Chương 86: Thay đổi suy nghĩ

Cạch, thanh đoản đao màu đen bạc rơi xuống đất, nảy lên nảy xuống một vài lần. Lumen thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Không có phù hiệu gai màu đen được kích phát một nửa bảo vệ, thứ này giống như là một quả bom ah . . . .” Điều tuyệt vời là, cậu đã biết làm thế nào để tránh tác dụng tiêu cực của thanh đoản đao tà dị này. Đi đến giữa khối máu và thịt màu xám trắng, Lumen nhấc chiếc áo choàng đen còn sót lại của con quái vật "thợ rèn" lên. Cậu xạch một tiếng, tay xé đôi vài mảnh vải, rồi quấn quanh tay phải, như thể đang băng bó vết thương hoàn chỉnh. Sau đó, Lumen nắm lấy “Liệp mệnh đao” bằng tay này. Trong toàn bộ quá trình, thanh đoản đao màu đen bạc này không có phản ứng bất thường gì. Lumen, người đã sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ thứ trong tay xuống thấy thế thì yên tâm, thì thầm: "Phải cho nó một cái vỏ dao, thuận tiện mang theo trên người.” "Nếu không sau này, lúc nào tay trái hoặc tay phải phải quấn dây xung quanh sao, tránh những tình huống khẩn cấp, lúc muốn rút dao thì không kịp bảo vệ bản thân?” "Thứ này nguy hiểm thì cũng nguy hiểm, mạnh thì cũng rất mạnh, ngoại trừ tuổi thọ sử dụng rất ngắn, thì nó có thể nghiền nát những vũ khí phi phàm mà Aurore từng dùng qua, ừm, không ít vật phong ấn cấp 3 cũng chưa chắc đã so được với nó." Một bên Lumen tự nói, một bên thì sử dụng chỗ vải đen còn lại để bọc “Liệp mệnh đao” từng lớp từng lớp một. Sau khi gói đủ ba lớp từ trên xuống dưới, cậu mới yên tâm giắt chuôi của thanh đoản đao tà dị này vào thắt lưng bên trái. Sau khi làm xong chuyện này, Lumen xoa huyệt thái dương, về thể chất và tinh thần đều rất mệt mỏi, cậu bước vào căn phòng mà quái vật "thợ rèn" vừa đi ra, còn tỉ mỉ điều tra lại một phen. Ngoài bếp lửa đang cháy, thì cậu cũng không tìm thấy gì cả. Đến tận đây, cuộc thám hiểm của Lumen coi như đã kết thúc hoàn toàn, cậu lên đường trở về, trên suốt đường đi, cậu vẫn rất cẩn thận và cẩn thận. Không còn bị vận mệnh quấy rầy, cậu thành công ra khỏi đống đổ nát, băng qua vùng hoang dã, vào tòa nhà hai tầng nửa mặt đất của mình. Cậu cũng không vội vàng vào giường để ngủ, rời khỏi đây. Thay vào đó, cậu đặt “Liệp mệnh đao” xuống, nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi linh tính đã đáp ứng được nhu cầu của bản thân, cậu bắt đầu nhảy một điệu nhảy điên rồi, xoáy vài vòng trong phòng ngủ. Cậu đang muốn thu hút các sinh vật quái dị ở khu vực xung quanh, để cho bọn chúng bám vào mình, xem có sinh ra bất kỳ tác động tiêu cực nào hay không. Sau khi thấy quái vật lửa, quái vật ba mặt và “Liệp mệnh đao” sợ hãi khi gặp của phù hiệu của bụi gai đen, cậu cũng không còn quá sợ hãi và e sợ về những thứ gắn liền vào trên người mình nữa. Trên người cậu vốn có ô nhiễm còn lợi hại hơn nhiều so với những thứ này! Hơn nữa, bây giờ cậu khá mệt mỏi, như thế thì có thể ngủ rất nhanh, mà ngay cả khi những sự vật quái dị gắn liền với cậu không sẵn sàng rời đi hoặc sẽ mang lại tác động tiêu cực, cậu cũng chỉ cần trở lại hiện thực, nghỉ ngơi một ngày là có thể khôi phục. "Đây là những gì mà Aurore thường nói là 'gian lận' và “hack” hay sao?" Trong lúc nhảy múa, trong đầu Lumen đã lóe lên ý tưởng này. Cùng với vũ đạo kịch liệt, linh tính của cậu dần dần lan rộng, kết hợp với một số loại sức mạnh tự nhiên đang bị khuấy động xung quanh mà phân tán ra mọi hướng. Dần dần, Lumen giống như dung hợp với bốn phía, cảm thấy như có một cái gì đó đang lan tràn vào khu vực này. Nhấc chân, bước chân, xoay người, dưới tình hống chưa mở “Linh thị”, cậu trực tiếp nhìn đến cửa sổ kính phòng ngủ, nơi đang có thêm ba cái bóng trong suốt. Vẫn là quái vật không da, quái vật súng săn và quái vật miệng. Có vẻ như linh cảm