Chương 141: Mặt mũi hiền hậu.

Núi Bạch Từ cách Tương Thành chưa đến trăm dặm về phía tây. Lâm Quý và Ngộ Nan cùng nhau ra khỏi thành, khoảng hơn một canh giờ hai người mới đến được chân núi Bạch Từ. Đi hết đoạn đường bằng phẳng rồi lại tiến về phía trước, xa hơn là những rặng cây tươi tốt. Địa hình như vậy, theo lý bình thường vốn dĩ phải là nơi không người ở. Nhưng chỉ mới đứng ở dưới chân núi thôi, thần thức của Lâm Quý xem qua một chút thì nhận ra bên trong núi có hơn mười vị tu sĩ. Có điều đa phần tu sĩ này tu vi cũng chẳng cao, đa số đều là Đệ Nhất Cảnh Đệ Nhị Cảnh, chưa nhìn ra được tu sĩ nào có Đệ Tam Cảnh trở lên cả. Thu hồi lại thần thức, Lâm Quý lặng lẽ lắc đầu. Tóm lại trong Giám Thiên Ti hắn đã lăn lộn lâu, cho nên cũng không nhận ra ánh mắt của mình đã tăng cấp, hắn luôn cảm thấy bản thân chỉ là một người tu luyện không thông tuệ, là một nhân vật nhỏ mà thôi. Thế nhưng, hơn một nửa số người tu luyện trên thế gian đều bị dừng lại ở Đệ Tam Cảnh trước khi mở ra tiên cảnh, Đệ Tứ Cảnh vốn dĩ đã có thể xưng là người có bản lĩnh rồi. "Hay là chúng ta vào núi đợi đi?" Lâm Quý nhìn về phía Ngộ Nan. "Được thôi, huyệt mộ này nằm ngay chính giữa sườn núi, chúng ta tùy tiện tìm một nơi nào đó để đợi là được." Ngô Nan đáp lại. Sau khi đi vào núi Bạch Từ, có lẽ dọc theo đường đi đã gặp được không ít các tu sĩ mà không rõ nguyên nhân, Ngộ Nan có vẻ có chút cẩn thận hơn, giống như là đang khiếp sợ. Còn Lâm Quý thì cho rằng, con lừa nhỏ ngốc nghếch này tu vi đã là Đệ Tam Cảnh rồi, phần đông đám tu sĩ tại đây rõ ràng chẳng phải là cao thủ gì, vậy mà cũng cần phải cẩn thận dè dặt như vậy. Nhưng hắn cũng lười nói những lời vô nghĩa, cùng Ngộ Nan đi vào trong núi. Sau khi đi dọc theo con đường lên núi chỉ vài dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một cánh đồng rộng bằng phẳng . Nó giống như từ giữa sườn núi Bạch Từ tạo ra một vùng đất bằng phẳng, thực sự là có chút kinh ngạc. Trên vùng đất bằng phẳng đó đã có đến hơn trăm vị tu sĩ chờ sẵn, có nhóm hai ba người, cũng có những người đứng đơn độc, ngược lại trên mặt đám tu sĩ này không nhìn ra được chút khẩn trương nào. Ở cuối vùng đất bằng phẳng, chính là các cửa đá nối tiếp nhau nằm trên vách núi, khoảng chừng cao hai ba thước, đang đóng chặt lại. Có một lão đầu đang cầm trận bàn đứng ở phía trước cửa đá không biết hí hoáy làm cái gì, mà ở bên cạnh gã, không có kẻ nào dám đi tới quấy rầy. "Kia hẳn là cao nhân của trận đạo tông rồi." Ngộ Nan nói khẽ. Sự chú ý của Lâm Quý lại đặt ở chỗ đất trống trải bằng phẳng ở gần cửa đá kia. "Đám người này sao lại không đến gần chỗ phía sau kia nhỉ?" "Chỗ kia là giữ cho Thái Nhất Môn và Tam Thánh Động, lần này là do hai môn phái này dẫn đầu, nếu bọn họ không đi vào trước thì cho dù là