Chương 122: Chân tướng rõ ràng

Khuôn mặt Cao Quần Thư có vẻ như trút được 1 gánh nặng. Giờ khắc này, ông ta rõ ràng đã bị trọng thương, tu vi rơi xuống bởi vì người này đã chặt đứt sự liên kết vận khí của mình và Đại Tần. Có điều trên mặt ông ta lúc này lại rất thoải mái. "Lâm Quý, đi thôi." Cao Quần Thư nhìn sang phía Lâm Quý. Lâm Quý cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, theo bản năng, hắn nhìn về phía Chương Di đại sư. "Y đã đạt được mục đích." Chương Di đại sư nói khẽ. Nghe thế, Lâm Quý thở dài một tiếng rồi đi tới bên cạnh Cao Quần Thư. Mục đích đạt được rồi, có nghĩa là ông ta không cần phải động thủ với hắn nữa. Cao Quần Thư khẽ gật đầu với Lâm Quý, tiếp đó ông ta nhìn sang phía Chương Di đại sư. "Đại sư, đã làm phiền ngươi rồi." Chương Di đại sư thở dài, sau đó vị lão tang này cũng cảm thấy có chút vui vẻ. "1000 năm rồi, cuối cùng có thể kết thúc." Đại sư lại nhìn về phía Tà Phật. "Ngươi cảm thấy thế nào?" Ánh mắt của Tà Phật không ngừng đảo qua thân thể mấy người trong trận, sau mấy hơi thở, lão cũng thở phào như trút được 1 gánh nặng. "Đúng là nên kết thúc." Cao Quần Thư khẽ gật đầu. "Đi thôi." Lâm Quý vội vàng đi theo sau lưng Cao Quần Thư. Sau khi hai người đi tới cửa thông đạo, Cao Quần Thư lấy tay phất 1 cái, trong tay ông ta lập tức xuất hiện một đồ vật mà Lâm Quý nhìn vô cùng quen mắt. Định Hồn Hàng Ma Xử. Cao Quần Thư nhẹ nhàng ném Định Hồn Hàng Ma Xử vào bên trong hang đá, ngay thời điểm Hàng Ma Xử bay vào trong hang, nó không hề rơi xuống đất, mà lại biến mất không thấy gì nữa. Ngay sau đó, đại trận vừa mới biến mất lại 1 lần nữa xuất hiện, so với trước, trận pháp có vê ngưng thực hơn vô số lần. Bị đại trận bao phủ ở bên trong, Chương Di đại sư và Tà Phật liếc nhìn nhau, sau đó không nói lời nào, họ lại bắt đầu trực tiếp giao thủ, có vẻ không phân ra được ngươi chết ta sống không thôi. Cả Trấn Yêu Tháp và Định Hồn Hàng Ma Xử đều do bọn họ mang đến từ Tây Vực. Bởi vậy nên không ai có thể so với bọn họ rõ ràng đại trận này chỉ có thể bị phá vỡ từ bên ngoài. Bắt đầu từ thời khắc này, bất kể là trong bọn họ ai thắng ai bại hoặc là bất phân thắng bại. Chỉ cần không có người thứ hai phá vỡ đại trận từ bên ngoài Trấn Yêu Tháp, thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không ra được. Thấy một màn như vậy, Lâm Quý cũng có chút ưu tư ở trong lòng. Vô luận như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra kết cục sau cùng sẽ trở thành như vậy. Ở một bên, Cao Quần Thư lại cười nói: "Tất cả đều vui vẻ, không phải rất tốt sao?" "Tất cả đều vui vẻ?" Lâm Quý khó hiểu. Hai người đi đạo bước trong thông đạo. Cao Quần Thư cười nhẹ, vẻ mặt ông ta vô cùng nhẹ nhõm: "Hai người bọn họ đã đấu 1000 năm, bây giờ có một địa phương có thể để cho bọn hắn kết thúc đối