Chương 124: Lâm Du Tinh

Lâm Quý chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là một căn phòng xa lạ. “Ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói của Lục Chiêu Nhi ở một bên vang lên. Lâm Quý giật mình, quay đầu nhìn về phía nàng. “Ta... Có chuyện gì vậy?” Ký ức của hắn chỉ dừng lại ở trước khi hắn hôn mê. Lục Chiêu Nhi cười khổ lắc đầu, nhưng ngay sau đó đột nhiên rút về bàn tay mềm mại đang đặt ở trong lòng bàn tay của Lâm Quý. Lâm Quý lúc này mới ý thức được, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nói cái gì cho phải. Lục Chiêu Nhi cúi đầu, đứng dậy nói: “Ta đi gọi Thiên Cơ đạo nhân tới.” Nàng nhanh chóng rời khỏi phòng như đang chạy trốn, nhưng không bao lâu sau, nàng lại theo Thiên Cơ trở về. Vừa nhìn thấy Thiên Cơ, Lâm Quý đã không nhịn được hỏi: “Lúc trước tại sao ta lại ngất xỉu?” “Ngươi bị thương ở Long Thủ chi địa.” “Bị thương? Tại sao ta không biết... Chờ đã!” Lâm Quý hồi tưởng một lát, cuối cùng nhớ tới. Lúc ấy, ngay khi hắn mang theo Trư Long Cốt chuẩn bị chạy trốn, sau lưng đột nhiên đau nhói. Khi đó hắn không coi trọng, quay đầu lại nhìn thấy Chương Di đại sư chắn ở trước Tà Phật, nên cho rằng hữu kinh vô hiểm. Lâm Quý vội vàng muốn cởi quần áo nhìn thương thế, nhưng vừa mới cởi một nửa, lại nhớ tới Lục Chiêu Nhi còn ở trong phòng. “Ta đã nhìn hết rồi, y phục của ngươi là ta thay mà.” Lục Chiêu Nhi mặt không chút thay đổi nói. Lúc này Lâm Quý mới phát hiện, quần áo hắn đang mặc trên người đã không còn là bộ quần áo lúc trước. Hắn lại nhìn về phía Lục Chiêu Nhi, dù mặt không chút biểu cảm nhưng Lâm Quý lại cảm thấy hình như cô nàng đang căng thẳng. Nhưng dù sao cũng đến từ xã hội hiện đại, nếu Lục Chiêu Nhi đã không quan tâm thì đương nhiên Lâm Quý cũng không để ý những điểm nhỏ nhặt này. Hắn trực tiếp cởi quần áo ra, sau đó hắn lập tức nhìn thấy trên ngực có một vùng đen nhánh. Lại dùng thần thức nhìn vào bên trong. Đó là một đoàn hắc khí, từ phía sau tim hắn xuyên qua toàn bộ lồng ngực, trông có vẻ rất đáng sợ nhưng hiện tại hắn lại không hề cảm thấy đau đớn. “Cái này...” Trong lòng Lâm Quý có chút tê dại, nhìn về phía Thiên Cơ, chờ đợi đáp án. “Đây là thủ đoạn của Tà Phật Di Chương, ta cũng không có cách nào.” Thiên Cơ lắc đầu nói. Sắc mặt Lâm Quý khẽ biến. Hắn lại dùng thần thức dò xét một lát, có thể rõ ràng cảm giác được, cỗ hắc khí kia đang thôn phệ sinh cơ của hắn, hơn nữa tốc độ cũng không chậm. “Sau khi ngươi ngất xỉu, Phương Vân Sơn cũng đã đến xem qua, hắn cũng thúc thủ vô sách.” Thiên Cơ nói: “Ngươi cũng may mắn, dường như hắc khí này là một loại oán niệm nào đó biến thành. Nếu người thường bị hắc khí này xuyên qua tâm mạch, tuyệt đối không sống được thêm ba khắc! Nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi lại có thể chống đỡ, giống như là có thứ gì đó đang ngăn cản, trong lúc mơ hồ, tốc độ hắc khí này thôn phệ sinh cơ của ngươi cũng không nhanh.” “Có gì may mắn chứ? Chỉ là tạm thời chống đỡ không chết mà thôi, không phải cũng giống nhau cả sao?