Chương 88: Tình thương

Đối mặt với câu hỏi ngược lại mang tính xác nhận của Lumen, Ryan gật đầu: "Có thể hiểu như vậy, nhưng nếu thực sự có bất thường nào khác đáng để điều tra, chúng ta cũng không thể bỏ qua." "Được.” Lumen cũng thực sự nghĩ như vậy. Thậm chí cậu còn không có ý định tham dự lễ Mùa Chay, vì sợ nhìn thấy màn "Biểu diễn" của lễ mừng thượng không nhịn được mà ra tay. Một nhóm bốn người nhanh chóng đến nhà Lumen, được Aurore dẫn lên tầng hai. Đổi sang chiếc váy bông trắng tinh khiết làm nổi bật sự thoải mái dễ chịu, Aurore chỉ vào phòng ngủ và thư phòng của Lumen đang mở toang cửa, nói với ba điều tra chính thức: "Các người có thể ở trong hai phòng này." Ryan nhìn về phía Leah, ánh mắt tham khảo ý kiến của bạn bè. Leah suy nghĩ vài giây, giơ tay phải lên, mỉm cười chỉ về hướng phòng sách: "Cái ghế bành kia nhìn cũng không tệ, để tôi ngủ đó đi, Ryan, anh và Valentine cùng ở trong căn phòng đó." "Các người tin tưởng chúng tôi vậy sao?" Trong lòng Aurore nghĩ như vậy, còn Lumen thì nói thẳng. Cậu còn nghĩ rằng ba người xứ lạ sẽ chọn cách ngủ dưới sàn nhà, chỉ để có thể được ở trong cùng một căn phòng, cũng để tránh sau khi tách ra lại trở thành mục tiêu của người có ý đồ xấu. Leah cười trả lời câu nói trào phúng lại mang tính nghi vấn của Lumen: "Tôi xem bói, kế quả nói cả hai người đều có thể tin tưởng." Cô ta vừa nói vừa đi vào thư phòng, dưới tiếng âm nhạc tinh tinh tang tang du dương, nằm trên chiếc ghế bành kia, vẻ mặt dễ chịu cùng hài lòng. Aurore cảm thấy Leah như vậy rất thú vị, cũng làm cho mọi người gần gũi nhau hơn, cô mỉm cười nhắc nhở một câu: "Một người bạn đã từng nói với tôi rằng, có thể tin vào bói toán, nhưng không nên tin tưởng một cách mù quáng, bói toán không phải toàn năng." "Thầy giáo của tôi cũng đã nói những điều tương tự, nhưng đã đang ở trong tình huống này, mọi người lại đang ở trong một ngôi nhà, không tin thì còn có thể làm sao?” Leah nằm trên ghế nghe nhạc, vặn vẹo cơ thể, mỉm cười rồi trả lời. Aurore không quan tâm vị trí quen thuộc của mình bị chiếm mất, cô kéo một chiếc ghế khác đến, ngồi xuống. Phòng sách nhà bọn họ cũng có chức năng phòng khách nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có sắp xếp trà chiều, vì vậy không gian không nhỏ, ghế cũng đầy đủ. Ryan nhìn xung quanh hành lang, quay lại thư phòng, nói với Aurore cùng Lumian: "Tôi có một số lời đề nghị." "Mời nói." Aurore lịch sự bày ra vẻ đang lắng nghe. Ryan nhẹ nhàng vuốt cằm nói: "Một, vào ban đêm khi ngủ, cửa của từng phòng đều không được đóng lại, để về cơ bản mọi người cùng ở trong một không gian, để cho bất cứ nơi nào xảy ra bất thường, có thể phản ứng kịp thời." "Hai, xem xét rằng chúng ta phá hủy tế đàn, có lẽ trước Lễ Mùa Chay sẽ có người cố ý nhằm đến chúng tôi, bắt đầu từ đêm nay, tất cả mọi người thay phiên nhau làm nhiệm vụ trực đêm, tốt, từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau, mỗi người hai giờ..." Được, chuyên nghiệp... Aurore gần như im lặng lẩm bẩm một câu. Lumen nhìn cô ấy, tựa như đang hỏi tại sao trước đây lại không nghĩ đến việc này. Cánh tay Aurore vung ra một biên độ rất nhỏ, ý tứ là chị không có nhiều kinh nghiệm trong việc hành động nhóm. Sau đó cô lại nhìn về phía Ryan và Valentine, nói với một giọng điệu rất chắc chắn: "Lumen sẽ chịu trách nhiệm cho khoảng thời gian từ 10 giờ tối đến 0 giờ tối." Đối với sự sắp xếp này, Leah và những người khác không phản đối. Theo cái nhìn của bọn họ, điều này là rất hợp lý, bởi vì trong số năm người có mặt ở đây, Lumen có danh sách thấp nhất, ít kinh nghiệm nhất, trong việc làm nhiệm vụ đêm rất dễ bị lỗi, và trong khoảng 10:00 tối đến 0:00, chắc chắn còn nhiều người khác chưa ngủ, có thể giúp cậu. Nhưng, Lumen hiểu dụng