cho tôi không ít thứ.” Pierre Berry mỉm cười trả lời: “Để tôi mới cậu uống rượu nhé.” “Được.” Lumen đang mong chờ những lời này. Thậm chí cậu còn hỏi thêm: “Lúc nào thì đi?” Đây chính là phong thái của những vị khách quen của quán rượu cũ, vì để uống chùa, ngay cả mặt mũi cũng không cần. Pierre Berry đưa mắt nhìn mục sư Guillaume Besne một cái, nhận được một sự ám chỉ. “Tối nay thì sao?” Anh ấy đề nghị nói. “Được.” Lumen đồng ý vô cùng sảng khoái Sau đó, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mấy người người chăn cừu, mục sư và Pont Besne, cậu ngồi xuống hàng ghế thứ hai cách anh ta gần nhất. Pierre Berry sửng sốt trong chốc lát: “Cậu không trở về sao?” Lumen nở nụ cười: “Đã lâu lắm rồi không cầu nguyện, muốn nhân cơ hội này cầu nguyện một chút, để tránh thần linh cho rằng tôi không đủ thành kính.” “Các anh tiếp tục đi, các anh tiếp tục đi, đừng quan tâm đến tôi.” Nói xong, cậu nhắm mắt lại, cúi thấp đầu, chắp hai tay trước ngực. Đám người Pierre Berry, Guillaume Besne, Pont Besne tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không có cách nào tiếp tục được. Sau khi kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, thấy Lumen vẫn chưa cầu nguyện xong, mục sư nhìn về phía Pierre Berry, ra hiệu cho anh ấy hỏi han một chút. Pierre Berry đi đến bên cạnh Lumen, vỗ vào bả vai anh: “Cậu định cầu nguyện cho đến khi nào?” Lumen mở mắt ra, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cầu nguyện cho đến giờ ăn tối, dù sao cũng không có chuyện gì làm, hãy để tôi xưng tội một lần.” Mục sư Guillaume Besne cảm nhận được huyệt thái dương của mình giật giật vài cái. Ông ta nhìn đám người Madena, Sybil, Pont, Arnault đang chờ đợi mình, chậm rãi thở ra một hơi, đưa mắt ra hiệu với người chăn cừu Pierre Berry, nhếch môi về phía cửa. Pierre Berry nhận được ý tứ mà mục sư muốn truyền đạt, vội vàng nói với Lumen: “Tôi đã cầu nguyện xong rồi, hay là bây giờ đi đến quán rượu cũ đi?” “Được!” Lumen lập tức đứng dậy, vẻ mặt tràn ngập tươi cười, đâu còn chút đứng đắn và thành kính nào nữa. Trước đó cậu đã nhận ra rằng sự xuất hiện của mình đã khiến cho đám người mục sư đang mưu đồ bí mật không có cách nào tiếp tục được nữa, vì thế với tâm lý muốn đùa dai, cậu đã cố ý ngồi lại một lúc, mãi đến khi Pierre Berry bị buộc phải rời đi trước. Cậu tin rằng mục sư có thể nhìn ra được mình đang diễn kịch, nhưng gặp phải loại chuyện không tiện phá hỏng này, không phải cậu vẫn là đại vương đùa dai ở thôn làng Cordouan này sao? Nhất định phải duy trì hình tượng, như thế mới không bị nghi ngờ! Điều khiến Lumen tiếc nuối chính là có lẽ chị cậu đã đi đến nhà Berry để trao đổi với ba con cừu, nếu không hiệu tại phái “giấy trắng” đến giáo đường để nghe lén mưu đồ bí mật của đám người mục sư, chắc chắn có thể nắm giữ được không ít tình báo hữu dụng. Có lẽ tuần sau mình có thể làm như vậy, nhưng liệu Pierre Berry có nhận ra được bản thân đang bị theo dõi không? Hắn không hề đơn giản, ít nhất hiện tại hắn