Chương 142: Đan dược trị liệu vô thượng của Phật môn.

Náo nhiệt bên kia nhanh chóng đã kết thúc. Mặt đen cường tráng có chút bản lĩnh, một thanh đại kiếm bạc lao tới, chém vào xung quanh làm các tu sĩ không ngừng kêu lên và họ lần lượt bị đánh bại. Lúc này đây, người đàn ông cường tráng đứng ở phía xa kia giống như một vị chiến thần, tay cầm đại kiếm đầy kiêu ngạo. "Kẻ nào dám trộm quả Hỏa Xà của lão tử?!" Không ai lên tiếng trả lời, trong phạm vi xung quanh người đàn ông cường tráng kia hơn chục mét đã không có người khác rồi Lâm Quý có chút chột dạ liếc mắt nhìn chỗ khác. Hắn tự nhận bản thân quang minh lỗi lạc, tuy rằng không thể nói rõ công chính nghiêm minh hay đại công vô tư là cái gì, nhưng trộm đồ vặt này nọ thì từ trước tới giờ hắn đều khinh thường. Mà lúc này đây, hắn chột dạ như vậy thì thật sự là một trải nghiệm mới lạ. Lâm Quý nhìn Ngộ Nan có chút trách móc đang đứng ở một bên. "Thí chủ, đừng nhìn tiểu tăng, quả Hỏa Xà kia linh khí dư thừa, lúc này vẫn nên chuyên tâm tu luyện mới tốt." Nói xong, Ngộ Nan đã vào trạng thái tu luyện trước. Lâm Quý lắc đầu bất đắc dĩ, quả thật là hắn cũng cảm thấy trong đan điền nóng như lửa đốt vì vậy cũng không muốn lãng phí vô ích hiệu lực của đan dược cho nên cũng bắt đầu tu luyện. Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua. Lâm Quý cùng Ngộ Nan mơ hồ cùng nhau tỉnh lại. Lâm Quý đã dùng dược lực của quả Hỏa Xà luyện hóa xong, lúc này khoảng cách đến cực hạn của Đệ Tứ Cảnh càng ngày càng gần. Còn Ngộ Nan, con lừa nhỏ ngốc nghếch này tham lam ăn liên tiếp ba quả, vì vậy dù đã thoát khỏi trạng thái tu luyện nhưng khuôn mặt của hắn vẫn đỏ bừng. Đây là kết quả không thu hoạch được gì. Nhìn thấy bộ dạng của Ngộ Nan kia cả người đang khó chịu, trong lòng Lâm Quý vậy mà lại có chút sung sướng. Bốn quả lại chỉ cho hắn một quả, đáng đời nhà ngươi bị khó chịu. Về lý do hai người đồng thời tỉnh lại cũng là vì đại trận của cổ mộ kia đã bị phá mở. Từ sáng ngày hôm qua đã gặp qua bốn người Thái Nhất Môn trong thành rồi. Phía sau lại có thêm ba tu sĩ khác đứng rất gần với Thái Nhất Môn, nhưng trên mặt lại phảng phất vài phần thù địch, có lẽ mấy người này là tu sĩ của Tam Thánh Động. "Bên kia là đám người Tam Thánh Động, nữ tu sĩ đúng ở trước mặt tên là Cảnh Nhiễm, tu vi Đệ Tứ Cảnh hậu kì, vô cùng lợi hại." Ngộ Nan đúng lúc bổ sung thông tin cho Lâm Quý. Đúng lúc này, Từ Định Thiên của Thái Nhất môn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Thanh âm không lớn, lại truyền khắp cả vùng đất bằng phẳng. Trong nháy mắt, xung quanh vốn đang ồn ào đột nhiên im lặng hẳn. Chỉ là còn chưa đợi Từ Định Thiên mở lời, Tam Thánh Động bên kia đã cười lạnh một tiếng. "A, Từ sư huynh nếu thân thể có bệnh nhẹ, vẫn là nên trở về dưỡng bệnh thì hơn, tội gì đi ra ngoài làm lụng vất vả làm gì?" Cảnh Nhiễm giễu cợt. "Cảnh sư muội nói đùa rồi, ta cũng giống như là đệ tử nhập môn sớm hơn vài năm, cũng chỉ là muốn dẫn theo nhóm sư đệ sư muội ra ngoài trải nghiệm, nếu là người nào cũng chỉ biết lo cho bản thân, thì còn gì gọi là tông môn nữa?" Từ Định Thiên nhẹ nhàng đáp trả. Cảnh Nhiễm hơi híp mắt, nhưng cùng lười nói lại. Thấy vậy, Từ Định Thiên xoay người, nhìn về phía đám đông tu sĩ trên vùng đất bằng phẳng. "Chư vị, huyệt mộ đã mở, mọi người đều có bản lĩnh đi..........Thái Nhất Môn xin đi trước một bước!" Vừa dứt lời, Từ Định Thiên xoay người đi vào bên trong cửa đá. Cảnh Nhiễm bên kia cũng không chịu yếu thế, cùng vài tên sư đệ sư muội Tam Thánh Động, theo sát phía sau tiến vào huyệt mộ. Chờ cho người của hai phái lớn đi vào xong, những tán tu ở đây đều là nhóm tu sĩ của môn phái nhỏ cũng không nhẫn nại được, nối đuôi nhau mà vào. Ngược lại, Lâm Quý và Ngộ Nan vẫn đứng nguyên tại chỗ cho nên kết quả là đi ở phía sau cùng. Nhưng hai người cũng không hề sốt ruột. Ngộ Nan còn có tâm trạng hào hứng đánh giá xung quanh. Còn Lâm