ý của chị gái không chỉ có mỗi thế này; Sau khi ngủ, cậu sẽ khám phá đống đổ nát của những giấc mộng, không thể bị gián đoạn. Xác định được khoảng thời gian đầu tiên, Valentine chủ động nói: "Tôi quen với việc đi ngủ sớm và dậy sớm, tôi chịu trách nhiệm về khoảng thời gian từ 6 giờ sáng đến 8 giờ sáng." "Thức dậy sớm như vậy, là để đón mặt trời mọc hả?" Lumen theo bản năng cười nhạo một câu. Valentine nhìn cậu, thoáng cái ánh mắt trở nên ôn hòa: "Đúng vậy, tôi muốn chào đón mặt trời mọc và ca ngợi ánh sáng chiếu rọi." Ánh mắt của hắn giống như đang nói "Quả nhiên, chỉ có tín đồ của 'Mặt Trời Vĩnh Hằng’ mới hiểu ta. Này, tôi đang chế giễu anh đấy, người anh em! Nhìn ánh mắt Valentine nhìn mình, Lumen đã bị đánh bại. Trong giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng", "huynh đệ" là một thuật ngữ phổ biến giữa những người cùng một đức tin, trong họ có hai tổ chức chính thống nhất là "Hội truyền đạo huynh đệ " và "Hội tiểu huynh đệ", tất cả đều được sử dụng. "Tôi không quá quen với việc đang ngủ thì bị đánh thức." Leah nói theo, "Tôi chọn khung giờ từ 0 giờ đến 2 giờ." Aurore gật đầu: "Tôi thích dậy muộn và có thể phụ trách từ 2 giờ đến 4 giờ, ừm, sáng ngày mai các bạn cũng không cần gọi tôi dậy ăn sáng, khoảng buổi trưa tôi sẽ dậy." "Khoảng thời gian còn lại tôi phụ trách.” Ryan khá hài lòng khi phải chọn khoảng thời gian không ổn nhất. Hắn cũng đi vào phòng sách, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Mọi người tùy ý trò chuyện trên giời dưới đất, mặc dù hiếm khi Aurore đi ra ngoài, nhưng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, đối với việc thi trường Trier, Backlund đang thổi theo hướng gió nào, những mẩu chuyện scandal, sự kiện thần quái, tất cả đều có thể có thể hạ bút thành văn, làm cho đám người Leah, Ryan đều âm thầm ngưỡng mộ. "Không hổ danh là nhà văn nổi tiếng Aurore. Lee." Leah không nhịn được tán thưởng nói, "Khó trách đề tài gì cũng có thể xử lý." Aurora tò mò hỏi: "Anh đã đọc tiểu thuyết của tôi?" "Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô có thì tôi đã đọc rồi, mà vào thời điểm đó, tôi vẫn còn là một cô gái." đôi mắt Leah mỉm cười rồi nói tiếp, "Đúng rồi, cô ký tên cho tôi đi!" Cùng với hành động tìm giấy và bút của cô, chiếc chuông nhỏ màu bạc trên khăn của cô tạo ra âm thanh đinh đinh. "Nó là vật phong ấn?" Aurore đã sớm nghe Lumen nói về biểu hiện của bốn chiếc chuông nhỏ của Riya, hơi tò mò hỏi. Leah lấy một xấp giấy ghi chú và một cây bút ra, thuận miệng trả lời: "Đúng vậy, nó có thể chủ động dự đoán, cũng có thể cải thiện khả năng bói toán của tôi, nhưng có một điều xấu là, động tĩnh là tương đối lớn, không đủ bí mật, hơn nữa còn có yêu cầu về người mặc, người ấy phải thời trang, nhất định phải mặc váy, nhất định phải đẹp, nếu không không chỉ không hoạt động, mà còn có thể nói dối bạn, hoặc dẫn bạn vào một cái gì đó bí ẩn, xấu xa." "Thế mà nhất thời tội lại không đoán được được chiếc chuông này vốn là nam hay là nữ." Aurore bật cười nói. Lumen rất đồng ý rằng nếu chuông bắt nguồn từ phụ nữ, đây sẽ là bản năng yêu thích cái đẹp, còn nếu là nam giới, thì đúng là một con quỷ háo sắc tiêu chuẩn. Leah cười nhạt một tiếng: "Liên quan đến hồ sơ bí mật, tôi không thể nói thêm." Cô đứng dậy, đưa cho Aurore tờ ghi chú và bút. Aurore vừa ký tên, vừa hỏi: "Anh thích tiểu thuyết về đề tài nào của tôi nhất?" "Loại tình cảm." Leah không do dự mà trả lời, "Ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô, “Vĩnh hằng yêu”." "Cuốn sách này ra quá sớm, khi đó tôi còn quá trẻ, trình độ viết không đủ cao, rất ngây ngô, nhiều đoạn còn cứng nhắc, rất nhiều tình tiết hư ảo, không đúng với thực tế…" Aurore có chút ngượng ngùng, khiêm tốn nói vài câu. Lumen theo