“ Lâm Quý hơi cau mày, thẳng thắn hỏi: “Ta còn có thể sống bao lâu nữa?” “Ngắn thì một năm, dài thì ba năm.” Thiên Cơ suy nghĩ, lại nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi có thể trong vòng một năm đột phá đến Đệ Ngũ cảnh Dạ Du cảnh, có thể thêm trăm năm thọ mệnh, có lẽ còn có thể sống thêm vài năm.” “Phải dùng cách gì mới có thể giải quyết triệt để hắc khí này?” Lâm Quý trầm giọng hỏi. “Không biết, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải, tạm thời không nghĩ ra biện pháp.” “Vậy ta chỉ có thể chờ chết?” Thiên Cơ lại lắc đầu. “Thế giới rộng lớn không có gì lạ, cho tới bây giờ cũng không có chuyện gì là hoàn toàn tuyệt đối, cho dù là Tà Phật cũng là như thế, sẽ luôn luôn có thấy một giải pháp. Còn nữa, nói không chừng chờ sau khi ngươi đột phá cảnh giới, hắc khí này cũng không cần lo lắng, dù sao cũng chưa biết thế nào mà.” “Hy vọng là như thế.” Lâm Quý thở dài một tiếng. Sau khi mặc xong quần áo, hắn xuống đất hoạt động một lát, lại vận chuyển mấy tuần thiên công pháp. May mắn thay, hắc khí này chỉ thôn phệ sinh cơ, cũng không ảnh hưởng đến sự vận chuyển linh khí của hắn. Còn có thể tu luyện, có thể động thủ với người khác, như vậy là đủ rồi. “Chuyện Trấn Yêu Tháp đến đây coi như kết thúc chứ?” Lâm Quý hỏi. “Tạm thời là như vậy.” Thiên Cơ lại vuốt râu trên cằm. “Tạm thời là sao?” “Lấy bảo vật của Tà Phật trấn long mạch Cửu Châu, việc này không hợp thiên số.” Thiên Cơ cười tủm tỉm nói. Lâm Quý không khỏi nhướng mày. Cũng không phải bởi vì còn có vấn đề khác trong việc này, mà là bởi vì Thiên Cơ chết tiệt này lại bắt đầu làm trò bí hiểm. Thật kinh tởm. Nhưng Thiên Cơ vừa nói như vậy, ngược lại làm Lâm Quý nhớ tới. Lúc trước nhìn thấy Quỷ Vương Lương Thành, gã đã nhắc tới, gã thôn phệ quỷ vật cả tầng, mới có tu vi Quỷ Vương. Khi đó Lâm Quý đã cảm thấy Trấn Yêu Tháp không đúng. Đường đường là trọng bảo quốc gia, sao lại giống như tà vật dưỡng cổ. Nhưng ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu hắn một lát đã nhanh chóng bị bỏ qua. Có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn. Trước khi giải quyết hắc khí trong ngực, hắn không muốn xen vào bất cứ chuyện gì. Lâm Quý nhìn về phía Lục Chiêu Nhi. “Vết thương của ngươi không sao chứ?” “Không có gì đáng ngại.” “Vậy thì tốt rồi, lần này ta ngủ bao lâu?” “Ba ngày.” “Tình huống bên ngoài sao rồi?” “Bệ hạ đề bạt không ít thân tín, bổ khuyết vị trí đại thần bị hại lúc trước, hiện giờ triều đình xem như đã ổn định lại.” Lục Chiêu