mạnh hơn nhiều so với mục sư vẫn là người thường, Lumen vừa suy nghĩ vừa đi theo người chăn cứu Pierre Berry ra khỏi giáo đường, đi về phía quán rượu cũ. Trong chuồng cừu phía sau nhà Berry. Aurore mặc một chiếc váy dài màu trắng có buộc thắt lưng vòng qua rừng cây nhỏ đi về phía này, nhảy qua hàng rào gỗ. Là một cô gái xinh đẹp ít khi ra khỏi nhà nhưng lại đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác, cô chỉ có thể lựa chọn con đường khá kín đáo này, nếu không rất dễ bị ngăn lại trò chuyện, thậm chí còn bị nghi ngờ. “Không biết khi nào mình mới có thể học được phương thức bí mật về cách tàng hình và giấu mình trong bóng tối”, Aurore lặng lẽ thở dài một hơi, đi đến đống cỏ khô bên cạnh ba con cừu kia. Cô vừa đi vừa dùng ngôn ngữ cao nguyên để nói chuyện: “Đừng sợ, tôi là kẻ thù của người chăn cừu Pierre Berry.” Vì thế, ánh mắt của ba con cừu có bộ lông màu nâu vì bẩn thỉu nhất thời thay đổi rõ rệt, đầu tiên là cảnh giác, lo lắng, sau đó là tràn ngập hy vọng, nhiều hơn cả vẫn là mờ mịt. Chúng nó không lùi về phía sau mà tuỳ tiện để Aurore đi đến trước mặt. Aurore tiến về phía trước một bước, nói: “Tôi đã dùng một phương pháp nào đó để phát hiện đặc thù của mọi người, có lẽ các người vốn là con người đúng không?” Ánh mắt của ba con cừu kia đột nhiên tràn ngập những cảm xúc như khiếp sợ, mừng như điên, mong chờ và nghi hoặc, chúng theo bản năng thốt ra thành tiếng. Aurore liếc mắt nhìn bọn chúng một cái: “Các người không thể nói chuyện, nhưng có thể viết được chữ, đúng không?” Một con cừu trong đó ngẩn ra một giây, rồi nhanh chóng vẽ trên bùn đất. Nó viết một từ cao nguyên rất đơn giản: “Đúng vậy.” Nó đang nói họ vốn là con người. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao các người lại biến thành cừu?” Aurore suy nghĩ, sau đó nhanh chóng bổ sung: “Các người hãy lần lượt biết đoạn đầu, đoạn giữa và đoạn cuối cùng của sự việc để tiết kiệm thời gian.” Ba con cừu kia phân công công việc một chút, dùng chân viết những nội dung khác nhau lên mặt đất. Chẳng bao lâu sau, bọn họ đều đã tự hoàn thành một câu. “Chúng tôi đã bị bắt.” “Tiến hành một nghi lễ.” “Bị bao bọc trong tấm da cừu, biến thành cừu.” Một nghi thức ma pháp nào đó có thể lợi dụng da cừu biến người thành cừu? Hô, chuyện này rõ ràng là độ khó thấp hơn nhiều so với việc biến người thành cừu, vấn đề duy nhất là, nghi thức kia là sự khẩn cầu về phía tồn tại nào? Aurore quay cuồng trong những suy nghĩ, lại hỏi một câu: “Là Pierre Berry bắt các người lại, một mình anh ta?” Cô đang muốn xác nhận năng lực thực sự hiện giờ của người chăn cừu Pierre Berry. “Đúng vậy.” Một trong những con cừu viết. Một con cừu khác còn viết thêm: “Anh ta còn có đồng bọn, đều rất mạnh.” Trước khi trở về thôn, Pierre Berry đã rất mạnh? Aurore đột nhiên nhận ra được có gì đó không đúng. Vậy thì tại sao Pierre Berry lại biểu hiện giống như mục sư Guillaume Besne mới là kẻ cầm đầu? Hiện tại có lẽ chỉ còn Guillaume Besne là người bình thường duy nhất!