Chương 143: Gặp được sẽ có phần.

Ngộ Nan nhìn về phía Lâm Quý, suy nghĩ một lát rồi vỗ vỗ vào sau túi. Lúc hắn ta lột quần áo của người chết làm thành túi, bên trong đều là bảo tài vật mà hắn cướp đoạt được. "Thí chủ, tục ngữ có nói gặp được sẽ có phần." Lâm Quý im lặng cúi đầu. Khi ngẩng đầu lên nhìn lần nữa thì ánh mắt đã dừng lại ở ngã ba rồi. "Đi đường nào đây?" Chủ đề từ đấy cứ thể bỏ qua. Ba lối rẽ này, không nhìn được ra khác biệt nào. Lâm Quý nhìn Ngộ Nan, Ngộ Nan lại nhìn Lâm Quý. "Ngươi cảm thấy con đường nào vừa mắt?" "Thí chủ muốn đi đường nào?" Âm thanh của hai người đồng thời vang lên, bọn họ ngẩn người, lại cùng nhau cười to. Một lát sau, hai người lại cùng đồng thanh. "Đi bên trái!" “Đường bên trái kia!" Không có tranh luận tự nhiên tốt nhất, hai người cùng nhau đi vào lối rẽ bên trái. Lối rẽ không giống như thông đạo lúc trước, bốn phía đều xây bằng gạch, dưới chân còn có bậc thang. Trái lại lối rẽ này lại giống như sơn động tự nhiên vậy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một vài tiếng giọt nước mưa rơi xuống đất. Bầu không khí tối tăm ẩm ướt khiến cho hai người đều có chút khó chịu. Lâm Quý tìm chủ đề nói chuyện. "Ngộ Nan, hành vi vừa rồi của ngươi không phải cho người tu Phật." "Sao lại không giống?" Ngộ Nan đáp lại. "Hòa thượng không phải lòng dạ hành động nên từ bi sao? Ngươi thấy chết không cứu lại còn cầu lợi." "Người chết như đèn tắt, bảo vật ở trên xác chết như ngọc bụi, tiểu tăng đây là có lòng từ bi với đám bảo vật này." Vẻ mặt Ngộ Nan trang nghiêm nói chuyện. "Vậy những người chưa chết thì sao?" "Chúng sinh khổ, trọng thương càng khổ........... còn đau nữa, tiểu tăng nghe bọn họ kêu rên, trong tâm không đành lòng, mới giúp cho bọn họ giải thoát." Dừng một chút, Ngộ Nan lại nói: "Hơn nữa những người bị thương này, không chỉ có bị thương bên ngoài, mà còn bị trúng độc, tiểu tăng mặc kệ bọn họ, bọn họ cũng không sống được." Nghe nói như vậy, Lâm Quý thật dài thở phào nhẹ nhõm. "Lúc trước ngươi nói ngươi tham thiền nhìn là hiểu, ta còn có chút không tin cơ." "Hiện tại thì sao?" "Điều vô nghĩa đúng đắn như vậy dĩ nhiên có chút diện mạo của cao tăng đắc đạo, Lâm mỗ bội phục." Lâm Quý chắp tay nghiêm túc. "Thí chủ quá khen." Ngộ Nan cười híp mắt. Loại chuyện này cho tới giờ cũng chưa nói cái gì đúng sai cho nên trong lòng Lâm Quý cũng rất khó để nói có tội lỗi gì. Đến thăm dò di tích thì đừng đem não dắt ở cạp quần. Mọi người đều vì tiền đồ mà mạo hiểm, thắng thì tương lai xán lạn, thua thì mất mạng, vốn là nên như thế. Lâm Quý cũng không phải thánh mẫu, đây là tự chính các tu sĩ chọn muốn tới cổ mộ, bị thương thì chết, cũng là đáng đời. Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào lỗi rẽ bên trong sơn động. Dần dần, con đường phía trước cũng rộng hơn một chút, vách tường đá hai bên sườn xuất hiện một vài căn phòng. Phòng đều là cửa đá nhưng cửa đã bị phá vỡ, bên trong có dấu vết bị vơ vét. "Sao bên trong huyệt lại có nơi như thế này?" Lâm Quý có chút kinh ngạc. Ngộ Nan suy nghĩ, nói: "Ta xem nơi này không giống như là cổ mộ, có thể là nơi mà vị tu sĩ thượng cổ kia dùng làm đạo trường, hơn thế còn là nơi vị tiền bối kia tọa hóa vậy nên mới đưa nơi này trở thành nơi chôn cất mình." "Đạo trường của tu sĩ thượng cổ? Vậy huyệt mộ lúc trước từ đâu mà đến? Hay là sớm đã có người đi vào rồi?" Ngộ Nan lại có khó hiểu nhìn Lâm Quý. "Lâm thí chủ trước kia chưa từng thăm dò qua di tích cùng loại à?" "Chưa từng...........Làm sao vậy, ngươi có ý kiến gì sao?" Ngộ Nan cười cười. "Có luật bất thành văn, chỉ cần là di tích thượng cổ chưa bị phát hiện, liền lấy huyệt mộ để xét phạt, trong di tích có chỗ nào là không có cơ quan, không có người chết chứ?" "Vậy......... Điều này cũng đúng." Lâm Quý vậy mà lại không nói lại được chút gì. Theo đạo lý này thì đúng là di tích chẳng phải chính là huyệt mộ ư? Hai người có thể đi được bao xa. Chẳng qua là sự khác nhau giữa xây dựng có mục đích và xây dựng theo tự nhiên. Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang đến tiếng đánh nhau. Lâm Quý và Ngộ Nan liếc mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng bước chậm lại, chậm rãi đi về nơi phát ra âm thanh. "Lệ trang chủ, đem hai bản công pháp giao ra đây, ta sẽ cho ba người lập tức rút đi! Còn nếu không, Lệ trang chủ hôm nay khó tránh khỏi sẽ nằm lại đây." "Đồ chó má nhà ngươi! Đồ đã trong tay lão tử thì đừng hòng có lý do để giao ra! Đến đây, chạy nhanh đến giết chết lão tử này! Mấy thằng nhãi con tô son trát phán, hôm nay lão tử cho dù chết ở trong này, cũng muốn lấy các ngươi làm đệm lưng!" Lệ Đại Long nghiến răng nghiến lợi gào lên. Hắn đường đường là tu sĩ Đệ Tam Cảnh hậu kì, vậy mà lại bị ba thằng nhãi con Đệ Nhi Cảnh liên thủ đánh cho tơi bời, thật đúng xấu hổ. Việc này nếu bị truyền ra ngoài, trang chủ hàng đầu sơn trang đại đao như hắn, biết giấu mặt đi đâu chứ! Chuyện này còn gì để nói nữa? Đến thăm dò huyệt, còn chưa đi vào đã bị người ta ăn trộm quả Hỏa Xà trên người, bây giờ nếu lại không nhận được đồ vật gì thì hắn sao có thể từ bỏ ý đồ đây? Không cần mấy thằng nhãi con đối diện kia lên tiếng, hôm nay Lệ Đại Long hắn tại đây phải chém chết mấy tên này mới nguôi giận được. Bốn người càng đánh càng kịch liệt, Lệ Đại Long dù sao cũng là tu sĩ Đệ Tam Cảnh hậu kì, ba người đối phương kia tuy rằng trận pháp tấn công không tồi, nhưng thực lực cảnh giới không bằng cho nên cuối cùng họ cũng bất lực. Bọn họ bị Lệ Đại Long chèn ép sát sao cuối cùng xuất hiện sơ hở, bị Lệ Đại Long chém chết một tên. Nếu như trận pháp đánh bị phá vỡ một mắt xích thì đội binh sẽ bị hủy như ngọn núi. Sau hơn mười chiêu, ba gã tu sĩ lúc trước còn to gan lớn mật, bây giờ đã thành vong hồn dưới đại đao của Lệ Đại Long. Sau khi chém chết ba người kia, Lệ Đại Long cười lạnh một tiếng rồi vác đại đao lên trên vai, máu tươi trên lưỡi đao tùy ý nhỏ giọt. Hắn lạnh lùng quay đầu lại, nhìn lại hai người phía sau. "Sao nào, các ngươi cũng muốn tìm cái chết sao?" Lệ Đại Long nhếch miệng, lộ nụ cười ác độc trên mặt. Ngộ Nan nhất thời lui ra sau nửa bước. Lâm Quý cũng không nói gì, chỉ để hơi thở Đệ Tứ Cảnh hậu kỳ lan tỏa ra một chút. Nét mặt Lệ Đại Long cứng lại. "Lấy được đồ gì tốt vậy, cho ta xem một chút?" Lâm Quý vươn tay. Lệ Đại Long không nói, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn cho tay vào trong ngực, lấy ra hai cuốn sách cổ. Lâm Quý nhận lấy sách cổ cũng không sốt ruột lật xem ngay, ngược lại vỗ vỗ bả vai Lệ Đại Long. "Gặp được thì sẽ có phần, lúc về ta sẽ cho ngươi một bản sao." Lệ Đại Long có chút kinh ngạc ngẩng đầu. "Ngươi không muốn lấy lại à? Lâm Quý ý nói bây giờ bản thân đang đi cướp đồ. Nhưng là lời nói tới miệng lại không thể thốt ra được, vì thế hắn lắc lắc đầu. "Thứ này là ngươi đoạt được mà ta lấy tu vi của mình ra cướp của ngươi là bất nghĩa, dù sao vẫn nên để lại cho ngươi một phần." Thật ra cũng vì lúc trước ăn quả của ngươi bây giờ gặp mặt có chút xấu hổ. Nhưng trong mắt của Lệ Đại Long thì hành động của Lâm Quý lại đầy sự tử tế. Đệ Tứ Cảnh thông minh trí tuệ, Tu sĩ gã không thể trêu chọc vào cũng không dám rước lấy. Tưởng rằng sẽ mất toi công pháp, ai ngờ giờ vẫn còn có thể có được bản sao, đây chẳng phải là chuyện vui ngoài ý muốn sao. "Huynh đài làm việc trượng nghĩa, Lệ mỗ bội phục." Lệ Đại Long vội vàng hành lễ. Lâm Quý gật đầu, ý bảo gã không cần để ý. Sau đó, ánh mắt hắn mới dừng ở hai cuốn công pháp trên bàn tay.