Chương 58: Tâm ái tài

Sau hai đêm thăm dò, Lumen phát hiện ra những con quái vật bên ngoài khu phế tích trong mơ cũng không nhiều như mình tưởng tượng. Sau khi cậu loại bỏ những con quái vật không da, quái vật súng săn và quái vật có ấn ký màu đen, cậu cứ thế đi quanh một vòng nhưng không còn bắt gặp bất cứ mục tiêu săn bắn nào, cũng chỉ phát hiện ra một vài khối máu thịt có thể nhúc nhích ở mức độ nhất định. Có lẽ tác dụng duy nhất của chúng chính là làm thức ăn. Mà Lumen sớm đã phát hiện, mình ở trong mơ không cần phải ăn gì. Mỗi lần tiến vào, cậu đều trần ngập tinh lực, không cảm thấy đói khát, sau khi thăm dò hoặc chiến đấu một lúc lâu, cùng với linh lực cạn kiệt, cảm giác mệt mỏi càng ngày càng sâu sắc, cũng sẽ có một trạng thái đói khát xuất hiện, nhưng khá là nhỏ, không cần phải bổ sung thêm năng lượng. Chờ đến khi cảm giác đói khát này trở nên không thể bỏ qua, tinh thần và thể lực của Lumen thường thường cũng đã tiêu hao hầu như không còn, cả người vô cùng mệt mỏi, cần phải thoát khỏi cảnh trong mơ. Sau khi ăn uống và “tĩnh dưỡng” ở trong hiện thực, lần sau bước vào nơi này, chắc chắn cậu lại tràn ngập năng lượng, không có cảm giác đói khát. Trong quá trình thăm dò, Lumen vừa quan sát hoàn cảnh vừa tìm tòi trong các kiến trúc đã đổ sập, sau đó tìm ra được một ít tiền, nhưng cũng không nhiều lắm, cộng lại chắc không quá một đồng Louis. Còn về phần chữ viết, chỉ có một cuốn sách màu xanh. Không còn cách nào khác, Lumen thử đi sâu vào trong mảng phế tích. Cậu chậm rãi đi xuyên vào trong sương mù xám xịt, hoàn cảnh tối tăm, hoặc giữa những vách tường đã sụp đổ, hoặc còn sót lại. Bỗng nhiên, cậu phát hiện ra một dấu chân khá nông và kỳ quái. Thậm chí cái này còn rất khó có thể nói là dấu chân, bởi vì cái bên trái vô cùng bình thường, trong khi cái bên phải lại là dấu vết do lòng bàn tay để lại. Lại là một quái vật? Lumen lặng lẽ lần theo dấu chân đi lên, trên đường đi không quên quan sát xung quanh, tưởng tượng ra cách chiến đấu phù hợp nhất với hoàn cảnh khác nhau. Cuối cùng, cậu cũng nghe thấy một chút động tĩnh, vì thế không tiến về phía trước thêm nữa, chỉ vòng nửa vòng, trèo lên đỉnh của một toà nhà đổ sập, mượn những tảng đá hỗn độn mà to lớn để che giấu cơ thể. Ngay sau đó, Lumen vô cùng cẩn thận thò một phần đầu ra, nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là một vùng đất hoang vu vô cùng sạch sẽ không có bất cứ mảnh vụn nào, một sinh vật không biết có thể được gọi là người hay không đang đứng ở giữa. Thoạt nhìn “hắn” có vẻ giống như con người, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có rất nhiều điểm bất hợp lý. Hai mắt của hắn mọc trên sống mũi, bên trên là miệng, bên dưới là hai lỗ tai, mũi được khảm trên mép thái dương, một chân một tay xuất hiện ở khu vực đối xứng với vai, dưới phần eo cũng là một chân và một tay, xét về tổng thể, giống như đó là sự chắp vá của các bộ phận khác nhau của con người. Điều này khiến Lumen ngay lập tức hiểu rõ tại sao dấu chân mà mình lần