Nhi đáp. “ Giám Thiên Ti thì sao?” “Là Phương Thiên Quan đang chủ trì đại cục.” “Ta đi tổng nha Giám Thiên Ti một chuyến.” Sau khi đứng dậy, Lâm Quý lại dừng bước, cúi đầu thật sâu về phía Lục Chiêu Nhi. “Đa tạ Lục Du Tinh mấy ngày nay đã chiếu cố.” “Nói rồi, bình thường cứ gọi ta là Chiêu nhi là được.” Lục Chiêu Nhi cúi đầu nói. Lâm Quý mím môi, lại là cúi đầu, sau đó không nói gì rời khỏi phòng. Khó khăn nhất là chịu ơn của mỹ nhân. Huống chi bây giờ trên người hắn còn có bệnh, trước khi giải quyết tai họa ngầm, hắn cũng không biết có thể sống được bao lâu. ... Giám Thiên Ti, tổng nha. Khi Lâm Quý đi tới nơi này, phát hiện trước cửa tổng nha lại có thị vệ canh gác. Hai gã tu sĩ Đệ Tam cảnh. Trước kia tổng nha Giám Thiên Ti không hề có loại tư thế này. “Xem ra tình thế còn xa mới tới lúc buông lỏng.” Nhưng cũng đúng, Cao Quần Thư rời đi, Giám Thiên Ti lập tức quần long vô thủ. Mặc dù Phương Vân Sơn đã nhậm chức, nhưng so với Cao Quần Thư, Phương Vân Sơn vẫn kém hơn một chút. Sau khi đưa Kim Trảm lệnh, thị vệ xoay người đi vào thông báo. Chỉ đợi một lúc đã có hồi báo, nói là Phương Vân Sơn ở bên trong chờ. Lần này, không có ai dẫn đường. Nhưng Lâm Quý từng tới đây một lần, đương nhiên đã quen đường, hắn nhanh chóng tìm được thư phòng vốn thuộc về Cao Quần Thư. Cửa thư phòng mở rộng, Phương Vân Sơn ở bên trong. Không đợi Lâm Quý gõ cửa, Phương Vân Sơn đã ngẩng đầu nói: “Vào đi.” “Phương đại nhân.” “Cơ thể ngươi thế nào rồi?” Phương Vân Sơn hỏi. Lâm Quý khẽ lắc đầu. Thấy vậy, Phương Vân Sơn khẽ thở dài một tiếng. “Ta cũng thúc thủ vô sách, thủ đoạn của Tà Phật quỷ dị, rất phiền phức.” Phương Vân Sơn lại hỏi: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?” “Hạ quan đến từ chức, vì cầu sống sót.” Phương Vân Sơn gật đầu. “Cũng đúng, nếu tai họa ngầm trên người ngươi không giải quyết, chắc hẳn ngươi cũng không có tâm trạng làm quan.” Nghe vậy, Lâm Quý trực tiếp đặt kim trảm lệnh lên bàn, khom người hành lễ nói: “Đa tạ Phương đại nhân, thảo dân cáo lui.” Còn không đợi hắn nhấc chân, Phương Vân Sơn đã bất đắc dĩ cười ra tiếng. “Ngươi đổi giọng thật nhanh, ta cho phép ngươi từ chức Tổng bộ Lương Châu, nhưng ta không cho phép ngươi rời khỏi Giám Thiên Ti.” Lâm Quý sững sờ. “Đại nhân, vậy ta...” Không đợi hắn nói xong, Phương Vân Sơn đã ném một cái lệnh bài qua. Lâm Quý vừa tiếp được, vậy mà phát hiện đó là một tấm Du Tinh Lệnh. “Du Tinh quan tuần du thiên hạ, ngươi thuận tiện đi khắp thiên hạ một chút, xem có thể tìm được phương pháp chữa bệnh không.” Phương Vân Sơn đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâm Quý, vỗ vỗ bả vai hắn. “Lâm Du Tinh, ngàn vạn lần ngươi phải sống lâu hơn một chút.” Lâm Quý im lặng một lát, khom người hành lễ. “Hạ quan… sẽ tận lực."