Chương 56: Trực giác

Aurore càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề: Đối mặt với một người mạnh mẽ như Pierre Berry, một người hiện không có chút năng lực siêu phàm nào giống như mục sư Guillaume Besne lấy cái gì để áp chế hắn? Nếu như mục sư là người được tồn tại bí ẩn kia ưu ái hơn, nên mới được làm thủ lĩnh của toàn bộ nhóm nhỏ này, vậy có lẽ hắn sớm đã nhận được ban ân, không còn là người bình thường nữa mới phải! Nhưng hắn lại chậm chạp không tiếp nhận ban ân, đương nhiên sẽ bị bài trừ. Dưới tình huống này, địa vị, quyền thế, thủ đoạn và tâm cơ mưu lược đều không thể so sánh được với sức mạnh cá nhân và khoảng cách với thần linh. Bởi vì không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nên Aurore chỉ có thể nghĩ đến hai cách giải thích: Thứ nhất là trong nhóm đó, Guillaume Besne không phải là thủ lĩnh chân chính, hắn chỉ lợi dụng thân phận đặc thù của mình, nghĩ ra những mưu đồ bí mật để che giấu những bất thường về giáo hội “Mặt trời vĩnh hằng” ở khu vực Darliege, thủ lĩnh thực sự là một người khác. Thứ hai, Guillaume Besne không phải không tiếp nhận ban ân, mà đang chờ đợi một cơ hội để hắn có thể trực tiếp nhận được sức mạnh càng mạnh mẽ hơn. Cho dù là cách giải thích nào đi nữa, hình như cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Aurore nhìn ba con cừu trước mắt, hỏi thêm: “Người đã cùng Pierre Berry ra tay với các người kia là ai?” Ba con cừu kia đều viết ra đáp án của riêng mình: “Niort Best.” “Một người chăn cừu tên là Niort Best.” “Hắn được gọi là Niort Best.” Niort Best, hắn cũng có được sức mạnh rất lớn? Aurore biết người này. Hắn cũng là một người chăn cừu ở thôn làng Cordouan này, thường xuyên chăn thả gia súc cùng với Pierre Berry, nhưng lần này hình như không trở về trước. “Vậy Niort đâu rồi? Tôi không thấy anh ta ở trong làng.” Aurore dò hỏi. Ba con cừu kia đi vài bước, rời khỏi nơi đã chi chít chữ, tìm một chỗ trống khác rồi mới bắt đầu viết: “Hắn đã chết.” “Bị tôi giết chết.” “Chúng tôi đã xử lý hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt.” Bị phản kích mà chết? Aurore trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Các người đều là người phi phàm?” Ba con cừu kia không tiếp tục dùng chân viết ngôn ngữ cao nguyên nữa, là dùng động tác gật đầu để đưa ra câu trả lời thuyết phục. Aurore “ừm” một tiếng, những suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển: Mục tiêu săn bắt của Pierre Berry và Niort Best đều là những người phi phạm, bọn họ đang muốn làm gì đây? Nhưng một người đã chết… Hoặc là năng lực của Niort kém xa so với Pierre, hoặc là bọn chúng thông qua ban ân nhận được sức mạnh, nhưng vẫn chưa thể nắm giữ thuần thục, trong cuộc chiến đấu với người phi phàm không thể tránh khỏi xuất hiện chút vấn đề… Aurore nhìn ba con cừu kia nói: “Các người có biết tại sao Pierre Berry lại bắt các người không?” Ba con cừu kia lại bắt đầu viết: “Tôi nghe anh ta nhắc đến thần cùng kính dân.” “Có thể là dùng cho huyết tế.” “Tôi nghi ngờ anh ta muốn hiến tế chúng tôi cho Tà thần.” Quả nhiên, người phi phàm linh tính rất cao, trên người lại có đặc tính, là một vật hiến tế mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, càng có thể lấy lòng Tà thần… Pierre Berry và Niort Best lợi dụng chăn thả cừu để làm tấm bình phong đi đến các quốc gia khác bắt cóc người phi phàm làm vật hiến tế? Như vậy thực sự không dễ thu hút sự chú ý của các quan chức địa phương…Aurore không thể không gật đầu. Cô trịnh trọng hỏi: “Pierre có nhắc đến tôn danh của thần kia không?” “Hoặc là, nghi thức biến các người thành cừu kia là đang cầu nguyện về phía ai?” Nghe đến đây, ba con cừu kia đồng thời ngẩn ra, giống như đang rơi vào trong hồi ức. Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt cúi thấp đầu, giơ chân về mặt đất phía trước. Không hiểu tại sao, Aurore đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo và u ám hơn rất nhiều, giống như mặt trời trên cao vừa lúc bị mây đen che khuất, trùng hợp lại có cơn gió núi lành lạnh thổi qua. Ba con cừu kia đã bắt đầu viết. Trực giác linh tính của Auroe có báo động trước mãnh liệt, lập tức hô lên: “Khoan đã!” Ba con cừu kia đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Không biết từ lúc nào, nơi khoé mắt bọn họ đã chảy xuống giọt nước mắt màu máu, bộ lông trên mặt chúng lấm tấm vết bẩn, thực sự dọa người. Một giây tiếp theo, ba con cừu kia tiếp tục viết. Aurore vội vàng xoay người lại, lao về phía rìa hàng rào. Chờ đến khi cô lao ra khỏi chuồng cừu và quay đầu nhìn lại, ba con cừu kia đang đắm mình trong ánh mắt mặt trời từ trên trời rơi xuống. Nếu không phải trên mặt bọn họ còn có vết máu sót lại, tất cả đều không có gì bất thường. Thình thịch… Trái tim Aurore vẫn còn đang đập dữ dội. Cô vừa thở vừa cảm thấy may mắn: “Nếu không phải mình nắm vững bí thuật phong ấn đôi mắt trước đó, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những thứ mà mình không nên thấy, có kinh nghiệm khảo nghiệm, trực giác mạnh mẽ, thì chắc chắn lúc nãy không thể phản ứng kịp.” Cô lập tức lấy bột phấn màu đen kia ra, ném nó vào trong chuồng cừu. Bùn đất trên mặt đất ngay lập tức bị một bàn tay vô hình nào đó xoá sạch. Về phần vết bẩn trên khuôn mặt cừu, Aurore khó có thể dùng phép thuật rửa sạch chúng, cũng không dám đến gần, trực tiếp dùng nước lau. Cô lo lắng ba con cừu kia đã khác lúc nãy, chúng tiềm ẩn nguy hiểm. … Trong quán rượu cũ, Lumen đang uống rượu ngải cứu màu xanh lục, cậu chống khuỷu tay phải lên quầy bar, tuỳ tiện nhìn xung quanh một vòng. Cậu không nhìn thấy cô gái bí ẩn kia, cũng không phát hiện ra ba người xứ khác là Ryan, Leah và Valentine đâu cả. Đối với người đầu tiên, cậu không biết khi nào đối phương sẽ xuất hiện, chỉ có thể dựa vào vận may, ba người sau, cậu nghĩ rằng có lẽ bọn họ đang đi dạo trong làng để tìm người nào đó nói chuyện. “Thực ra, tôi đã có cơ hội kết hôn.” Pierre Berry uống cạn một ly rượu ngải cứu, anh ta nâng lên thứ chất lỏng màu xanh lục nhạt, không ngừng lảm nhảm. “Vậy sao?” Lumen cười nhạo nói: “Ai có thể đánh giá cao một người chăn cừu chứ?” Pierre Berry thở dài nói: “Hầu hết những đồng cỏ bình nguyên mà chúng tôi lùa đàn cừu đi qua đều đã có chủ nhân, hoặc là chủ của một trang viên nào đó, hoặc thôn làng bên cạnh, nếu muốn chăn thả thì phải nộp thuế đồng cỏ hoặc cưới một cô gái trong thôn, định cư ở nơi đó.” “Đó là một chuyện tốt mà, ít nhất đối với một người chăn cừu như anh.” Lumen cười nói. Pierre Berry nhấp một ngụm rượu ngải cứu, nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Cô gái kia có thể nhìn trúng anh, hơn nữa còn không đòi đồ cưới.” “Lần đó, vừa lúc có một cô gái cảm thấy tôi không tệ, không chê tôi là kẻ nghèo hẹn, là một gã chăn cừu, bằng lòng muốn kết hôn với tôi, có phải cô ấy rất ngốc không?” “Đúng vậy.” Lumen “thành thật” gật đầu. Pierre Berry bưng ly rượu ngải cứu màu xanh nhạt lên, lặng lẽ một lúc lâu mới nói: “Sau đó cô ấy đã chết.” “Cô ấy làm việc trong một nhà máy ở ngoại ô thành phố, làm việc quá mệt mỏi và sinh bệnh, tôi đã đi đến rất nhiều giáo đường, nhờ linh mục cầu nguyện cho cô ấy, tìm bác sĩ điều trị bệnh tình cho cô ấy, nhưng chẳng có tác dụng gì.” “Sau ngày hôm đó, tôi đã hiểu ra một đạo lý.” “Đạo lý gì?” Lumen nhấp một ngụm rượu ngải cứu. Trên mặt Pierre Berry hiện lên cảm xúc phẫn nộ: “Những người trên có da có thịt dưới ị phân này căn bản không thể cứu được chúng ta.” “Cơ thể có thể không có da có thịt, dưới không ị phân cũng được sao?” Lumen hỏi lại. Pierre Berry khẽ cười vài tiếng: “Đó chính là thánh nhân và Thiên sứ, liệu bọn họ có đang nhìn về phía chúng ta không?” Lumen “hắc” một tiếng: “Vậy tại sao anh còn đi đến giáo đường tìm mục sư cầu nguyện?” “Ông ta không chỉ trên có da có thịt, dưới ị phân mà còn thích ngủ với các