Chương 146: Diễn võ trường

Đợi đến khi ba người Cảnh Nhiễm đi xa, Lâm Quý nhìn về phía Ngộ Nan, có chút tò mò. “Tại sao ngươi chỉ dùng quyền cước? Ta thấy hai đệ tử Tam Thánh Động kia dùng cả kiếm mà.” “Nếu ta sử dụng binh khí, thì bây giờ tiểu tăng không chỉ là mặt mũi bầm dập.” Ngộ Nan mím môi, nhìn thấy ánh mắt dò xét của Lâm Quý, có hơi xấu hổ giải thích: “Lúc ta đến đã nói với hai vị kia, động thủ thì động thủ, nhưng không thể đánh chết người.” “Bọn họ có thể nghe lời ngươi à?” Lâm Quý nhướng mày. “Không phải có Lâm thí chủ ngài và Cảnh Nhiễm kia ở đây sao? Chúng ta ai thua ai thắng cũng không quan trọng, vẫn phải xem thắng bại của hai người các ngươi.” Nói đến đó, Lâm Quý đã hiểu. Ngộ Nan và hai đệ tử Tam Thánh Động kia chẳng phải là gặp dịp diễn trò chơi đùa với nhau thôi sao? Hai bên đều không giết người, giữ lại điểm mấu chốt, chờ hắn và Cảnh Nhiễm phân thắng bại? Cũng đúng, nếu Lâm Quý và Cảnh Nhiễm thật sự phân thắng bại, Đệ Tam cảnh bọn họ cũng chỉ có thể nhận mệnh, không thể phản kháng. Bây giờ như vậy ngược lại vừa vặn, cũng không tổn thương hòa khí. Nếu không, vừa rồi Cảnh Nhiễm cũng không thể nói ra mấy lời như sau này có cơ hội hợp tác. “Được rồi, bớt ra vẻ đau khổ, đi xem trong dược phòng còn gì khác không.” Vừa nghe lời này, Ngộ Nan cũng hăng hái, vẻ ủy khuất trên mặt lập tức đã không thấy, một lần nữa chạy trở lại dược phòng. Một lát sau, Lâm Quý và Ngộ Nan đã vơ vét một lượt lầu các tầng ba. Ngoại trừ ba bình đan dược trên bàn thờ ra, bọn hắn đã tìm được bảy tám bình đan dược không biết lịch khác. “Ta lấy hai bình trên bàn thờ, còn lại chia đôi, thế nào?” Lâm Quý hỏi. “Nhờ có Lâm thí chủ, chúng ta mới không bị người của Tam Thánh Động cướp, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.” Ngộ Nan vội vàng gật đầu. Cho dù Lâm Quý có hà khắc hơn một chút thì y cũng chỉ có thể tiếp nhận, lúc này Lâm Quý còn thiện lương, y đương nhiên sẽ không có ý kiến. Sau khi tiếp nhận đan dược mà Lâm Quý đưa tới, Ngộ Nan cười híp mắt, vết bầm tím trên mặt cũng trở nên sống động. Hai người rời khỏi dược phòng, tiếp tục đi sâu vào di tích. Con đường rời khỏi dược phòng có hai hướng, vừa rồi đám người Cảnh Nhiễm đã đi bên trái, nên Lâm Quý và Ngộ Nan không chút do dự lựa chọn bên phải. Vừa đi, Lâm Quý lại hỏi: “Ngươi biết bao nhiêu về Tam Thánh Động?” Ngộ Nan suy nghĩ một chút, nói: “Kim Đỉnh Sơn Tam Thánh Động ở phía tây Tương Châu, truyền thừa lâu đời không thua Thái Nhất Môn.” “Có thể có địa vị ngang với Thái Nhất Môn, truyền thừa lâu đời cũng không kỳ quái.” Lâm Quý khẽ gật đầu. “Thái Nhất Môn là đạo môn, tu luyện đạo pháp các nhà, trong tông môn trăm hoa đua nở. Mà Tam Thánh Động thì khác, Tam Thánh Động tôn ba vị thánh, Thiên, Địa, Nhân, tu luyện cả bên trong và bên ngoài.” “Thiên Thánh? Địa Thánh? Nhân Thánh?” Đây là lần đầu tiên Lâm Quý nghe được chuyện này. Ngộ Nan khẽ gật đầu. “Ba vị thánh này là đại năng thời thượng cổ, cụ thể như thế nào, tiểu tăng cũng không rõ ràng lắm. Nhưng con đường của Tam Thánh Động hôm nay là từ ba vị đại năng này truyền xuống.” “Thiên Thánh chủ số mệnh, Địa Thánh chủ phách, Nhân Thánh chủ đạo pháp.” “Nội ngoại kiêm tu, còn tiện thể lấy số mệnh, Tam Thánh Động này thật đúng là một chỗ cũng không sót.” Lâm Quý câm lặng. Lúc này Lâm Quý còn có thể nói đùa một chút, nhưng hắn rất rõ ràng, loại đại tông môn có thể truyền thừa vô số năm này, tuyệt đối không phải Ngộ Nan có thể nói rõ ràng trong hai ba câu. Có lẽ chuyện con lừa trọc nhỏ này biết cũng chỉ là một ít da lông. Trong lúc nói chuyện, hai người đã rời khỏi dược viên, một lần nữa tiến vào trong hang động thông đạo. Khi bọn họ lần thứ hai rời khỏi hang động, lại đi tới một chỗ thoạt nhìn giống như diễn võ trường (võ đài). Tương tự như dược viên