Quý, sự chú ý của hắn từ lúc bắt đầu vẫn luôn dừng lại ở trên người một gã tu sĩ đi theo phía sau của Từ Định Thiên. "Tên vừa mới đi bên cạnh Từ Định Thiên, gọi là Hoàng Cảnh phải không?" " Đúng vậy, hắn ta là đệ tử nội môn của Thái Nhất Môn, cũng có chút danh tiếng." Ngộ Nan thuận miệng đáp lời, thấy Lâm Quý vẫn đứng yên tại chỗ, hắn ta tò mò hỏi: "Thí chủ cùng Hoàng Cảnh có thù oán gì à?" "Không có, chỉ là ngẫu nhiên nghe qua tên của hắn." Ngộ Nan gật đầu, dường như lại nghĩ tới cái gì đó, vỗ ót hỏi: "Cùng thí chủ ở chung vài ngày, còn chưa hỏi qua tục danh của thí chủ?" "Họ Lâm." "Thì ra là Lâm thí chủ, tiểu tăng Ngộ Nan có lễ." Lâm Quý hơi híp mắt nhìn về phía Ngộ Nan, thấy ánh mắt của hắn ta thuần khiết không tỳ vết. "Ngươi tới đây không phải là vì bảo bối trong huyệt mộ, bây giờ huyệt mộ đã mở, vì sao người không gấp rút vào đi? Còn có tâm tư theo ta ở đây lải nhải vậy?" "Thí chủ không phải cũng không sốt ruột sao?" Khóe miệng Lâm Quý hơi cong lên. "Ta nghe nói cái di tích cổ mộ này, bên trong sẽ không thiếu cơ quan ám khí đâu." Ngộ Nan cũng gật đầu, cười híp mắt. "Có người dò đường, có phải tốt hơn không." Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều nhịn không được cười lên tiếng, nhưng rất nhanh điềm tĩnh lại. Cả hai đều không nói nữa. Hai người ai cũng bình tĩnh, đợi ở cửa huyệt khoảng nửa canh giờ. Cho đến khi, có người cả người đều là máu, thậm chí là thiếu cánh tay từ trong huyệt mộ chạy ra, hai người lại không hẹn mà cùng ngăn cản tu sĩ đang chạy trối chết này. "Bên trong tình hình như thế nào rồi?" Cả người Lâm Quý run lên, để lộ ra hơi thở của Đệ Tứ Cảnh. " Trở lại...... Trở lại với những lời nói của tiền bối, sau khi vào sẽ phát hiện một con đường dẫn vào trong núi, bốn phía đường hầm đều là cơ quan ám tiễn." "Ngươi đi đến chỗ nào rồi?" " Đi..... Đi đến cuối hành lang, phía trước có người chặn đường, trên ngừơi ta bị thương cũng không dám tiếp tục vào sâu nữa, nên mới ra ngoài." Đuổi tên tu sĩ muốn chạy thoát thân này đi, Lâm Quý và Ngộ Nan nhìn nhau cười. Hai người cùng nhau đi vào bên trong cửa đá. Giống như lời tên tu sĩ kia nói, sau khi tiến vào cửa đá, phía dưới có một sau sâu không thấy lối ra. Xa xa loáng thoáng có thể nghe được một vài tiếng kêu rên. Hai người đi xuống phía dưới, cơ quan trong thông đạo đều đã bị kích hoạt hết, có thể nhìn thấy các tu sĩ chết thảm nằm ở một bên. Các gương mặt đều biến thành màu đen, trên cơ quan ám khí đều ngâm độc cho nên bị thương chắc chắn sẽ chết, chỉ khác biệt là sớm hay muộn mà thôi. Lâm Quý khẽ nhíu mày, lần đầu tiên hắn gặp cảnh tượng như vậy. Trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ. Mà Ngộ Nan mỗi khi nhìn thấy người chết, đều phải nói một tiếng A di đà phật, sau đó cướp đoạt đồ vật trên người đã chết. Lâm Quý cũng không sốt ruột, chậm rãi gã lấy đồ. Trên đường đi cũng gặp vài tu sĩ trọng thương không dậy nổi. Lâm Quý vốn không muốn nhìn nhưng Ngộ Nan thì không, thay vào đó gã lấy từ trong ngực ra một bình ngọc nhỏ, đổ ngược lại lấy mấy viên đan dược màu đen. "Thí chủ, đây là đan chữa thương vô thượng của Phật môn, ngươi có nguyện đổi hết tài vật để giữ mạng không?" "Ta.......ta nguyện ý!" Mắt thấy mấy tu sĩ trọng thương kia đưa tài vật bảo bối của bản thân mình ra để trao đổi với đan dược trong tay Ngộ Nan, Lâm Quý nhịn không được nhắm hai mắt lại. Là thật sự không muốn nhìn. Đan dược kia là lúc ở bên ngoài chờ đợi, hắn tận mắt thấy Ngộ Nan đem bùn vo lại thành viên. Lúc ấy hắn còn hỏi, Ngộ Nan lại từ chối không trả lời. Cả đoạn đường vừa đi vừa dừng vì có kẻ chết dò đường thay, cho nên hai người rất nhanh đã tới phía cuối thông đạo. Trước mắt có ba lối rẽ, trên mặt đất của cửa lối rẽ còn có vết máu, giống như đã có người động thủ ở đây. Nhưng Lâm Quý lại không nhìn những cái này, mà hắn giương ánh mắt tra xét Ngộ Nan bên cạnh. "Lương tâm của ngươi không đau à?"