cô gái.” Pierre Berry lại nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lumen một cái: “Cậu không hiểu đâu, hắn có một loại tri thức có thể cứu vớt linh hồn của chúng ta.” “Tri thức?” Lumen không hiểu cụm từ này cho lắm. Pierre Berry lại nhấp một ngụm rượu ngải cứu mày xanh nhạt, dường như không nghe thấy câu hỏi này. Lumen cũng không dám hỏi sâu thêm nữa, chuyển chủ đề trò chuyện: “Tôi nghe người ta nói rằng một hai giờ anh sẽ đến nhà thờ, tại sao ba bốn giờ rồi anh vẫn còn muốn đi?” Pierre Berry nở một nụ cười ôn hòa: “Buổi chiều có thể trò chuyện với những người có cùng tri thức.” Anh ấy không phủ nhận việc đi đến giáo đường vào buổi chiều. Lumen nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất vào lúc này, vẫn chưa có ai khác có thể giữ lại được ký ức và can thiệp vào tiến trình “lịch sử”. Cậu nghi ngờ Pierre Berry đi đến giáo đường vào buổi chiều là để nói rõ trước với mục sư, ba bốn giờ chiều mới trao đổi với đoàn thể. Sau khi uống rượu, thấy đã đến giờ ăn tối, Lumen tạm biệt Pierre Berry và đi về nhà mình. Khi đi đến một con đường nhỏ vắng vẻ, em trai của mục sư là Pont Besne dẫn theo một số tên côn đồ bất ngờ xông vào từ lối rẽ, chặn cậu lại. Pont Besne với dáng người cao lớn, tóc đen mắt xanh nhìn Lumen, nở nụ cười dữ tợn nói: “Hồi chiều mày rất biết đùa dai nhỉ? Cứ khăng khăng trì hoãn thời gian của bọn tao ở giáo đường.” “Nếu không có mục sư ở đó, lúc đó tao đã đánh mày một trận rồi!” “Thằng nhóc khốn khiếp, đến đây ăn XX của cha Pont của mày đi.” Đây là lần đầu tiên Lumen ngẩn người ra một giây vì sự ngu ngốc của người này, sau đó lại mừng như điên. Cậu và Aurore đoán không sai, ở trong lần tuần hoàn trước đso, trước lễ tang của Naroka, có lẽ Pont Besne vẫn chưa có được năng lực siêu phàm để có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm! Hiện tại hắn lại dám chặn đường của một người phi phàm! Lumen không chút do dự, xoay người lại chạy như điên. Pont và nhóm côn đồ của gã ta theo sát sau đó. Nhưng bọn chúng vừa mới lao ra khỏi con đường nhỏ hẹp giữa hai toà nhà thì đã mất dấu tung tích của mục tiêu. Pont Besne đưa mắt nhìn xung quanh, dặn dò thủ hạ: “Tìm xung quanh xem thử.” Hắn cảm thấy Lumen không thể nào chạy nhanh như vậy được, có lẽ đang trốn ở gần đây. Những tên côn đồ ngay lập tức tản ra xung quanh và tìm kiếm những nơi có thể ẩn nấp gần đó, chỉ còn lại một mình Pont Bensne đứng ở trước lối vào con đường nhỏ. Lumen đã leo lên tầng hai của ngôi nhà bên cạnh thấy thế, “hắc” một tiếng rồi trực tiếp lao thẳng về phía Pont. Phành! Pont bị một lực rất lớn đụng ngã xuống đất, khí huyết quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen, ngay lập tức mất đi năng lực chiến đấu. Nếu Lumen không kiềm chế bản thân một chút, không trực tiếp đâm thẳng vào người thì có lẽ hắn đã gãy thêm một vài đoạn xương rồi. Lumen thuận thế đứng dậy, cúi người nắm lấy hai cánh tay trái phải của Pont, mỉm cười nói với hắn: “Nào, chúng ta thân thiết một chút đi.” Trước khi Pont có thể phản kháng, cậu đã kéo đối phương vào trong lòng, đầu gối thúc lên. Thịch một tiếng, đôi mắt Pont trừng to giống như muốn bật ra ngoài, trên khuôn mặt tràn ngập sự đau đớn cực độ. Thịch! Lumen buông tay, tuỳ tiện để người này ngã ở trên mặt đất, cong người biến thành con tôm. Trước khi mấy tên côn đồ kia quay trở lại, cậu lập tức xoay người đi vào trong con đường nhỏ, biến mất ở cuối đường. … Trong phòng khách kiêm luôn cả nhà ăn và nhà bếp. Lumen đã thông báo những gì đã xảy ra cho chị mình: “Chiều nay Pierre Berry lại đến giáo đường… Có thể xác nhận rằng bây giờ Pont Bensne còn chưa có năng lực siêu phàm.” Aurore khẽ gật đầu, kể lại những gì đã xảy ra với mình, cùng nguy hiểm không biết, không hiểu ở cuối cùng kia. Lumen suy tư một chút rồi nói: “Cô gái thần bí kia có nói qua, có tồn tại nào đó chỉ cần biết hắn tồn tại là đã có khả năng bị ô nhiễm rồi.”