đại trận có mở, đám người bên ngoài cũng không dám tiến vào." Ngộ Nan Giải thích. "Bá đạo như vậy?'" Lâm Quý nhướng mày. "Vốn luôn là bá đạo như vậy." Ngộ Nan nhẹ giọng cười. Lâm Quý dẫn theo Ngộ Nan đi tìm chỗ đất bằng phẳng héo lánh, sau đó hai người khoanh chân ngồi xuống, cũng học theo đám người bình thường bên ngoài kia, lặng lặng chờ đợi. Rất nhanh sắc trời đã trở nên âm u. Tiếng kêu của côn trùng và chim chóc trong rừng cũng ngày càng khó chịu hơn. Loại chờ đợi khô khan không thú vị này thật sự quả là tra tấn người. Vào lúc Lâm Quý đang có định ngồi tu luyện thì hắn lại đột nhiên nghe được một âm thanh "òng ọc" vang lên. Trên mặt hắn có chút quái dị, nhìn về phía Ngộ Nan. Ngộ Nan cúi đầu, có chút ngượng ngùng. "Thí chủ, lúc trước tiểu tăng nói tạm thời no bụng, thực sự không phải là nói đùa mà." "Ba bát cơm, ba bàn đồ ăn, nửa con lợn sữa, vậy mà chỉ chống đỡ được đến buổi chiều thôi sao?" Lâm Quý nhìn Ngộ Nan đánh giá từ trên xuống dưới, con lừa nhỏ ngốc nghếch này sao lại thế này chứ, hắn là thùng cơm sao? "Tiểu tăng cũng không biết vì cái gì, chỉ là rất nhanh lại đói bụng." " Ngươi rõ ràng là có tu vi Đệ Tam Cảnh, vậy sao lại đói được cơ chứ?" "Ta không biết nữa, nhưng bị đói cũng không sao, trừ bỏ trong dạ dày có chút khó chịu, các mặt khác đều không bị ảnh hưởng gì, nhưng vẫn là rất đói." Ngộ Nan giải thích nói. Đối với việc này, Lâm Quý cũng không biết nói sao cho phải, có thể đây chính là thiên phú dị bẩm. Qua một lúc lâu sau, Ngộ Nan dường như đứng ngồi không yên. Hắn ta đứng dậy chui vào phía sau rừng. "Ngươi đi đâu vậy?" Lâm Quý nhíu mày hỏi. "Ta đi tìm chút trái cây ăn đỡ đói." Công phu khi nói chuyện, động tác của Ngộ Nan trở nên nhẹ nhàng vô cùng, chỉ vài bước đã chui vào bên trong rừng rậm, không thấy bóng dáng đâu. Lâm Quý cũng lười quan tâm hắn, ở nguyên vị trí tiếp tục khoanh chân tu luyện. Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Ngộ Nan đã trở lại, túi tăng phục trước ngực đã đầy ắp đồ ăn. "Thí chủ, ngươi ăn trái cây không?" Từ trong lòng Ngộ Nan lấy ra một loại trái cây tròn trịa đỏ mọng, xoa xoa ở trên người, cùng chút tươi cười đưa cho Lâm Quý như hiến vật quý. Lâm Quý tiếp nhận trái cây có chút kì lạ, trái cây này vừa mới đặt vào trong tay, hắn liền phát hiện ra có chỗ không thích hợp. Trong trái cây này thế mà còn sót lại linh khí, tuy rằng không phân biệt được chủng loại nào, nhưng đây rõ ràng là linh quả. "Ngươi tìm loại quả này ở chỗ nào?" Lâm Quý vội vàng hỏi. "Là có người tốt cho, thí chủ đừng hỏi, mau chóng ăn đi." Ngộ Nan thúc giục, lại cắn thêm hai miếng, đem mấy loại trái cây trong ngực mình tất cả đều nhét hết vào miệng. Chứng kiến bộ dạng này của Ngộ Nan, Lâm Quý lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý. Nhưng chỗ không hợp lý cũng không phải vấn đề ở đám trái cây này, linh quả cũng không phải thường thấy, gặp được không có lý nào không nếm thử hương vị. Rất nhanh Lâm Quý đã ăn hết linh quả, hương vị đậm đà ngon ngọt, không giống với các loại quả khác hắn đã từng ăn qua, nó có một hương vị rất khác biệt. "Hương vị rất tuyệt." "Đúng vậy." Ngộ Nan híp mắt cười có chút đắc ý. Đúng lúc này, ở vùng đất bằng phẳng bên kia, đột nhiên có một tiếng rống giận giữ vang lên. "Quả hỏa xà lão tử mang đến phụ trợ tu luyện đâu mất rồi!?" Chỉ thấy một gã tráng hán mặc khôi giáp, đứng dậy nổi giận đùng đùng, ánh mắt hoài nghi sắc nhọn đảo qua xung quanh. "Kẻ nào to gan lớn mật như vậy, dám trộm đồ của lão tử? Quả hỏa xà kia ba năm mới kết trái chín năm mới thành quả, lão tử mang đi bốn quả là muốn phụ trợ để tu luyện, đột phá Đệ Tứ Cảnh!" "Mặc kệ là ai trộm, bây giờ chỉ cần giao nộp ra đây, việc này ta có thể bỏ qua cho, còn nếu là để cho ta phải điều tra ra thì chắc chắn không thể thiếu cảnh ngươi chết ta sống đâu!" Ngộ Nan choáng váng nhìn gã tráng hán kia nổi giận khắp nơi, ngoài ra mấy tên tu sĩ khác đứng cạnh hắn cũng nổi lên xung đột. Nhưng rất nhanh, hắn ta lại cảm nhận được có ánh mắt kỳ lạ bên cạnh đang nhìn mình. "Thí chủ, ngươi nhìn tiểu tăng làm cái gì?" "Trái cây kia ngươi nói là do người tốt tặng cơ mà?" Lâm Quý nheo mắt hỏi. " Đúng vậy, đại ca kia thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, không phải chính là người tốt sao?" Ngộ Nan thản nhiên nói. Hắn ta mở to đôi mắt sáng ngời, vô tội nhìn Lâm Quý. Lâm Quý lại nhìn về phía bên kia có mấy người đã muốn đánh nhau. Gã tráng hán kia mặt đen râu quai nón, ánh mắt trừng lên giống như chuông đồng, cầm đại đao chém lung tung khắp nơi. Như thế này mà cũng được coi là mặt mũi hiền lành sao? "Vừa rồi lúc ngươi rời đi, chính là đi ăn trộm đám đồ này đúng không?" Trong giọng nói của Lâm Quý có chút nghiêm nghị. "Thí chủ, ngươi nói xem, quả hỏa xà có thơm hay không?" Lâm Quý giật mình, theo bản năng gật đầu. "Nhưng cho dù có thơm đi chăng nữa, cũng...." Không đợi cho Lâm Quý nói hết lời, Ngộ Nan mở miệng nói. "Thí chủ cũng ăn rồi, nên việc này cũng đừng nhắc lại nữa." Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Quý thật sự không nói nên lời. Rốt cuộc chuyện này tính như thế nào đây. Hắn thành thành thật thật, vậy mà cũng trở thành đồng phạm trộm cắp? Tuy rằng đúng là hương vị của quả hỏa xà kia rất tuyệt, gánh chịu một chút nguy hiểm cũng không thiệt thòi lắm........Đợi một chút! Đây không phải là vấn đề chịu thiệt hay không! Lâm Quý hơi híp mắt nhìn về phía Ngộ Nan. Việc này hắn không có cách nào truy cứu được, cũng không nhất thiết phải truy cứu. Nhưng con lừa nhỏ ngốc nghếch này, quả nhiên cũng không phải là con chim tốt đẹp gì.