của cậu không đủ mạnh, hoặc cấp bậc rất thấp để "triệu hồi" đến chúng ... Lumen cũng không ghét bỏ, rút con dao găm bạc nghi thức mà Aurore tặng cho mình, đâm một vết lên trên mu bàn tay trái. Một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, nhưng không phân tán xung quanh. Nó ngưng tụ ở một chỗ, ánh lên những sắc màu kỳ lạ. Ba bóng dáng trong suốt bên ngoài cửa sổ nhất thời rục rịch. Ngay lập tức Lumen sử dụng một con dao găm bạc nghi thức để khuấy động một giọt máu đông máu, cùng với vài động tác khiêu vũ cuối cùng, để mũi dao nhắm vào con quái vật miệng. Đây là cậu đang mời đối phương đến gần với bản thân mình. Nửa trên của con quái vật miệng có ba ấn ký màu đen mở rộng vòng xoáy, dường như nó có nghe thấy tiếng mời gọi của Lumen, nhưng nó cũng không hành động thêm bước nào nữa. Đúng vậy, cửa sổ vẫn còn đóng, những con quái vật trong đống đổ nát của giấc mơ vẫn không dám vào nhà mình... Có lẽ Lumen đã hiểu được điều gì đó, theo nhịp điệu của điệu nhảu, nửa nhún nửa nhảy rồi sau đó nhảy đến vị trí bàn làm việc trước cửa sổ. Sau đó cậu đưa tay trái ra, mở cửa sổ kính đang đóng chặt ra, và sau đó đưa con dao găm bạc nghi thức đang dính máu ra bên ngoài ngôi nhà. Con quái vật miệng không chỉ không đến để nuốt giọt máu đó, sao đó theo con dao găm bạc nghi thức đi vào cơ thể của Lumen, ngược lại trong tiếng gió thổi vi vu lại lui về phía sau bảy tám mét, bay giữa không trung, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điệu nhảy kia. "Này, mày đến đây!" Lumen, người đã nhảy đến động tác nhảy cuối cùng, không nhịn được vội vàng thúc giục một câu. Ba bóng dáng mờ nhạt và trong suốt bên ngoài ngôi nhà đồng loạt trôi đi xa hơn, mà đến khi điệu nhảy của Lumen dừng lại, chúng cũng hoàn toàn biến mất. “…” Lumen trợn tròn mắt nhìn cảnh này, không rõ vì lý do gì mà quái vật miệng lại không muốn đến hút máu mình. Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một lần, xác định quá trình nhảy múa cùng với rạch tay để chảy máu của mình không hề có vấn đề gì. "Chẳng lẽ là trong chấp niệm của nó nhớ là mình đã giết nó, cho nên không muốn bám vào mình sao?” "Nhưng kiến thức đi kèm với ‘Vũ đạo gia’ không đề cập đến điều này, theo lý thuyết, hẳn là nó phải rất vui vẻ, háo hức đén bám vào mình, sau đó trả thù mới đúng.” Lumen trầm tư suy ngẫm. Liên tưởng đến biểu hiện của quái vật ba mặt vừa nhìn thấy mình liền chạy trốn, cậu lại có suy đoán mới: "Trong cơ thể mình có ô nhiễm tà thần, trên người có phong ấn tồn tại vĩ đại, những sinh vật quái dị này sợ chết khiếp, căn bản không dám bám vào mình?" Đây là một tình huống cực kỳ hiếm thấy, và cũng không có kiến thức thần bí nào nói về "Vũ đạo gia" là bình thường. Lumen càng nghĩ càng cảm thấy đây hẳn là lý do, càng nghĩ cũng càng tức giận: "Bọn mày chỉ muốn nhìn thấy tao nhảy múa mà không muốn lại gần?" "Cái này gọi là gì nhỉ? Theo cách nói của Aurore, cái này gọi là "lợi dụng!" Điều khiến Lumen cảm thấy mất mát là trước khi trở thành "Người chịu khế", khả năng của "Vũ đạo gia" lại trở nên vô dụng, không có cách nào để thu hút các sinh vật quái dị đến cơ thể, lợi dụng chúng nó để tạo thành một số đặc điểm hoặc năng lực khác. Cậu chỉ có thể an ủi bản thân chỉ có những sinh vật kỳ lạ trong đống đổ nát của giấc mộng mới như vậy, vì dù sao thì chúng cũng có liên quan chặt chẽ đến chủ sở hữu của phù hiệu gai đen. "Cũng không biết thực tế có thể thu hút cái gì không, có dám gắn liền với tôi hay không…" Lumen lẩm bẩm một câu, đi đến bên giường, nằm xuống. Tầm mắt nhìn vào tủ bên cạnh, “Liệp mệnh đao” được bao bọc bởi một lớp vải đen, trong nháy mắt tâm trạng của cậu đã tốt hơn nhiều. Đây là một vũ khí phi thường khá mạnh mẽ, có thể giúp cậu khám phá đống đổ nát của giấc mộng