theo kia lại trông như vậy. Lúc này, quái vật đang mặc một chiếc áo khoác màu nâu và quần dài màu xánh sẫm mà người dân tầng dưới chót Intis thường mặc, không đi giày hay đội mũ, đi đi lại lại trên vùng đất hoang. Lumen không vội vàng săn bắn, mà kiên nhẫn quan sát. Chẳng bao lâu sau, quái vật này nâng tay lên, bày ra tư thế cong người về phía sau, đầu chạm vào mặt đất. Tính mềm dẻo của cơ thể rất tốt, thích hợp để đi khiêu vũ, trong lòng Lumen cười nhạo một tiếng. Ngay khi suy nghĩ đó vừa mới loé lên trong đầu cậu, quái vật kia đã thực sự bắt đầu nhảy múa. Động tác của hắn lúc thì mạnh mẽ vang dội, lúc thì dịu dàng một cách tuyệt diệu, lúc lại vô cùng kỳ quái, nhưng tất cả đều có cảm giác tiết tấu nhịp nhàng. Quan trọng hơn là, người này giống như không có xương cốt, cánh tay có thể bẻ ngược ra sau lưng, cẳng chân và cánh tay bên dưới thậm chí còn có thể quấn chặt vào nhau. Thân là đại vương đùa dai thôn Cordouan, Lumen ngay lập tức nghĩ đến một biệt danh có thể đặt cho đối phương: Người mì sợi! Căn cứ vào phát hiện lúc nãy, cậu đã có một kế hoạch tương ứng cho chiến đấu kế tiếp: “Đừng nghĩ đến chuyện vọt ra sau lưng mục tiêu là có thể né tránh được tấn công, người mì sợi này hoàn toàn có thể trước sau nhất trí. “Cẩn thận rắn quấn. “Chưa thể xác định có chỗ yếu hại nào, nhưng nếu nó đã có đầu, vậy hãy chặt đầu trước.” Trong khi những suy nghĩ của cậu đang xoay chuyển, điệu nhảy của quái vật kia càng ngày càng mạnh mẽ, thỉnh thoảng giang rộng một tay một chân, nhảy lên về phía trước, giống như muốn ôm bầu trời. Ngay cả Lume cũng có chút bị lây nhiễm, hận không thể uốn éo người, nhảy theo hắn ta một vòng. Trong đầu cậu không khỏi hiện lên giai điệu mà chị gái thường xuyên nhảy múa: Động tác thứ nhất, động tác thứ hai. Đột nhiên, Lumen cảm thấy nơi ngực trái mình hơi nóng lên, bên tai mơ hồ có những giọng nói gần như hư ảo đến mức không tồn tại quanh quẩn. Điều này khiến da đầu cậu thoáng chốc trở nên tê dại, cơ thể khẽ run lên, giống như trong một giây tiếp theo sẽ nghe thấy giọng nói thần bí khiến cậu gần tới mất kiểm soát kia. Lumen vội dùng tay trái đang rảnh cởi jacket da ra, cởi bỏ nút áo sơ mi màu xám trắng bên trong, cúi đầu nhìn về phía ngực. CậuAnh nhìn thấy biểu tượng bụi gai màu đen khoá chặt trái tim của mình kia lại nổi lên, biểu tượng màu xanh đen được cho là bao gồm những mắt và trùng tạo thành từ từ nổi lên. Lumen đầu tiên ngẩn ra một chút, sau đó một ý nghĩ khác nảy lên ở trong đầu: “Mình còn chưa minh tưởng, càng không duy trì loại trạng thái này vài giây.” “Chẳng lẽ là do điệu nhảy của “người mì sợi” kích phát? “Điệu nhảy của hắn liên quan đến lĩnh vực thần bí, ẩn chứa sức mạnh siêu phàm? “May mắn, khi biểu tượng bụi gai được kích thích bởi phương thức này, âm thanh khủng bố kia gần như không thể nghe thấy, không đến mức khiến mình cận kề với cái chết và có xu hướng hoàn toàn mất khống chế, chỉ là trong đầu sẽ co rút từng đợt, cơ thể cũng khẽ run lên, à, tinh thần cũng có chút hỗn loạn.” Sau khi