Chương 125: Tà Phật Ấn

Sau khi rời khỏi tổng nha của Giám Thiên Ty, Lâm Quý một thân một mình đứng trên đường cái, trong lòng hắn chợt có chút mờ mịt. Lâm Quý nhìn Du Tinh lệnh trong tay mình, từ hôm nay trở đi, hắn đã trở thành Du Tinh quan ngũ phẩm. Có quyền hành tẩu đến các nơi trong Cửu Châu, không nói đến Huyện Lệnh của các huyện cho dù là Tổng Bộ phủ thành nhìn thấy hắn cũng phải cung kính hành lễ. "Chuyện này quả thật ngoài ý muốn, chẳng phải ta chỉ muốn sống thật nhàn hạ ở huyện Thanh Dương ư? Tại sao bây giờ mới qua nửa năm, ta đã thăng lên ngũ phẩm." Lâm Quý phát hiện, tình hình lúc này so với hắn đã từng tưởng tượng hoàn toàn khác nhau. Từ đầu hắn không hề muốn làm đại quan, thậm chí hắn tu luyện cũng vì để tự bảo vệ bản thân mà thôi. Nhưng đủ loại sự tình bất ngờ liên tiếp trong nửa năm nay khiến cho hắn dễ dàng bị đẩy đi lên. "Mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều. Tai hoạ ngầm trên người còn không giải trừ, dù có cho ta làm vị trí Hoàng Đế, ta cũng ngồi không yên." Mang theo vài phần lo lắng, Lâm Quý đi tới bên ngoài tiểu viện ở thành Đông. Lại nói, tiểu viện này chính là do Lôi Báo an bài cho hắn. Nhớ tới Lôi Báo, trong lòng Lâm Quý lập tức lại thấy hơi thổn thức. Tuy rằng hắn cũng chưa giao tiếp với Lôi Báo nhiều lắm, nhưng người này không hề gây ác cảm với Lâm Quý, với 1 người hào sảng, hắn cũng rất khó cảm thấy phản cảm. Nhưng một vị Tổng Bộ có danh tiếng ở Kinh Thành như vậy lại bị chết không minh bạch. Lâm Quý lại nghĩ tới những lời nói của Cao Quần Thư trước khi rời đi. "Trong mắt những tu sĩ có cảnh giới cao thâm, những người như ta và Lôi Báo, cũng chỉ là các quân cờ có thể tiện tay ném bỏ như vậy sao?" Hôm ấy, thái độ không thèm để ý của Cao Quần Thư quả thật đã khiến cho Lâm Quý lưu lại quá nhiều bóng ma ở trong lòng. Không phải như vậy chứ. Cho dù là tu sĩ cũng không nên ỷ vào tu vi mà không kiêng nể gì cả. Cao Quần Thư không thể nào không hiểu đạo lý này! Bởi vì đây là quy củ Giám Thiên Ty lập ra cho tất cả tu sĩ trong thiên hạ. Với tư cách là ti chủ Giám Thiên Ty, làm sao Cao Quần Thư có thể không nắm rõ? Thế nhưng lão vẫn cứ làm như vậy, ỷ vào tu vi ngập trời của chính mình, làm việc ác không một chút nào áy náy, làm 1 cách rất thẳng thắn tự nhiên. Trớ trêu thay, thẳng thắn a! "Cho tới bây giờ, Giám Thiên Ty cũng chưa từng phát lệnh truy nã Cao Quần Thư, ha ha." Rất hiển nhiên, mục tiêu lúc này đã vượt qua giới hạn nào đó, cho dù là Giám Thiên Ty cũng phải chọn nén giận mà chịu đựng. Trước khi xảy ra việc này, Lâm Quý còn ngây thơ cho rằng, sự tồn tại Giám Thiên Ty có thể khiến thế gian này sẽ giảm việc lấy tu vi làm chủ, tu sĩ càng lợi hại càng nên bị ràng buộc kiềm chế. Nhưng hôm nay, Lâm Quý lại phát hiện mình sai 1 cách thái quá. "Cuối cùng vẫn là tu vi, nếu ta đã là Đệ Thất cảnh, còn có ai dám tính kế ta?" Nghĩ thế, trong lòng Lâm Quý đã âm thầm hạ quyết tâm. Trong những ngày tiếp theo, số một là tìm kiếm phương pháp giải trừ Tà Phật Ấn trên người, thứ hai hắn phải toàn lực tăng lên tu vi. Hắn đã chán ghét cảm giác bị người khác tính toán một cách vô thức như vậy rồi. Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong tiểu viện. "Lâm thí chủ? Vì sao trên mặt ngài lại có vẻ buồn rầu?" Cửa tiểu viện bị đẩy ra, đại sư Hành Si đã đứng ở trong sân, ông đang cười tủm tỉm nhìn Lâm Quý. Lâm Quý giật mình quét mắt nhìn bốn phía, hắn cần xác định mình không vào nhầm nhà. "Tại sao đại sư lại ở đây?" "Đang đợi Hậu thí chủ." Đại sư Hành Si chắp tay trước ngực nói. Lâm Quý đi vào trong viện, hắn thậm chí thấy được đại sư Hành Si cũng đã pha trà xong rồi. Không mời mà tới! Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Quý cũng không biết nên nói cái gì cho phải. "Đại sư tìm ta có chuyện gì?" "Đến nói lời cảm tạ." "Nói lời cảm tạ? Vì sao?" Lâm Quý có chút khó hiểu. "Tâm nguyện của gia sư đã hoàn thành." Đại sư Hành Si thở dài, nụ cười trên mặt phai nhạt đi một chút. Thấy như vậy, trong lòng Lâm Quý có vài phần hiểu ra. "Chương Di đại sư đã. . . ?" "Đúng, vừa mới hôm qua, gia sư đã đồng quy vu tận cùng với Tà Phật." "Nén bi thương." Đại sư Hành Si lại lắc đầu: "Đây là tâm nguyện của gia sư từ ngàn năm nay, bây giờ đã được toại nguyện, đây là chuyện tốt." Lâm Quý im lặng, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có vài phần quái lạ. Theo lời nói của đại sư Hành Si, chẳng lẽ Chương Di đại sư lại muốn chết ư? Đây là gia sự của người ta, Lâm Quý cũng không muốn truy vấn thêm. Nhưng khi nhìn đến đại sư Hành Si, Lâm Quý chợt nhớ tới tình huống trên người mình. Hắc khí trên thân thể của hắn là thủ đoạn của Di Chương Tà Phật, Chương Di và Di Chương là từ 1 thể mà ra, Hành Si lại là đệ tử của Chương Di. "Đại sư, hôm ấy ta bị Tà Phật thi triển thủ đoạn ở Long Thủ địa, người xem. . ." "Bần tăng đã biết, đây cũng là chuyện thứ hai mà bần tăng tới đây." Đại sư Hành Si than nhẹ một tiếng, "Đó là Tà Phật Ấn." " Tà Phật Ấn?" Lâm Quý dựng lên lông mi. Đại sư Hành Si nhắm mắt lại, từ tốn nói: "Việc này sư phó đã kể lại cho ta, đại khái là hơn trăm năm trước, khi đó người vẫn còn đang du lịch ở Tương Châu, mục đích vì muốn theo dõi tung tích Tà Phật. Sau đó hai người đã gặp mặt ở một ngôi chùa tên là Lôi Vân Tự." "Lôi Vân Tự? Tà Phật Ấn xuất hiện ở đây?" Lâm Quý vội vàng truy vấn. Đại sư Hành Si khẽ gật đầu: "Khi sư phụ ta đi đến Lôi Vân Tự, trong chùa cao thấp sư tang của Lôi Vân Tự đã bị Tà Phật giết hại. Sau đó trong lúc giao thủ với Tà Phật, người mới biết hiểu Tà Phật đến đây là vì Tà Phật Ấn." Nói đến đây, đại sư Hành Si nhìn sang Lâm Quý. "Tà Phật Ấn hút sinh cơ của người khác cho mình dùng, được coi là tà pháp trong tà pháp." "Nhưng không phải Tà Phật đã chết rồi ư?" Lâm Quý khó hiểu. Tà Phật cũng đã chết, sinh cơ của mình chạy đi đâu? Đại sư Hành Si lại lắc đầu: "Ta cũng không biết, sư phụ cũng chưa nói quá nhiều. Nếu như muốn biết chi tiết, thí chủ phải đích thân đi Tương Châu một chuyến." "Chẳng phải Lôi Vân Tự cũng đã bị phá diệt rồi sao?" "Bị diệt là thật, nhưng cũng chưa hẳn không có người năm đó còn sống sót. Dẫu sao Lôi Vân Tự cũng coi là có phần danh tiếng ở Tương Châu, tổng không thể nào thật sự bị tiêu diệt đến một cái không lọt. Tà Phật đến vì đoạt bảo chứ không phải là vì diệt môn." "Có đạo lý." Lâm Quý giật mình. Tuy rằng đã qua 100 năm, nhưng có chút truyền thừa lại sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt. Bất kể có bao nhiêu hy vọng, nhưng tóm lại đây coi như là một cái manh mối. Xem ra ta không thể không đi một chuyến đến nơi thị phi như Tương Châu. Đúng lúc này, đại sư Hành Si đột nhiên vươn tay vào trong ngực, ông lấy ra một khối hạt châu nhỏ rồi đưa cho Lâm Quý. Lâm Quý nghi ngờ tiếp nhận hạt châu. "Đại sư, đây là. . . ?" "Xá Lợi của sư phó." " Xá Lợi của Chương Di đại sư?" Lâm Quý chợt mở to hai mắt nhìn qua. Ngay sau đó, hắn lại ý thức được chỗ không bình thường. "Chẳng phải Chương Di đại sư đã đồng quy vu tận cùng với Tà Phật trong Long Thủ sao? Có đại trận Trấn Yêu Tháp ở đó, cho dù chết. . . về Tây Phương, Xá Lợi này ngươi cũng không thể mang đi ra chứ?" "Đây cũng không phải là Xá Lợi của đời này." Hành Si thấp giọng giải thích nói. Lâm Quý còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy Hành Si tỏ ra có vẻ không muốn nhiều lời, dành phải thôi. Sau khi Xá Lợi Tử vào tay, Lâm Quý cảm thấy hình như trên người nhẹ nhõm một chút, sử dụng thần thức quan sát, hắn phát hiện tựa hồ hắc khí trên ngực cũng chậm chạp đi vài phần. "Xá Lợi này có thể giúp thí chủ chống lại Tà Phật Ấn xâm nhập, đây cũng là việc duy nhất bần tăng có thể giúp được." Sau khi tỉnh lại, việc này coi như là tin tức tốt duy nhất mà Lâm Quý nghe được. "Như thế là đủ rồi, đa tạ đại sư." "Không cần, bần tăng phải đa tạ thí chủ mới đúng."