dễ hơn, giải đáp những bí mật ở đây, nhưng thiếu sót duy nhất là không thể mang về thế giới hiện thực. "Tôi không biết liệu người phụ nữ bí ẩn đó có thể giúp mang nó ra ngoài hay không, giống như cô ấy đã mang thuốc ma thuật và vật liệu nghi thức đến đống đổ nát của những giấc mộng. Nhưng lần sau khám phá tàn tích của giấc mộng, tôi sẽ nhờ cô ấy mang 'Săn mệnh đao 'trở lại ... "Cứ nhờ đi nhờ lại như vậy, chắc chắn cô ấy không muốn, cô ấy thể hiện rất rõ là sợ rắc rối, thích lười biếng ..." Mang theo suy nghĩ như vậy, Lumen chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc Lumen thức dậy, sắc trời ảm đạm dị thường, chỉ còn lại một chút màu đỏ của hoàng hôn sót lại từ phía xa của ngọn núi. Tình cảnh như vậy làm cho cậu không thể át chế tâm trạng mà trở nên sa sút, như thể bị cả thế giới bỏ rơi. Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Lumen ra khỏi phòng, đi xuống tầng một. Aurore đang nấu bữa tối ở đó. "Mắt chị không bị sao nữa chứ?" Lumen đi qua hỏi, xem có cần giúp đỡ gì không. Aurore vén mấy sợ tóc vàng buông xuống ra sau tai, nghiêng mặt, mở to hai mắt nói: "Cũng không sao rồi." Lumen nhìn vào mắt cô, chỉ thấy ngoại trừ một số sợi tơ máu, đôi mắt màu xanh nhạt không có gì bất thường. Aurore tiếp tục chiên sườn cừu nhỏ, thuận miệng hỏi: "Lần này trong đống đổ nát trong mộng đã thấy cái gì vậy?" Lumen cũng nhặt rau để chuẩn bị nấu món tiếp theo, kể lại tường tận về trải nghiệm của mình. "Con dao đó thực sự rất mạnh." Thấy em trai cũng không bị sao, Aurore đè nén sự quan tâm lại, mỉm cười, "Nếu đó là chị, chắc chắn chị sẽ không đặt tên cho nó là “Liệp mệnh đao”, quá thẳng thắn, không có đủ ý nghĩa." Lumen tò mò hỏi: "Vậy chị sẽ đặt là gì?" Aurore nở nụ cười nói: "Chị sẽ gọi nó là ‘Thủy ngân đọa lạc’!" "Ok, từ bây giờ, nó được gọi là ‘Thủy ngân đọa lạc’!" Lumen gật đầu ngay lập tức. Cái tên mà chị mình đặt thì phải được dùng! Aurore bật cười: "Thực ra cái tên này cũng không tốt lắm, nhưng thời gian để nghĩ tên cho nó cũng hơi ngắn." "Hả, hiệu suất của những con quái vật kia tiếp tục chứng minh suy đoán của chúng ta, phù hiệu gai đen trên ngực của em, hoặc ô nhiễm trong cơ thể không hề đơn giản, nó có thể đàn áp một cái gì đó cấp bậc khá cao và có liên quan chặt chẽ đến sự tồn tại bí ẩn đó.: "Có lẽ chìa khóa cho tuần hoàn thực sự là ở em." "Vâng." Lumen gật đầu, "Bây giờ em đang xem, đến cuối cùng thì những bí mật ẩn gì được cất giấu trong đống đổ nát của giấc mộng, và sau đó, kiên nhẫn chờ đợi cho đêm thứ mười hai." Cho đến nay, về cơ bản tất cả các dị thường đều đã được bọn họ điều tra một lần nữa, chỉ có ngôi mộ con cú mèo kia là vẫn chưa đến. Nơi đó cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, Aurore không nghĩ rằng cô và Lumen, cùng với ba người xứ khác có thể đối mặt, hy vọng duy nhất chỉ có phu nhân Pouaris, nhưng rõ ràng vị phu nhân này không có tính nhiều chuyện, chỉ muốn chờ đợi đến khi nút thời gian đặc biệt đó đến. Lumen không có hy vọng gì khi nói về chuyện sinh vật quái dị bị điệu nhảy thu hút nhưng sau đó lại bị ký hiệu làm rào cản, không thể thành công, cuối cùng nói: "Chị ơi, chị có suy nghĩ gì về cách vượt qua những giới hạn này này?" Aurore đảo mấy miếng sườn cừu nhỏ, suy nghĩ một chút nói: "Xem ra thỉnh "Thần" không được, nếu không thử mệnh lệnh xem?" "Mệnh lệnh?" Lumen nghe thấy, đôi mắt sáng rực lên. Aurore nhẹ nhàng gân đầu: “Nếu những sinh vật quái dị kia sợ ô nhiễm và vị tồn tại vĩ đại bị phong ấn trong cơ thể em thì em thử cáo mượn oai hùm xem, lợi dụng loại sợ hãi này của bọn chúng, ra lệnh trực tiếp cho chúng nó đến gián vào người em, ừm, đến lúc đó dùng tiếng Hermes cổ.” "Đây cũng là một ý tưởng ..." Lumen hiểu cáo mượn oai hùm mà chị mình nói đến ở đây là gì.