phương, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?" "Tà Phật có mưu đồ với Long mạch Cửu Châu, y luôn luôn muốn cướp lấy vận khí Đại Tần. Bây giờ âm mưu của y đã thất bại, nhưng y cũng đã đạt được sự nhân từ." "Tình huống của Chương Di đại sư cũng giống như thế." "Còn như ta vì chặt đứt liên quan với Đại Tần thì cần phải phá hư vận mệnh quốc gia Đại Tần. Nhưng bây giờ Trấn Yêu Tháp đã được sửa chữa lại, vận khí vẫn được giữ gìn trong đại trận. Long mạch sẽ khôi phục rất nhanh sau 1 thời gian ngắn và mục đích của ta cũng đạt được." Cao Quần Thư nhìn Lâm Quý, hỏi: "Đây chẳng phải là tất cả đều vui vẻ thì là cái gì?" Lâm Quý im lặng. Hai người cùng nhau đi lên trên. Có lẽ bởi vì mưu đồ đã đạt được, Cao Quần Thư cũng không tỏ ra uy nghiêm như trước. Ông ta dường như rất cần tìm 1 người trò chuyện để thổ lộ hết những thoải mái ở trong lòng "Tại sao ngươi không nói gì?" "Cao đại nhân. . ." "Ta đã không còn là Cao đại nhân nữa." "Cao tiền bối." Lâm Quý mím môi, "Ngài thật sự là người áo bào trắng như lời Tà Phật nói sao?" "Phải. . . Cũng không phải." Cao Quần Thư nói, "Người áo bào trắng là Thái Thượng Trưởng Lão của Thái Nhất Môn, nhưng y cũng đã thoát ly Thái Nhất Môn." "Ta không rõ." Lâm Quý vẫn không hiểu ra sao. "Mưu đồ lần này đã được triển khai từ mấy năm trước, lúc đó ta đã sớm giết chết người áo bào trắng rồi thay thế y." Cao Quần Thư lạnh lùng nói. Nghe vậy, Lâm Quý than nhẹ một tiếng. "Như vậy vụ án Biến Bà ở kinh thành?" Cao Quần Thư nhìn Lâm Quý, ông ta dã hơi hiểu rõ ý tứ của Lâm Quý. "Chính do ta làm, bao gồm cả việc thi triển thủ đoạn thần không biết quỷ không hay với đám đại thần, cũng là ta." Thoáng cái, mọi việc cũng đã được giải thích. Một vị lão đại của Giám Thiên Ty làm nội ứng, như vậy ai có thể ngăn được? Khó trách ở nơi long khí cuồn cuộn như Kinh Thành, địa phương yêu tà bất xâm, lại có thể bị người ta thần không biết quỷ không hay làm loạn. Khó trách trên lăng mộ hoàng gia Bàn Long sơn lại bị người ta thi triển thủ đoạn. Thân là ti chủ của Giám Thiên Ty, Cao Quần Thư nắm trong tay quyền cao chức trọng có thể thi triển quá nhiều thủ đoạn, nhiều đến dù là Hoàng Thất cũng khó lòng phòng bị. "Quỷ Vương ở Lương Thành?" Lâm Quý lại hỏi. "Cũng là ta." Cao Quần Thư khóe miệng hơi cong lên, "Cũng nên khiến cho Lương Châu loạn lên, Tà Phật nuôi dưỡng Trư Long ở bên trong Lương Hà, ta không thể để cho Triển Thừa Phong rảnh rỗi được." "Hơn nữa để thiên hạ đệ nhất châu trong Cửu Châu đại loạn, cũng có thể làm cho vận mệnh quốc gia suy tàn đi không ít, mục đích tương tự với việc ta ám hại đại thần trong triều, nhất cử lưỡng tiện." Lâm Quý giật mình. "Cho nên đến thời điểm không sai biệt lắm, khi ngươi cảm thấy mọi việc đã đầy đủ. Ngươi đã lập tức sai ta mang Hàng Ma Xử đi Quỷ Vương Thành, phá hoại người áo bào trắng