Chương 87: Phát tiết

Aurore bưng đĩa đựng sườn cừu nhỏ đi về phía vị trí bàn, vừa đi vừa nói: "Chị không chắc chắn tình huống đó có thể áp dụng cách tiếp cận mệnh lệnh hay không, dù sao thì chị cũng không phải là 'Vũ đạo gia", không có kiến thức thần bí có liên quan, nhưng thử làm thì cũng không tổn thất cái gì." "Đúng vậy." Lumen thuận thế tiếp nhận công việc ở bếp, cười nói, "Nhiều lắm là thêm một cái vết thương chảy máu, ngủ một giấc đã khôi phục rồi, chị nói xem, "Người khổng lồ" với ba cái đầu trên đỉnh "Ngọn núi” rốt cuộc là thứ gì? Có quan hệ gì với vị tồn tại bí ẩn kia cùng ô nhiễm trong cơ thể em?" Aurore đặt đĩa xuống bàn ăn, xoay người nói: "Có phải em quá tin người chị như chị hay không? Mấy cái điều kỳ lạ này chị còn chưa từng gặp hay thậm chí là nghe nói đến…” Không đợi Lumen trả lời, cô lại nói thêm: "Có điều, trong truyền thuyết ở quê chị, có rất nhiều chuyện tương tự như vậy, cảnh ba đầu sáu cánh tay, hoặc thần hay ma quỷ gì đấy…" Cô lại nói tiếp: "Mà theo suy đoán của chúng ta, tàn tích trong giấc mộng có liên quan chặt chẽ đến ô nhiễm trong cơ thể của em, hình ảnh của “người khổng lồ” kia xác suất lớn là có thể tìm thấy từ chỗ vị tồn tại bí ẩn kia.” "Em đã nói, tôn danh và vẻ bề ngoài của mấy vị kia không giống như bình thường, mỗi đoạn đều chứa ba khía cạnh đại diện cho quyền lực và biểu tượng, do đó, tương ứng với ba bộ não là bình thường, giống như một con quái vật ba mặt có một khuôn mặt đại diện cho ba giai đoạn riêng biệt của con người.” "Đối với lý do tại sao nó có sáu cánh tay, tại sao ngồi trên đỉnh 'Ngọn núi’ màu máu, thì thông tin có ít quá, chị không thể nào suy nghĩ được.” "Ừm . . . Tạm thời em tập trung vào chuyện “tường thành” kia đi, chị cảm thấy có thể tìm được không ít manh mối hữu ích." "Được." Lumen nghe theo lời mà chị gái đã dạy, rồi cho khoai tây thái sợi vào chảo và xào với dầu. Aurore dừng việc nói đến các chủ đề liên quan đến đống đổ nát trong giấc mộng, nói với Lumen: "Chiều nay, lúc em đi ngủ, chị cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc và dự định sẽ mời ba người xứ khác đến nhà của chúng ta." "Tại sao?" Lumen rất khó hiểu. Aurore nhìn bóng lưng bận rộn của em trai, khẽ thở dài một tiếng: "Trước đây chúng ta đã sử dụng logic của người bình thường để suy đoán về phản ứng của các vị mục sư, nhưng em đừng quên, trong nhóm đó, một số người đã nhận được 'ban ân', hiểu từ một góc độ khác thì điều này là bị ô nhiễm.” "Dựa vào những gì cô gái thần bí đó nói, ảnh hưởng của "ban ân" chủ yếu tập trung vào cơ thể và tâm linh, nói cách khác là ngoài khả năng đạt được năng lực, nhân cách cũng sẽ xuất hiện dị hoá nhất định, trong trường hợp bản thân không thể chịu đựng được, “Ban ân” càng nhiều thì dị hóa cũng lại càng nghiêm trọng." "Đúng vậy.” Lumen nhớ lại lời