thói quen giúp "bổ sung" nói: "Nhưng thắng ở chỗ chân thành, tha thiết và mới lạ." Cậu cũng đã đọc cuốn tiểu thuyết của chị gái mình, truyện kể về một câu chuyện cuộc sống và sự sinh ly tử biệt của một cặp vợ chồng, pha trộn các yếu tố như mạo hiểm, hiểu lầm, bệnh nan y, và vào thời điểm đó trong thế giới tiểu thuyết Intis là một tác phẩm tiên phong. Tất nhiên, điều này cũng thu hút rất nhiều độc giả bảo thủ, các nhà phê bình chỉ trích, khuyết điểm chủ yếu là những gì Aurore vừa nói, thậm chí họ còn nghĩ rằng nó không thể được coi là một tác phẩm văn học, chỉ là một cuốn tiểu thuyết phổ biến đơn thuần. "Đúng vậy.” Riya lấy lại giấy và bút, nhìn Aurore mỉm cười hỏi, "Nhà văn lớn, cô có thể cho chúng tôi biết trước tình tiết thứ tám hay không?” Thấy Aurore có chút kinh ngạc, cô nói thêm: "Chúng tôi chống lại những người phi phàm hoang dã chủ yếu là vì họ không thể tự kiểm soát, có thể mất kiểm soát hoặc gây ra tai họa bất cứ lúc nào, nếu không thì sẽ sử dụng khả năng phi phàm để làm các loại điều xấu nhằm đáp ứng dục vọng của bản thân." "Những ngày này trong thôn, tôi đã quan sát cẩn thận hai chị em các cô, xác nhận rằng hai người là những người phi phàm khá tuân thủ trật tự, trước khi đến Cordouan, thông tin tình báo mà chúng tôi thu thập được cũng cho thấy rằng cô chưa bao giờ làm điều gì xấu cả.” "Điều này phù hợp với tiêu chuẩn mà chúng tôi muốn tìm, mà sau khi cô trở thành người cung cấp thông tin của chúng tôi, cô không cần phải lo lắng về việc sẽ bị những người phi phàm của chính phủ đả kích." Aurore nghe được tiếng tim đập thình thịg, liếc mắt nhìn Lumen một cái, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tôi sẽ xem xét, chờ đến khi vòng tuần hoàn kết thúc sẽ trả lời cô." Trong nháy mắt, Lumen ở bên cạnh hiểu được chị liếc mắt nhìn mình là có ý gì: “Chị thì không có vấn đề gì, em thì bị ô nhiễm phong ấn nghiêm trong như vậy, có khi nào không vượt qua bài kiểm tra không?” Lại hàn huyên một trận nữa, hai chị em nói lời tạm biệt với Leah và những người khác, trở về phòng ngủ của Aurore. Aurore ngồi bên mép giường ngủ, nhìn cửa, nhỏ giọng nói: "Leah là người có chỉ số tình cảm rất cao." "Nói như thế nào nhỉ?" Lumen cũng cảm thấy trong phòng sách, Leah làm cho bầu không khí rất hòa hợp. Aurore cười nói: "Cô ấy chủ động đề cập đến cuốn tiểu thuyết của chị, xin chữ ký của chị, mục đích là để kéo các mối quan hệ gần hơn, và kéo các mối quan hệ gần hơn là để đưa ra lời mời chào phía sau, sau đó là để hóa giải sự không tin tưởng và lòng phòng bị của chúng ta, để những ngày tiếp theo có thể hợp tác tốt hơn." "Toàn bộ quá trình không có chút đột ngột chút nào, không làm cho chúng ta cảm thấy phản cảm, phòng hờ tất cả các cảm xúc, đây là biểu hiện EQ cao, em nên học hỏi nhiều hơn!" Lumen nhớ lại quá trình trò chuyện vừa rồi, tự giễu mình nói: "Đổi lại là em, khả năng bây giờ đã bị đuổi ra khỏi đây rồi." Aurore bị cậu chọc cười, hơi ngửa đầu ra sau nói: “Cũng tự biết mình biết người đấy!” Cô lập tức xoa xoa mái tóc màu vàng của mình nói: "Chị ngủ một chút, đôi mắt của chị vẫn chưa hoàn toàn tốt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, đợi đến 10:00, em đánh thức chị dậy, chị trông cùng em một chút, lần đầu tiên làm đêm nên em vẫn nên thận trọng hơn." Lumen không phản đối, không ngần ngại đồng ý, nhìn chị gái nằm trên giường mà không chút e dè, kéo chăn đắp kín người, nhắm mắt lại. Căn phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh dị thường. Lumen lặng lẽ tắt cái bóng đèn dài kia đi, khép rèm cửa lại. Sau đó, cậu ngồi trên một chiếc ghế dựa vào bàn đọc sách, dưới ánh trăng đỏ thắm lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt ngủ không phòng bị của chị gái, trái tim dần dần bình tĩnh.