là giả, thu hồi Hàng Ma Xử mới là thật." "Tại sao hết lần này tới lần khác các ngươi lại chọn trúng ta?" Lâm Quý đã hỏi vấn đề này không biết bao nhiêu lần. "Bởi vì Hàng Ma Xử chính là đồ của Tà Phật, người bình thường không đụng đến được, không thể lấy khí vận trấn áp được nó." Cao Quần Thư giải thích nói, "Tầm quan trọng của vận khí đối với tu sĩ như thế nào không cần nói cũng biết, còn về phần vì sao lại chọn ngươi, ta cũng không biết. Chính Thiên Cơ đã chọn ngươi, hơn nữa ở bên trong Giám Thiên Ty ta không tin được ai lại có năng lực trấn áp Hàng Ma Xử. Đây chính là củ khoai nóng bỏng tay mà không ai nguyện ý đụng vào." Nói đến đây, Cao Quần Thư nhịn không được cười khẽ hai tiếng. "Ai có thể không hề có tư tâm cơ chứ?" Lâm Quý im lặng. Hắn xem chừng, có thể bởi vì sự tồn tại của Nhân Quả Bộ đã khiến cho hắn không cảm thấy Hàng Ma Xử có gì đó khác lạ. "Lúc trước, khi ta muốn đi đến Long Thủ chi địa, Lôi Báo đột nhiên ra tay đối với ta. . ." "Tương tự với việc ta mưu hại những đại thần kia, một chút mê hoặc người thủ đoạn mà thôi." Cao Quần Thư tiếp tục ba hoa, không hề có ý định giấu giếm một chút nào, "Ta biết rõ Thiên Cơ đã lưu lại một tay trên người của ngươi, nhưng không biết đó là cái gì." "Lúc ấy ngươi cũng không muốn để cho ta đi xuống?" "Đúng, ta sợ sẽ xảy ra phiền phức, nhưng nghĩ lại thì có Chương Di và ngươi cùng nhau đối phó Tà Phật, ta cũng cảm thấy rất an tâm." "Lôi Báo cứ chết 1 cách vô ích như vậy ư?" Lâm Quý nhịn không được nói ra. Cao Quần Thư lại nhịn không được cười lên. Giờ khắc này, hai người đã có thể nhìn thấy ánh sáng trên lối đi ra. "Luôn có người phải hi sinh, giống như đám vương công đại thần ở trong thành, các tu sĩ chống đỡ quỷ vật mà chết ở Lương Thành, hay đám dân chúng ở huyện Lương Hà bị Tà Phật chém giết." Cao Quần Thư nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng Lâm Quý. Ông ta tỏ ra rất thản nhiên. "Nhất tướng công thành vạn cốt khô, không ngoài như vậy." "Vì lợi ích của bản thân mà làm đến nước này, Cao đại nhân, Cao tiền bối! Trong lòng của ngài lúc này thật không có chút nào áy náy sao?" Lâm Quý cực kỳ phẫn nộ hỏi. Cao Quần Thư lại bỏ qua sự tức giận trong mắt hắn. "Ngươi vẫn quá yếu." Cao Quần Thư nhìn Lâm Quý, nhìn thẳng hắn. "Đợi ngươi đến Đệ Thất cảnh, đã có đạo thuộc về mình, ngươi mới hiểu." "Cái loại này rõ ràng Đạo Thành cảnh đang ở trước mắt có thể đụng tay đến, lại vĩnh viễn không cách nào đến đau khổ." "Ta đã dùng thời gian mấy chục năm để quyết định làm. Và cũng chính vì ta hạ quyết tâm, cho nên làm sao lại cảm thấy áy náy cơ chứ?" Lâm Quý hít sâu một hơi. "Thế gian này cũng không phải chỉ có tu luyện, phải nhìn tu vi." Cao Quần Thư lại lắc đầu. "Không.., Trong mắt ta, thế gian này chỉ có tu vi, nếu ngươi không thành đạo, tu luyện lại có ý nghĩa gì?"