của cô gái thần bí nói. Cô ta nói nếu cơ thể không thể chịu đựng được sự “ban ân” lớn như vậy, bản thân sẽ trở thành một con quái vật, hoặc trở thành con rối của vị kia, hoặc là cũng sẽ bị dị hóa, trở thành một con người khác, đối xử với những gì đã được trân trọng trong quá khứ rất lạnh lùng.” Aurore đưa ra tổng kết: "Cho nên, đám người chăn cừu Pierre Berry đã nhận được 'ban ân' sớm. Có khả năng không nhỏ là đám người không để ý đến cục diện của mục sư, điên cuồng trả thù.” "Năm người chúng ta ở cùng một chỗ, thay nhau trông coi, có thể nâng cao hiệu quả cơ hội sống sót của chúng ta cho đến đêm thứ mười hai." Lumen hơi suy nghĩ, rồi cũng đồng ý với đề nghị của chị gái mình. Sau đó cậu lại đặt ra một câu hỏi rất thực tế: "Vậy họ sống ở đâu, khu vực phòng khách tầng 1?" "Không ở cùng một tầng, hiệu quả của việc trông coi cũng sẽ không tốt lắm." Aurore liếc nhìn em trai đang bưng đĩa khoai tây xào sợi đến, "Em chuyển đến phòng chị, để lại phòng ngủ và thư phòng tầng hai cho ba người xứ lạ kia, để cho bọn họ tự sắp xếp." "Hả?" Lumen không nghĩ tới chị gái sẽ sắp xếp như vậy, "Em với chị cùng ngủ trên một chiếc giường?" Nhìn thấy phản ứng của cậu, Aurore bật cười nói: "Cái này có là gì? Nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết!" "Hả?" Lumen không hiểu câu nói đằng sau của chị gái. Aurore cười ha hả nói: "Ý chị là trong những tình huống như thế này, đừng băn khoăn và so đo những vấn đề nhỏ đó nữa." "Chẳng lẽ em muốn ngủ trên một chiếc giường với Ryan, Valentine, hay là chị ngủ cùng giường với Leah?" "Quả thực là cũng không thể yên tâm hoàn toàn đối với bọn họ." Lumen gật đầu. Ba điều tra viên chính thức kia chỉ sợ bản thân họ cũng rơi vào vòng tuần hoàn mới đến hợp tác, làm việc với hai chị em bọn họ, ai biết bọn họ có tận dụng cơ hội ngủ ngủ cùng nhau rồi âm thầm động tay động chân, thuận tiện cho việc sau khi phá giải được vòng tuần hoàn có thể lập tức bắt giữ hai người phi phàm hoang dã. Aurore lập tức cười nói: "Mà nếu họ không yên tâm về cả hai chúng ta đều chọn ở chung trong một căn phòng, em cũng có thể cứ ngủ ở căn phòng còn lại kia." "Vẫn là ở chung một căn phòng tốt hơn." Lumen cảm thấy vách tường cũng rất dễ bị phá tan nát từng mảnh. Aurore không nói nhiều nữa, chỉ thêm một câu: "Ngày mai nhắc nhở chị để chị để bổ sung thực phẩm dự trữ, sau Lễ Mùa Chay, người dân trong làng sẽ trở nên kỳ lạ hơn, và có thể chúng ta phải ở lại đây hoặc trốn trong đồng cỏ núi cao gần đây." Sau đó, cô yên lặng nhận lấy bữa ăn tối do em trai chuẩn bị. Lúc hoàng hôn vẫn chưa lặn hoàn toàn, Lumen ra khỏi tòa nhà hai tầng nửa mặt đất, chuẩn bị mời Ryan và những người khác chuyển đến nhà riêng của mình. Lúc vừa đến được quán rượu cũ, Lumen gặp vài người quen. Pont Besne đưa theo ba người đàn em đang đi bộ ở đường