Chương 123: Ám thương

"Tuần tra bắt yêu quái." Cao Quần Thư đi rồi, lúc vừa mới thoát khỏi thông đạo, ông ta cũng chẳng chào hỏi ai, cứ thế biến mất không còn chút tung tích nào, lúc đi có chút chật vật. "Hử, hắn cũng sợ." Giọng của Thiên Cơ ở bên cạnh vang lên. Lâm Quý đảo mắt, lúc này mới phát hiện Phật tử Bình Tâm và Lục Chiêu Nhi vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ. Thi thể của Lôi Báo cũng ở đó. "Chuyện xảy ra ở phía dưới kia ta đã biết rồi. Long mạch bị phá, vận mệnh của Đại Tần đang bị lung lay, cuối cùng ta mới nhìn ra manh mối trên người Cao Quần Thư, nhưng dù vậy, cũng muộn rồi. "Trên mặt Thiên Cơ mang theo vài phần cười khổ, "Người này che dấu quá kỹ." "Hóa ra có những chuyện đến cả Thiên Cơ cũng không đoán được. "Trong giọng điệu của Lâm Quý có chút mỉa mai. Y tính kế tính tới tính lui, cuối cùng lại bị chính người khác lợi dụng. Thiên Cơ không có gì cãi lại. Từ lúc quen biết hắn đến nay, Lâm Quý chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh và vẻ mặt tươi cười của hắn. Vì vậy, lúc này khi thấy trên mặt Thiên Cơ có chút quẫn bách, vốn dĩ trong lòng Lâm Quý có hơi buồn bực thì cũng thoải mái được vài phần. "Ngươi vừa mới nói Cao Quần Thư sợ, nhưng y sợ cái gì?" "Y sợ Hoàng Thất sẽ tìm đến để gây phiền phức." Thiên Cơ đáp. Vừa nghe lời này, Lâm Quý mới bất ngờ phản ứng lại. "Đúng vậy, cao thủ Hoàng Thất nhiều như mây, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?" "Bởi vì bọn chúng so với Cao Quần Thư chìm càng sâu." Nghe vậy, Lâm Quý bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đây chính là thành công cũng là long mạch, mà thất bại vẫn là long mạch. Tần gia nương nhờ vào long mạch mà đứng đầu Cửu Châu, nhưng một khi long mạch có vấn đề gì, bọn họ đều phải thật cẩn thận, giống như đang đi trên một lớp băng mỏng. "Chỉ cần lần này long mạch thay đổi, cao thủ của Tần gia có không ít kẻ bị ngã xuống, tu vi cao thâm đến mấy cũng sẽ bị thương nặng. "Thiên Cơ có chút vui sướng khi thấy người gặp họa. Lâm Quý khẽ lắc đầu, cũng không biết nên nói cái gì. "Ngươi ở bên dưới kia không bị thương chứ?" Lục Chiêu Nhi cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện. "Không sao, may mắn không xảy ra nguy hiểm gì." Lâm Quý khẽ lắc đầu. Vừa dứt lời, đột nhiên hắn cảm thấy giữa lưng có chút đau đớn. Ngay sau đó, đau đớn bỗng chốc càng dữ dội hơn, trong đầu hắn lập tức trở nên trống rỗng. Sau mấy lần hít thở, rốt cục hắn không kiên trì được, trước mắt tối sầm, cả người ngã trên mặt đất. "Lâm Quý!" Lục Chiêu Nhi kinh hô ra tiếng. Sắc mặt Thiên Cơ cũng khẽ biến sắc. ...................... Trên tế đàn, Phương Vân Sơn ngồi xếp bằng vận công. Hắn bị thương rất nặng, nhưng Cao Quần Thư chung quy vẫn là Cao Quần Thư. Tất cả mọi người đều ở cảnh thứ bảy, nhưng Phương Vân Sơn lại căn bản không phải là đối thủ. Nếu như không phải cuối cùng Cao Quần Thư thủ hạ lưu tình, Phương Vân Sơn cho rằng, bản thân sẽ không sống được đến bây giờ. Không bao lâu sau, một đạo tử ảnh hiện lên ở trên tế đàn, chính là Tử Tình đã quay trở lại. "Thương thế của ngươi như thế nào rồi?" "Không có gì trở ngại, mặc dù y thủ hạ lưu tình, nhưng cũng phải tĩnh dưỡng vài tháng." Phương Vân Sơn khẽ thở dài. Trên mặt Tử Tình nổi lên một chút phức tạp. "Sao có thể là Cao đại nhân, như thế nào lại có thể là Cao đại nhân chứ." Cho tới bây giờ Tử Tình vẫn cảm thấy thật khó có thể tin. "Sao lại không có khả năng, sự tình cũng phát sinh ở trước mắt, không thể không tin được." Phương Vân Sơn nhắm hai mắt lại, trên mặt có chút đau khổ. Cũng không phải là bởi vì thương, mà là bởi vì người mà bản thân kính trọng ngưỡng mộ bấy lâu, lại làm việc xấu như vậy Phiền não trong lòng tạm thời áp chế lại, Phương Vân Sơn lại hỏi: "Tên mặc áo bào xám dẫn ngươi đi đâu rồi?" "Bị ta đả thương, đã chạy thoát rồi ." Tử Tình nói, "Y bị ta bức ép ra khỏi đáy rương, ta đoán y xuất thân từ Đạo gia, hẳn là một trong số ít lão bất tử đã nhiều năm không ra ngoài." "Vẫn nằm trong dự kiến, dám làm loạn như vậy, hoặc là sống không quá lâu, hoặc là là bị bình cảnh vây quá lâu." "Hoàng Thất bên kia thì sao?" Phương Vân Sơn lại hỏi. "Trên núi Bàn Long đã có tin tức truyền xuống, cho ngươi tạm thời tiếp nhận Giám Thiên Ti, chờ Thẩm Long trở về, lại nói tiếp." Thẩm Long, đó là người có địa vị tối cao trong số ba vị Du Thiên Quan của Giám Thiên Ti. Sau khi Cao Quần Thư rời đi, ba vị Du Thiên Quan có địa vị lớn nhất, chỉ dưới ti chủ Giám Thiên Ti. Nếu không ngoài dự liệu, Ti chủ tiếp theo sẽ là chọn một trong số ba người bọn họ. Nghĩ vậy, Phương Vân Sơn đứng lên, thở phào một hơi. Trên đài quan sát phía xa, các tân khách hầu như không còn. "Long mạch chấn động, Hoàng Thất sẽ bị suy yếu trong một thời gian, hơn nữa hôm nay dưới Cửu Châu............... Còn không biết sẽ nổ lên sóng gió gì nữa." "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. "Trên mặt Tử Tình không chút thay đổi. Phương Vân Sơn nhìn về phía Tử Tình, miệng giật giật, nhưng cũng không nói ra. "Ngươi muốn nói cái gì? Sao lại cứ ấp a ấp úng?" Tử Tình khẽ nhíu mày. Phương Vân Sơn chần chờ một lát, cười khổ hai tiếng. "Tử Tình, ngươi nói Cao đại nhân, những điều này đều là sự thật có đúng hay không?" "Ngươi có ý tứ gì?" " Chúng ta nương nhờ vận mệnh của Đại Tần để tu luyện, nhưng cũng cùng Đại Tần dính dáng quá sâu." Ánh mắt Phương Vân Sơn nhìn về phía phương xa, "Có phải thật sự là chặt đứt, đoạn tuyệt quan hệ với Đại Tần, mới có thể có cơ hội tiến thêm một bước nữa không?" Tử Tình khẽ nheo mắt, thần trí lập tức tỏa ra bốn phía khám phá rõ ràng xung quanh. Xác định phía sau không có ai đang âm thầm rình rập nghe lén, nàng mới lạnh lùng nói: "Lần sau đừng nói những lời như thế này nữa." Nàng xoay người muốn rời đi. Phương Vân Sơn lại không bỏ qua. "Ngươi còn không có nói cho ta biết đáp án của ngươi." Tử Tình lại lắc đầu. "Ta không biết." Nàng đi ra ngoài hai bước, rồi lại nhịn không được dừng bước, quay đầu lại ,nhìn về phía Phương Vân Sơn. "Nhưng ít ra Cao đại nhân đã thành công, không phải sao?" Giọng nói hạ xuống, Tử Tình cước bộ chợt nhanh hơn, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu. Trong ánh mắt Phương Vân Sơn mang theo vài phần phức tạp. Ông ta biết, sự việc hôm nay coi như đã qua. Nhưng có một vài ý nghĩ, một khi mọc rể, sẽ không có biện pháp trừ khử. .......................... Kinh thành, hoàng cung. Tẩm cung Bái đế. "Tại sao có thể như vậy, sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?" Trên mặt Bái đế đầy vẻ hoảng sợ, y đá văng tên thái giám tới bẩm báo, không ngừng đi đi lại lại. Y không thể bình tĩnh được. Vừa rồi nghe tin Cao QuầnThư tạo phản bỏ đi, sau lại nghe thấy tin tức long mạch chấn động. Y liền luống cuống, hoàn toàn luống cuống. Trên triều đình y bị các đại thần ám hại, chính Cao QuầnThư đã ủng hộ y và giúp y giết chết anh chị em, người thân của y, cũng chính Cao Quần Thư là người đưa ra lời khuyên sau lưng cho y. Trong khoảng thời gian này, trên triều đình đã sớm có những trận mưa gió máu tanh. Đều là Cao Quần Thư giúp y ngăn cản. Nhưng lúc này, vào giờ phút này, Cao Quần Thư thế mà lại bỏ đi rồi? Vậy y phải làm sao bây giờ? "Người đâu!Người đâu! Đi tìm Cao Quần Thư trở về cho trẫm, tìm y trở về cho trẫm!" Vừa dứt lời, Bái đế đột nhiên cảm thấy được đau đớn trên mặt. Y bị đánh cho lui hai bước, đang chuẩn bị tức giận, sau đó liền nhận ra người tới là ai. "Ông nội, hiện giờ...... Hiện giờ nên làm cái gì bây giờ?" Trên mặt Tần Miễn không còn huyết sắc, đang chuẩn bị mở miệng, rồi lại nhịn không được ho khan hai tiếng. Trên lòng bàn tay có một ít máu, nhưng lại bị y giấu đi. "Ngươi sao lại yếu đuối vô năng như vậy, nào có nửa điểm của khí chất đế vương? Không có Cao Quần Thư, Đại Tần sẽ không còn là Đại Tần sao?" Bái đế trầm mặc không nói. "Triều đình không loạn được, hôm nay cũng không loạn được!" "Đại Tần, còn xa mới đến bước đường cùng." Giọng của Miễn đế giống như trống chiều chuông sớm. Cả người Bái đế bị chấn động run lên, nhưng ngay sau đó lo lắng trong lòng cũng đã giảm dần đi. Y cúi người hành lễ. "Ông nội giáo huấn rất đúng, Bái nhi biết sai rồi." "Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?" Miễn đế hỏi ngược lại. Bái đế suy nghĩ một lát. "Chú trọng chỉnh đốn triều cương, đề bạt thân tín, nắm triều đình trong tay." Miễn đế khẽ gật đầu. "Lần này cũng là cơ hội của ngươi, chính mình hảo hảo nắm chắc đi." "Bái nhi hiểu rồi."