Chương 145: Phân chia pháp khí

Gần như chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã bay tới trước mặt Cảnh Nhiễm. Kiếm khí cực kỳ sắc bén, khiến sắc mặt của hai đệ tử Đệ Tam Cảnh phía sau Cảnh Nhiễm đại biến, dường như không chịu nổi cảm giác sắc bén kia, theo bản năng lui ra sau vài bước. Sắc mặt Cảnh Nhiễm cũng khẽ biến, tay lật lên, một đôi vòng bạc đã xuất hiện. Keng! Hai tay Cảnh Nhiễm mỗi tay cầm một vòng bạc giao nhau ở trước mặt, chặn kiếm khí của Lâm Quý, nhưng bản thân cũng bị kiếm khí ép lui về phía sau nửa bước. Chỉ với một chiêu, sự thong dong bình tĩnh trên mặt nàng lúc trước đã biến mất hơn phân nửa. “Đệ Tứ Cảnh hậu kỳ?! Ngươi là người phương nào? Tại sao ta chưa bao giờ nghe qua tên của ngươi?” “Tán tu mà thôi, không đáng nhắc tới.” “Đã đến Thông Tuệ hậu kỳ, sắp tiến vào Dạ Du cảnh, các hạ cũng không cần tự khiêm tốn.” Cảnh Nhiễm hơi nheo mắt phượng lại. Diện mạo của Cảnh Nhiễm không được xem là dịu dàng, ngược lại còn có vài phần khí chất sắc bén. Ngũ quan đoan chính, trang phục gọn gàng, tóc dài buộc ở sau đầu, có thể nói là tư thế hiên ngang. “Vừa rồi các ngươi lấy ba bình thuốc, chỉ cần giao ra hai bình, chúng ta lập tức rời đi.” Cảnh Nhiễm lại nói. Lâm Quý lại lắc đầu. “Một bình cũng không có, muốn đánh thì đánh, đừng nói nhảm nhiều như vậy!” Dứt lời, Lâm Quý âm thầm vận chuyển Bắc Cực Công, hai đạo tinh thần lực gia thân, uy thế cả người lại mạnh thêm vài phần. Giẫm một chân xuống đất, cả người hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, chỉ trong chớp mắt đã tới gần Cảnh Nhiễm. Một kiếm đánh ra, khiến Cảnh Nhiễm không thể không hết sức chăm chú phòng bị. “Bằng hữu thật bá đạo, một lời không hợp là muốn đánh chết sao?” Cảnh Nhiễm một bên ngăn cản, một bên nói. “Ngươi vừa xuất hiện đã muốn thành quả lao động của ta, nếu nói về bá đạo, vẫn là ngươi hơn một bậc!” Lâm Quý cười lạnh đáp lại. Trước khi giao thủ còn có chút không chắc chắn, nhưng chỉ trong chốc lát, hai người đã giao đấu hơn mười chiêu, thấp thỏm trong lòng Lâm Quý lúc trước đã hóa thành bong bóng. Cảnh Nhiễm này cùng lắm cũng chỉ có thực lực Đệ Tứ Cảnh hậu kỳ, không thể so sánh với hắn. Hơn nữa công pháp Lâm Quý tu chính là Hạo Khí Quyết, là công pháp đỉnh cấp, linh khí dự trữ không thua kém bất luận kẻ nào, hơn nữa có Bắc Cực Công gia trì, lúc này, dĩ nhiên hắn đang chiếm thế thượng phong. Không dám nói sẽ dễ dàng đánh bại Cảnh Nhiễm, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Ngược lại, Cảnh Nhiễm càng đánh càng kinh hãi. Người trước mắt này thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ như vậy, so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi. Nhưng thực lực này hoàn toàn không thể khinh thường. Từ khi nào Tương Châu lại có nhân vật như vậy? Lại hơn chục chiêu đi qua, Lâm Quý càng đánh càng thuận bồm xuôi gió, Cảnh Nhiễm thì liên tục bị hắn ép lui về phía sau. Nhưng đúng lúc này, bên kia lại vang lên tiếng kêu thảm thiết. “Lâm thí chủ cứu mạng!” Vẻ mặt Lâm Quý chậm lại, theo bản năng nhìn về phía Ngộ Nan bên kia. Nhưng chính lúc thất thần này, lại bị Cảnh Nhiễm nhạy bén nắm lấy cơ hội. Dưới chân nàng trở nên cực nhanh, vài cái lắc mình đã tới gần trước mặt Lâm Quý, đợi đến khi Lâm Quý phản ứng lại, nàng lại hơi khom người đập vào trong ngực Lâm Quý. “Không tốt!” Sắc mặt Lâm Quý kinh hãi, nhưng giờ phút này Cảnh Nhiễm đang cầm vòng bạc tới gần, hắn đã không thể lui. Chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng bạc sắc bén đánh vào lồng ngực mình. “Hả?” Lâm Quý ngẩn người. “Cái gì?!” Cảnh Nhiễm thì trợn tròn mắt. Trước ngực Lâm Quý, quần áo đã hoàn toàn bị rách, lộ ra bảo giáp lưu ly hắn mặc ở bên trong. Vòng bạc đánh vào trên bảo giáp, phát ra từng trận tia lửa, nhưng nói chung vẫn không cách nào xuyên thủng bảo giáp, đả thương cơ thể Lâm Quý. Lực lượng khổng lồ đẩy Lâm Quý lùi lại mấy bước, nhưng cũng chỉ có thế thôi. “Bảo khí nội giáp?!” Cảnh Nhiễm có hơi kinh ngạc. “Chỉ là linh khí thượng phẩm mà thôi.” Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm. Bảo giáp này hắn lấy được từ trong tay Triển Thừa Phong, ngày thường Lâm Quý luôn không coi trọng, chỉ mang ra tu luyện. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, lại phải dựa vào thứ này cứu mạng. Vừa rồi nếu không có nội giáp này thì chí ít Lâm Quý cũng đã phải chịu thương thế không nhẹ. Pháp bảo trên thế gian chia làm bốn cấp độ: pháp khí, linh khí, bảo khí, đạo khí. Về phần cao hơn nữa, thì cũng không phải là Lâm Quý có thể biết. Pháp khí là binh khí có thể mang theo linh khí, như Trảm Yêu kiếm trước kia của Lâm Quý, chính là pháp khí. Mặc dù không được xem là trân quý, nhưng đối với tu sĩ cấp thấp mà nói cũng đã cực kỳ tiện tay. Trên pháp khí là linh khí. Linh khí không chỉ có thể mang theo linh khí của tu sĩ, còn có thể có tăng phúc. Nội giáp Lưu Ly trên người Lâm Quý có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, là một kiện linh khí thượng phẩm. Mà bảo khí càng ở trên linh khí, đã không còn là bảo vật có thể dễ dàng luyện chế ra. Đại đa số đều là tu sĩ có tu vi cao thâm mang theo bên người, sau đó trải qua nhiều năm, mới có thể để cho linh khí thăng cấp lên một tầng, trở thành bảo khí. Hoặc là luyện khí sư hao phí tâm huyết và đại giới cực lớn mới có thể luyện chế ra. Bảo khí của mỗi người đều mang theo thần dị khác nhau. Giống như Thiên Cương Trảm Tà Kiếm mà Cao Quần Thư giao cho Lâm Quý, đây vốn là phối kiếm của ti chủ đầu tiên của Giám Thiên Ti. Đối phó với yêu tà, Thiên Cương Kiếm chính là binh khí tốt nhất. Về phần đạo khí, Lâm Quý cũng chưa từng thấy qua, cụ thể như thế nào, Lâm Quý cũng không rõ ràng lắm. Nhìn thấy Lâm Quý có linh khí thượng phẩm hộ thân bên trong, sắc mặt Cảnh Nhiễm nhiều lần biến hóa, cuối cùng vẫn thu hồi binh khí. “Còn chưa thỉnh giáo tục danh của các hạ.” “Họ Lâm.” Lâm Quý thấy Cảnh Nhiễm không chuẩn bị động thủ nữa, cũng tra trường kiếm vào vỏ. “Tu vi của Lâm huynh không tầm thường, lúc trước là ta lỗ mãng.” Cảnh Nhiễm chắp tay về phía Lâm Quý, lại nhìn về phía bên kia. Lâm Quý cũng theo ánh mắt của nàng nhìn qua, sau đó nhìn thấy ba gã tu sĩ Tam Thánh Động Đệ Tam Cảnh, đang ấn Ngộ Nan trên mặt đất đánh một trận. Điều thú vị là, cả ba người đều không sử dụng binh khí, bởi vậy lúc này, mặc dù Ngộ Nan kêu la bi thảm, nhưng cũng chỉ là ngoài da mà thôi. “Trở về đi.” Cảnh Nhiễm nói. Hai đệ tử Tam Thánh Động nhận được mệnh lệnh, lập tức thu tay, trở lại phía sau Cảnh Nhiễm. Ngộ Nan cũng bò dậy, trên mặt mang theo ủy khuất, trốn ở bên cạnh Lâm Quý. “Lâm thí chủ, tiểu tăng bị đánh thật thảm.” Lâm Quý quay đầu lại nhìn thoáng qua bộ dáng mặt mũi bầm dập của Ngộ Nan, sau đó che trán xoay mặt trở về. Cố nén xúc động muốn cười. Không phải chưa bao giờ gặp phải thất bại sao? Bây giờ thì tốt rồi! Cùng lúc đó, Cảnh Nhiễm mở miệng nói: “Sâu trong di tích này còn không biết có nguy hiểm gì, nếu lại có lúc gặp mặt, mong Lâm huynh quên đi sự không vui lúc này, bỏ qua hiềm khích trước kia mà liên thủ với ta.” Lâm Quý không nói gì. Cảnh Nhiễm lại nói: “Từ Định Thiên của Thái Nhất Môn là Đệ Ngũ Cảnh, mặc dù chỉ mới vào Dạ Du, nhưng chỉ dựa vào một mình ta cũng khó có thể địch nổi.” Nghe nói như vậy, Lâm Quý lập tức hiểu được, vì sao Cảnh Nhiễm nói dừng tay là dừng tay. Thì ra là nghĩ đến kình địch Thái Nhất Môn. Mục tiêu của Lâm Quý vốn là Hoàng Cảnh, mặc dù khác với mục đích của Cảnh Nhiễm, nhưng mục tiêu lại không hẹn mà gặp. Tất cả mọi người đều kìm nén để đối phó với Thái Nhất Môn, đương nhiên liên thủ là điều không thể tốt hơn. “Yên tâm đi, Lâm mỗ không phải là người bụng dạ hẹp, nếu có cơ hội, liên thủ cũng không phải là không thể.” Lâm Quý nhận lời nói. Cảnh Nhiễm hài lòng nở nụ cười, sau khi nói lời tạm biệt mới dẫn hai sư đệ rời đi.