lớn. Cơ hồ là đồng thời, nhân vật phản diện tóc đen, mắt xanh to lớn kia cũng nhìn thấy Lumen. Đôi chân của hắn không tự chủ mà kẹp lại một chút, dường như nhớ đến chuyện đau đớn, thống khổ nào đó. Nhìn thấy Lumen đang đứng cách mình không xa, Pont Besne rơi vào sự đấu tranh. Hắn muốn trả thù, nhưng cũng sợ sẽ lại gặp phải những chuyện như trước, từng thứ bị đánh tan. Trong khi Pont Besne còn đang do dự, Lumen đã nở nụ cười rạng rỡ: "Nha, đây không phải là đứa con trai phản nghịch của tôi sao?" Cậu nhanh chân bước về phía nhân vật phản diện làm Raymond chết đuối cùng ba người tay chân của hắn, bày ra dáng vẻ chuẩn bị đánh bại họ. Pont Besne thấy thế, không còn chần chừ nữa, nháy mắt với ba người tay chân bên cạnh, ý bảo bọn họ nhanh chóng lên trên. Ba người tay chân kia ngay lập tức chạy về phía Lumen, lần lượt lấy ra đoản côn, gậy sắt các kiểu. Lumen cũng tăng tốc. Lúc thấy cậu sắp va chạm với ba tay đấm kia, cậu đột nhiên búng lên rồi nhảy về phía một trong ba người kia. Sự lựa chọn như này khiến cho ba tay đấm kia đều không thể đánh trúng mục tiêu. Lumen thuận thế nắm lấy vai mục tiêu, cưỡng ép hắn xoay người giữa không trung. Lúc này, lưng của cậu dường như biến thành một chiếc lò xo rất linh hoạt, giúp cậu mạnh mẽ tóm lấy kẻ địch, hoàn thành việc phát lực một cách dễ dàng. Cậu thoăn thoắt lộn nhào, Lumen ném kẻ thù trực tiếp ra ngoài, rơi thẳng xuống đất. Phịch một tiếng, tay đấm bị ngã đến mức trước mắt đen sạm, toàn thân đau đớn, nhất thời khó có thể bò dậy. Mà lúc này đây, Lumen rơi xuống phía sau hai người kia, và cũng chỉ cách Pont Besne khoảng cách bảy tám bước. Cậu cúi xuống một chút, lao về phía nhân vật phản diện kia, Pont Besne cuống quít tránh né, cao giọng hét lên: "Nhanh lên, nhanh lên! Mau ngăn hắn lại!" Hai tay đấm còn lại vội vàng quay người, đuổi theo Lumen, Pont Besne cũng điều chỉnh tâm lý tốt, ngang nhiên nghênh đón thằng khốn này, chuẩn bị giữ cậu lại, tạo thành một vòng vây kín. Lúc hai tay đấm sắp đuổi tới phía sau Lumen, Lumen vốn đã cố tình không chạy hết mình, đột nhiên phanh lại rồi ngồi xổm xuống. Trong tiếng cọ xát, hai tay đấm kia không những không đánh trúng lưng mục tiêu, mà còn vì không kịp dừng lại, bị cậu làm cho mất thăng bằng và ngã xuống trước mặt Pont Besne, cùng với nhân vật phản diện kia ngã đè lên nhau. Lumen lao qua như một con hổ, nắm lấy cổ của hai tay đấm, nhấc cơ thể của họ lên và đập hai trán của họ vào nhau. Ầm! Trong nháy mắt trán của hai tay đấm sưng đỏ, ngất xỉu tại chỗ. Ngay sau đó, Lumen vứt hai cái vướng víu này đi, hơi nhún chân, cơ thể uốn éo một chút, trượt ra sau lưng Pont Besne vừa bò dậy. Cậu bắt lấy hai cánh tay của hắn, gập mạnh về phía sau. Tiếng răng rắc vang lên, Pont Besne đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ đau đớn. "Thế