lúc trước, nơi này cũng là không gian kín cao chừng mấy chục mét. Có trời mới biết Bạch Từ Sơn này đã bị đào thành cái dạng gì. Cuối phía trước ước chừng khoảng ba bốn trăm mét, trong sân có mấy chục người đá, sừng sững bất động. Hai bên diễn võ trường, trên vách đá có nhiều phòng bị đục ra, hẳn là nơi dùng để bế quan. “Khá giống tông môn thời kỳ thượng cổ.” Lâm Quý trầm ngâm nói. “Có lẽ vậy, hoặc là đạo tràng của tu sĩ thượng cổ, mở ra nơi này để đệ tử tu luyện.” Ngộ Nan cũng nói: “Nếu như là tông môn, hẳn là không nên bí mật như vậy, từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu tông môn nào.” “Cũng có lý.” Lâm Quý khẽ gật đầu. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào trong võ trường. Nhưng vừa mới đi được hai bước, bọn họ lại không hẹn mà cùng dừng tại chỗ. Lâm Quý nín thở, trong mắt mang theo vài phần hoảng sợ, nhìn về phía Ngộ Nan. “Ngươi... có thấy không?” “Nhìn… Nhìn kìa… Ta thấy rồi.” So với Lâm Quý, Ngộ Nan còn hoảng sợ hơn nhiều. Trong nháy mắt khi hai người vừa bước vào phạm vi diễn võ trường, người đá trong diễn võ trường đã chuyển động. Khi họ dừng lại, người đá lập tức trở lại bình thường. Nhưng vừa rồi, Lâm Quý rõ ràng nhìn thấy người đá kia thật sự chuyển động, nhìn thật rõ ràng! “Khôi lỗi? Sao lại cổ xưa như vậy?” Trong lòng Lâm Quý chửi bới. Lúc ở huyện Thanh Dương và Lương Thành, hắn cũng đã đọc qua không ít tiểu sử cổ tịch, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn thăm dò di tích, nhưng kinh nghiệm tương tự cũng không ít. Đột nhiên, Ngộ Nan chọc vào cánh tay Lâm Quý. “Lâm thí chủ, ngươi nhìn bên kia.” Lâm Quý nhìn theo hướng Ngộ Nan chỉ, ngay sau đó, sắc mặt của hắn lập tức trở nên có chút tái nhợt. Đó là chỗ cách hai người khoảng chừng trăm mét, trên mặt đất có vết máu được lưu lại. Vết máu bị kéo đi rất xa, đến lối vào võ trường, vì vấn đề góc độ nên không còn nhìn rõ nữa. Nhưng lúc này, từ nơi hai người đứng lại có thể thấy rõ ràng bảy tám thi thể chồng chất ở cuối vết máu. Thi thể còn mang theo hơi ấm, thiếu tay cụt chân. Những thi thể này là các tu sĩ đi thăm dò di tích giống bọn họ. “Là bị khôi lỗi giết? Nhưng sao thi thể có thể được xếp chồng lên nhau như vậy?” Lâm Quý cảm thấy hơi sợ hãi. “Không biết.” Ngộ Nan lắc đầu. Y thử lùi ra sau nửa bước, nhưng vừa mới lùi lại, một người đá cách bọn họ chục mét đã quay đầu lại một cách quỷ dị. Người đá có ngũ quan được điêu khắc qua loa có lệ trên mặt, giờ này khắc này ở trong mắt hai người, lại có cảm giác vô cùng áp bách. “Đừng nhúc nhích.” Lâm Quý vội vàng giữ chặt Ngộ Nan. “Hẳn là sau khi tiến vào diễn võ trường, những khôi lỗi này cũng đã tập trung chúng ta rồi.” “Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể cứ ở đây mãi được.” Ngộ Nan lại một lần nữa mím môi. Lâm Quý nhắm mắt lại, trầm mặc một lát. Trong thời gian ngắn, hắn cũng không có cách nào thoát thân. Hơn nữa, hắn cũng không biết những khôi lỗi người đá này rốt cuộc lợi hại cỡ nào, hắn có thể đối phó với bọn chúng hay không. Quan trọng hơn là, Lâm Quý cũng không dám thử. Suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt của Lâm Quý đột nhiên rơi vào trên người Ngộ Nan. “Ngộ Nan à...” “Lâm thí chủ?” “Ngươi nói ngươi có thể tìm may tránh rủi?” Vẻ mặt của Ngộ Nan đông cứng lại, vội vàng lắc đầu. “Là ta nói bậy thôi, Lâm thí chủ, ngươi đừng nghĩ lung tung!” Lâm Quý vỗ vỗ bả vai y. “Ngươi cảm thấy phương hướng nào tương đối thuận mắt?” “Cái này...” Ngộ Nan có chút khó xử tùy tiện chỉ chỉ bên trái. “Bên này hình như thuận mắt một chút.” “Vậy ngươi cứ đi thử một chút đi.” Lâm Quý cười hết sức hiền lành. Thấy Ngộ Nan còn không nhúc nhích, Lâm Quý đặt tay lên chuôi kiếm. “Ngoan, nghe lời, đi một chút thử xem, sẽ không có việc gì.” “Nếu lỡ như...” Ngộ Nan sợ hãi.