trở thành “Thợ săn”, Lumen vẫn chưa thử minh tưởng trong giấc mơ lần nào để thể hiện đặc thù của bản thân, bởi vì cậu cảm thấy rủi ro lớn hơn nhiều so với lúc trước. Trước đó cũng đã cận kề với cái chết, sau khi bình tĩnh lại thì đỡ hơn, bây giờ, dưới trạng thái gần chết, có lẽ cậu sẽ có xu hướng mất khống chế, điều này chắc chắn không thể cứu vãn. Hơn nữa, cậu nghi ngờ rằng nếu mình tiếp tục nghe âm thanh thần bí mà khủng bố kia, cho dù vận may không tệ, không chết đi, hoặc không trở thành quái vật mất khống chế, thì cũng sẽ để lại một căn bệnh tinh thần khó có thể chữa khỏi. Nếu không phải không còn cách nào khác, cậu cũng sẽ không mạo hiểm như vậy. Nhưng khoảng hai ba giây sau, Lumen không còn cảm thấy ngạc nhiên trước việc biểu tượng bụi gai bị vũ điệu của “người mì sợi” kích thích bộc phát nữa, mà trong lòng trào dâng một cảm giác vui sướng khó có thể diễn tả thành lời. Loại trạng thái không tốt như hiện tại, cậu hoàn toàn có thể thừa nhận! “Cho nên, liệu có khả năng, khi mình học được điệu nhảy của “người mì sợi” này, khi săn bắn những con quái vật lợi hại hơn, mình có thể nhảy múa trước một đoạn để kích phát, à, kích phát không hoàn toàn ra đặc thù của bản thân trong giấc mơ, sau đó lao về phía mục tiêu đang bị kinh sợ mà giải quyết nó? “Ngay cả khi dựa vào vũ đạo, “đặc thù” cũng không có cách nào kích phát hoàn toàn được, có lẽ sẽ có chút tác dụng, mình không hy vọng xa vời khiến mục tiêu bỏ qua đề kháng giống như quái vật súng săn, chỉ cần có thể làm suy yếu chúng lớn nhất là được rồi.” Những suy nghĩ trong đầu Lumen không ngừng trào dâng, càng nhìn càng thấy “người mì sợi” đang nhảy múa kia càng thuận mắt. Cái gì gọi là mắt mọc ở mũi, cái gì gọi là miệng mọc trên trán, cái gì là một tay một chân, làm sao có thể có một điệu nhảy dễ coi như vậy chứ? Trong khoảnh khắc đó, “tâm ái tài” của Lumen bỗng nhiên dâng trào mãnh liệt, cậu đã tìm sẵn lý do: “Aurore đã từng nói rằng không thể dùng tiêu chuẩn thống nhất để lựa chọn nhân tài, tại sao lại cứ khăng khăng là người chứ không phải là quái vật?” Cậu quyết định trước khi học được điệu nhảy này sẽ không săn bắn “người sợi mì”, đêm nào cũng đến quan sát vài lần, cố gắng nắm giữ nó càng sớm càng tốt. Đương nhiên, cậu cũng có ý định trước thử nghiệm với đối phương một lần: Cậu muốn thử xem khi “đặc thù” chưa được hoàn toàn kích phát, nó sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với quái vật? Lumen nhanh chóng đưa ra quyết định, không cài cúc áo lại mà để trần ngực trái, đi vòng qua nơi trú ẩn, nhảy từ ngôi nhà đổ nát xuống vùng đất hoang. Điệu nhảy của “người mì sợi” đột ngột kết thúc. Nó bắt đầu run rẩy. Sau đó chuyển hướng về phía Lumen, phủ phục xuống, nằm úp sấp ở trên mặt đất. Lumen dừng lại, không còn cố ý tiến lại gần mà vẫn giữ một khoảng cách đủ an toàn. “Người mì sợi” kia vẫn không nhúc nhích. Lumen khẽ gật đầu không thể nhận ra, trong lòng bẩm bẩm: “Cho dù phải đối mặt với sự “đặc thù” chưa được hoàn toàn kích phát, những quái vật cấp