nào, rất sảng khoái có phải không?" Lumen vừa cười hỏi Pont Besne đang cuộn tròn, cùng lúc đó còn nhấc hắn lên, đi ra ngoài làng. Không lâu sau, cậu đi đến con sông bên cạnh, nắm lấy gáy của Pont Besne, cưỡng ép dí đầu hắn xuống nước. Lộc cộc, lộc cộc bong bóng khí bốc lên một hồi, Lumen nhấc Pont Besne lên, nghiêng mặt hắn, mỉm cười hỏi: "Có phải làm khó người khác rất sảng khoái không?" Trên mặt Pont Besne đầy nước, biểu hiện cực kỳ thống khổ, nước mũi và nước bọt chảy ra không ít, căn bản không thể trả lời. "Có phải là rất thoải mái hay không?" Giọng nói của Lumen đột nhiên trở nên lớn hơn, nắm lấy đầu của nhân vật phản diện, dí trán của hắn xuống nước, đập vào mấy hòn đá cuội. Máu đỏ tươi trôi dạt trong nước, đôi chân của Pont Besne ra sức giãy dụa, nhưng không thể ngẩng đầu lên. Lộc cộc, lộc cộc, theo thời gian dần trôi, sức phản kháng của hắn trở nên càng ngày càng nhỏ. Lúc này Lumen mới nhấc hắn lên, vươn tay trái ra, vỗ vỗ lỗ mặt hắn: "Tao hỏi mày, có phải bắt nạt người là rất thoải mái?" Đôi mắt của Pont Besne đầy vẻ sợ hãi, không biết nên trả lời thế nào. Ngay sau đó, một bóng người đi đến bờ sông, đó là người chăn cừu mặc một chiếc áo dạng mũ trùm đầu Pierre Berry. Hắn liếc mắt một cái nhìn bộ dáng thê thảm Pont Besne, ngữ khí ôn hòa nói với Lumen: "Mọi người đều là người cùng thôn, dọa đến mức độ này được rồi.” "Chẳng lẽ cậu còn muốn giết hắn?" Ngay lập tức Lumen buông lỏng lòng bàn tay sau gáy Pont Besne benez, đứng dậy, mỉm cười với Pierre Berry nói: "Tôi nghe lời anh.” "Nhớ về nói với heo mẹ kia, sau này đừng có bắt nạt người khác nữa." Không đợi Pierre Berry trả lời, cậu đi qua người chăn cừu, đi về phía trong làng. Trên tầng 2 của quán rượu cũ, phòng của Ryan. Lumen nói với ba nhà điều tra chính thức về ý tưởng của chị gái mình. Hai người Leah, Valentine liếc nhau một cái, Ryan gật đầu: "Đây đúng là một đề xuất tuyệt vời, trong tình huống này, sự phân tán đồng nghĩa với lực lượng không đủ tập trung, dễ dàng bị trở thành những mục tiêu riêng biệt. "Ngay bây giờ, chúng tôi có thể chuyển đến nhà của anh." Trên đường xách hành lý đến nhà Lumen và Aurore, Leah ríu ra ríu rít hỏi Lumen: "Cái ngôi mộ kia anh có sắp xếp gì?" "Sắp xếp?" Lumen cười nhạo, "Cô cảm thấy chúng ta có thể đối phó với những thứ đó?" "Có vẻ như anh vẫn còn rất thận trọng, tôi cũng yên tâm rồi." Leah mỉm cười. Ryan giúp cô ta bỏ sung thêm một câu: "Ý của chúng tôi là, nếu những điều trong ngôi mộ này thực sự liên quan đến chìa khóa của vòng tuần hoàn, vậy chắc chắn nó sẽ có biểu hiện trong đêm nghi thức thứ mười hai, mà nếu chúng nó không có vấn đề gì với ngọn nguồn của vòng tuần hoàn, thì tại sao chúng ta lại phải mạo hiểm để khám phá?" " Đơn giản mà nói, là kiên nhẫn chờ đợi đêm thứ mười hai?" Lumen hỏi lại một cách rõ ràng.