Chương 144: Rút trường kiếm ra khỏi vỏ

"Thuật Ngự Phong? Phù Diêu Quyết?" Ngộ Nan khẽ nhích đầu lại gần nhìn. Lâm Quý liếc mắt nhìn gã, cũng không có ý ngăn cản liền mở công pháp Phù Diêu Quyết ra xem. Nhìn thoáng qua Lâm Quý đã thuộc. "Đây là thượng cổ thân pháp, có thể bay lên như diều gặp gió chín ngàn dặm, có đúng như vậy không nhỉ?" Sau khi học được Phù Diêu Quyết, tu sĩ có thể nhờ gió bay lên, một ngày có thể đi được ngàn dặm. Không chỉ như vậy, bên trong công pháp này còn chứa rất nhiều bí quyết, giống như vào thời điểm cùng người khác đấu pháp, cơ thể có thể nhẹ hơn một chút. Cuốn pháp này cũng coi như là một quyển thân pháp có giá trị. "Hơn nữa ngưỡng cửa tu luyện của cuốn Phù Diêu Quyết này cũng không tính là cao, Đệ Tam Cảnh cũng có thể bắt đầu thực hành tu luyện được, còn Đệ Tứ Cảnh thì có thể dùng thuật cưỡi gió mà đi, như vậy cũng ổn." Lâm Quý nhướng mày nói. Có điều công pháp này đối với Lâm Quý mà nói có chút vô ích. Hắn đã là Đệ Tứ Cảnh hậu kỳ hơn nữa trong đan điền đã có nguyên thần dạng sơ khai rồi. Chờ đến lúc hắn đột phá đến Đệ Ngũ Cảnh, sau khi nguyên thần Dạ Du thì bản thân hắn cũng có thể mượn được linh khí đất trời để cưỡi không trung rồi, vì vậy giá trị của cuốn Phù Diêu Quyết đối với hắn mà nói chẳng có giá trị lớn gì. Cất Phù Diêu Quyết đi, Lâm Quý bắt đầu lật xem một bản công pháp khác. Công pháp này tên là Thuật Ngự Phong, nhìn qua có chút giống với cuốn Phù Diêu Quyết. Nhưng sau khi Lâm Quý xem xong cuốn công pháp mới biết được Thuật Ngự Phong này và cuốn Phù Diêu Quyết không hề có liên quan nào. "Thuật Ngự Phong này vậy mà lại là đấu pháp thần thông, thật sự là hiếm có." Lâm Quý có chút kinh ngạc vui mừng. Thuật Ngự Phong tổng cộng có ba nghi thức, chỉ có từ Đệ Ngũ Cảnh mới có thể bắt đầu tu luyện được, có thể thấy được pháp lực này tương đối cao cấp. Nếu như Lâm Quý đến huyệt mộ này chỉ vì tìm bảo vật, thì lúc này hắn đã thu hoạch được mùa vụ lớn. "Hai bản công pháp này đều rất tuyệt, trở về ta sẽ cho hai người mỗi người một bản sao." Lâm Quý cất hai bản công pháp đi. Lệ Đại Long và Ngộ Nan đều không có ý kiến gì. Lúc này ba người đã ở cuối sơn động, phía trước là lối đi thẳng tắp trên vách đá, cuối lối đi là một tia sáng nhàn nhạt phát ra nhưng nhìn không rõ ràng. Lâm Quý nhìn Lâm Đại Long. "Ta với con lừa nhỏ ngốc nghếch này còn muốn tiếp tục đi sâu vào bên trong, ngươi thì sao?" "Ta........" Lệ Đại Long có chút chần chờ ngập ngừng. Gã kì thật có chút không cam lòng khi rút lui như vậy, nhưng gã ta lại càng không dám đồng hành cùng Lâm Quý. Ai biết được tu sĩ Đệ Tứ Cảnh xa lạ trước mắt đây rốt cuộc tâm tính như thế nào, chẳng may phía trước lại có vật quý báu gì đó, hắn ta chưa chắc còn có thể hào phóng như vậy? Suy cho cùng Lệ Long Đại cũng không có thiên phú xu cát tị hung như Ngộ Nan, gã có thể đi được đến ngày hôm nay đều là dựa vào sự can đảm cẩn trọng của mình. Vì vậy sau khi suy nghĩ một lát, gã chắp tay nói: "Có hai bản công pháp này, ta đã thỏa mãn rồi. Hai vị, xin cáo từ." Nói xong, Lệ Đại Long không suy nghĩ liền quay đầu bước đi. Lâm Quý và Ngộ Nan sau khi nhìn theo dáng Lệ Đại Long rời khỏi, bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều không biết nói gì nữa. "Là do hắn không muốn đi thôi, chẳng qua muốn đưa hắn đi theo chia cho chút bảo vật cũng là bù lại mấy quả hỏa xà kia." Lâm Quý có chút tiếc hận nói. "Duyên phận chưa tới." trái lại Ngộ Nan cười tủm tỉm, ít người để phân chia báu vật là chuyện tốt. Lâm Quý lắc đầu, không nghĩ về bất cứ điều gì, đi về cuối hang động cùng Ngộ Nan. Chỉ một lúc sau, hai người đã ra khỏi động. Sau khi ra khỏi thông đạo u ám, không gian rộng lớn mở ra trước mắt. Dưới chân là con đường bằng phẳng, phía trước là ruộng đồng ngay ngắn rõ ràng, trên cao khoảng mấy chục mét thấp thoáng toàn bộ ngọn núi đều bị khoét rỗng. "Có lẽ chỗ này chính là nơi chủ nhân huyệt mộ dùng để trồng dược." Ngộ Nan nói. Lâm Quý khẽ gật đầu. Trong mảnh ruộng phía trước có không ít các linh dược đã khô héo, mà không khí ở nơi này cũng tràn ngập linh khí dày đặc, chỉ mới hít thở một cái, Lâm Quý đã cảm nhận được tốc độ linh khí trong cơ thể vận chuyển nhanh lên ít nhiều. "Loại linh dược này có thể sống trong núi, thật sự là không dám tưởng tượng. "Lâm Quý thuận miệng nói. "Có lẽ ở đây đã bố trí một trận pháp tụ linh khí rồi, đám linh dược này muốn trưởng thành cần phải có một lượng lớn linh khí, nếu không thì linh khí cũng không đến mức dày đặc như bây giờ" Ngộ Nan nói. Lâm Quý cũng hiểu được điều này. "Nghĩ đến linh dược cạn kiệt cũng vì trận tụ linh lâu năm không có lý do tu sửa, thật sự rất đáng tiếc." Dù mục đích chuyến đi này của Lâm Quý không phải tìm bảo vật, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng. Nếu như đám linh dược này chưa héo rũ thì hắn chỉ cần đem nó ra ngoài, vậy thì đã kiếm được một món tiền vô cùng lớn, đến cả các tu sĩ có thể cưỡi gió nhìn thấy như vậy cũng sẽ ghen tị đỏ mắt. Đáng tiếc. Hai người vẫn tiếp tục đi sâu vào trong, một lát sau bọn họ cũng đã đi qua hết ruộng thuốc. Ở phần cuối ruộng thuốc có một tòa lầu ba tầng, không biết đã được xây bao lâu nhưng tòa lầu này nhìn qua vẫn vô cùng đẹp, không nhìn ra được dấu vết của năm tháng. "Dược phòng?" Mắt Ngộ Nan sáng rực lên, chạy chậm đẩy cửa của tòa lầu ra. Lâm Quý cũng theo sau. Hai người vừa mới đi vào dược phòng đã nhìn thấy ở phía sâu nhất của lầu một có một cái bàn. Sau bàn là một pho tượng thần vô danh. Trên bàn thờ phía trước bức tượng, lặng lẽ đặt vài lọ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy thuốc bên trong. Lâm Quý và Ngộ Nan liếc nhau, mỗi người đều có phần kinh ngạc. Đan dược của tu sĩ thượng cổ, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng chắc chắn là đồ tốt. Chỉ là khi hai người chuẩn bị lấy bảo vật, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân này đang dần tiến lại gần, có chút ồn ào. Lâm Quý và Ngộ Nan quay đầu lại, khi bọn hắn nhìn thấy người tới là ai, sắc mặt của hai người đều có chút khó coi. Lại là đám người Tam Thánh Động kia, tên đứng đầu chính là kẻ mà Ngộ Nan lúc trước đặc biệt nhắc tới, dẫn đầu chuyến đi này của Tam Thánh Động: Cảnh Nhiễm!" "Xem ra không có kịch rồi. "Cái miệng nhỏ nhắn của Ngộ Nan bĩu ra, nét mặt ủ rũ. Lâm Quý hơi nhíu mày lại. "Người của Tam Thánh Động dường như phân công nhau hành động, phía sau Cảnh Nhiễm chỉ mang theo hai người, đều là Đệ Tam Cảnh." Ngộ Nan ngẩn người, nhìn Lâm Quý với ánh mắt sáng ngời. "Ngươi có ý gì?" "Ngươi xử lý hai người Đệ Tam Cảnh kia, còn ta thì đối phó với Đệ Tứ Cảnh Cảnh Nhiễm, cũng không hẳn không thể một đấu một vs bọn chúng” Tất cả mọi người đều là Đệ Tứ Cảnh, hơn nữa bản lĩnh của Lâm Quý cũng không thấp thế, cùng cảnh giới hắn không dám tự xưng là vô địch nhưng cũng không đến mức khi đụng mặt mà dũng khí để đánh nhau cũng không có. Về phần Tam Thánh Động, lão tử là người của Giam Thiên Ti, chả lẽ sợ ngươi chắc? Nghĩ đến đây, Lâm Quý bước nhanh đi đến trước bàn thờ, lấy hết ba bình đan dược trên bàn. Sau đó cùng Ngộ Nan đi tới cửa dược phòng, lẳng lẽ nhìn ba người của Tam Thánh Động đến gần. Rất nhanh, ba người Cảnh Nhiễm đã đến trước mắt. "Đưa đồ giao ra đây, bọn ta tha cho các ngươi một mạng." Cửa lớn của dược phòng mở rộng, hành động vừa rồi của Lâm Quý bọn hắn đã nhìn thấy hết cả. Mà Lâm Quý cũng đáp lại rất đơn giản. Rút Trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang hướng thẳng về mặt Cảnh Nhiễm. So với việc nói nhảm thì không bằng trước tiên thử xem độ cứng của nắm đấm đã.