thấp này cũng trực tiếp bỏ qua đề kháng, tỏ vẻ thần phục. “Những tầng cấp cao hơn hoặc sinh vật có đặc tính phi phàm không biết sẽ như thế nào? “Có thể khẳng định là, hiệu quả sẽ không tốt như vậy. Lumen nhìn về phía “người sợi mì”, nở một nụ cười: “Nào, nhảy thêm một điệu nữa đi.” “Người sợi mì” không dám ngẩng đầu lên, cũng không biết có nghe hiểu những gì Lumen đang nói hay không. Thấy lời ngon tiếng ngọt không có hiệu quả, Lumen nâng cao giọng: “Nhanh lên, nhảy cho ông nội mày xem một giai điệu!” Cả người “người sợi mì” run rẩy, vẫn phủ phục. Quái vật này không thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài người? Vậy thì phải giao tiếp với nó bằng cách nào đây? Lumen cảm thấy hơi bất lực. Cậu đành phải vừa học vừa làm, sử dụng mấy từ đơn tiếng Hermes vừa mới học được: “Tôi. “Muốn.” Sau đó Lumen không biết nói thêm gì nữa, bắt đầu dùng ngôn ngữ cơ thể tỏ vẻ hãy múa đi. Quái vật thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, dán chặt mặt ở trên mặt đất. “Có phải mày là ngu ngốc không vậy?” Lumen không nhịn được mắng. Nhưng ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy mình mắng là vô lý, dù sao cũng chỉ là quái vật, có tên nào không phải ngu ngốc? Cho dù là quái vật súng săn có chỉ trí tuệ chiến đấu cao nhất cũng bị chỉ số thông minh của loài người áp chế! Đúng vào lúc này, Lumen cảm thấy hơi nóng ở lồng ngực biến mất. Cậu theo bản năng cúi đầu xuống, chỉ thấy phù hiệu bụi gai cùng phù hiệu màu xanh đen đồng thời mất đi tung tích. Gần như trong nháy mắt, Lumen chuyển ánh mắt về phía “người mì sợi”. “Người mì sợi” cũng tình cờ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mọc ở mũi nhìn thẳng về phía cậu. Một người một quái cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều ngẩn người trong chốc lát. Thịch thịch thịch, Lumen xoay người lại, chạy trốn như điên. “Người mì sợi” nhảy dựng lên, hung dữ đuổi theo. Lumen đã quá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, tốc độ chạy trốn lại nhanh hơn nhiều so với quái vật tay chân không tương xứng, dễ dàng cắt đuôi nó, quay trở lại mảnh đất hoang kia, trốn ở vị trí ban đầu. Không phải cậu sợ đối phương nên mới chạy trốn, mà lo lắng nếu thực sự đánh nhau thì không thể thu tay, cũng không biết có thể tìm được một “người sợ mì” nào biết nhảy múa ở trong phế tích trong mơ nữa không? Trước khi học được điệu nhảy thần bí này, cậu không có ý định giết chết quái vật kỳ dị kia. Sau một hồi chờ đợi, Lumen nhìn thấy “người mì sợi” quay trở lại khu vực này. Cậu gật đầu, lặng lẽ lẩm bẩm: “Qủa nhiên mỗi một quái vật đều có “lãnh địa” của riêng mình, đã quen hoạt động ở một nơi nào đó hoặc tuần tra dọc theo tuyến đường nhất định. “Điều này rất giống với một con dã thú.” Tiếp đó, Lumen kiên nhẫn chờ đợi điệu nhảy khả năng có hoặc không có diễn ra. Ngồi chờ thêm khoảng gần hai giờ, linh khí của cậu đã tiêu hao không ít, cảm thấy hơi đói khát. “Người mì sợi” nghỉ ngơi một lúc, lại đi đến giữa bãi đất hoang, nâng cánh tay và chân lên.