Chương 147: Xu cát tị hung

Đang lúc Lâm Quý và Ngộ Nan giằng co không dứt, phía sau hai người chợt vang lên tiếng bước chân. Bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy ba gã tu sĩ không rõ lai lịch, theo đường bọn họ đến lúc nãy, cũng đi vào trong diễn võ trường quỷ dị. Ngay khi năm người mắt to trừng mắt nhỏ, Ngộ Nan đột nhiên lên tiếng. “Lâm thí chủ, mau cất bảo bối này đi!” Lâm Quý không hiểu chuyện gì nhìn về phía Ngộ Nan, sau đó thấy Ngộ Nan nghiêm túc khép hai tay, đưa qua. Mà đúng lúc này, ba gã tu sĩ mới xuất hiện lại kích động. “Bảo bối gì?!” “Người gặp có phần!” “Tiểu hòa thượng, để ta xem một chút là bảo bối gì!” Ba gã tu sĩ không kịp chờ đợi bước lên phía trước vài bước, tiến vào trong phạm vi của diễn võ trường. Ngay sau đó, bọn họ cũng chú ý tới khôi lỗi người đá bắt đầu di chuyển về phía bọn họ, vì thế cũng đứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Những vết máu ở phía xa và đống thi thể trong góc dường như đang lặng lẽ trào phúng bọn họ. Ngộ Nan thì cười ha ha. “Ha ha ha, nào có bảo bối gì! Nếu không phải ta giả vờ giả vịt, lỡ như để cho các ngươi nhìn ra có gì đó không đúng rồi không dám đi vào, vậy chẳng phải tiểu tăng ta sẽ gặp phiền phức sao?” “Lừa trọc nhỏ, ngươi quá xấu xa rồi!” “Chết tiệt!” “Nếu ta mà ra ngoài được, nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh!” “Vậy thoát ra trước đi rồi nói sau!” Đối với việc nhục mạ ba người kia, Ngộ Nan không chút để ý, ngược lại cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Quý. “Lâm thí chủ, để cho bọn họ đi trước đi, tiểu tăng ta nhát gan lắm.” Trong lúc nhất thời Lâm Quý có chút dở khóc dở cười, ngay cả cảm giác áp bách mà người đá quỷ dị kia mang đến cũng ít đi rất nhiều. Không biết con lừa trọc này lớn lên như thế nào, thật sự quá xấu xa. Nhưng nếu đã có quỷ chết thay mới, Lâm Quý cũng không cần phải để Ngộ Nan mạo hiểm thăm dò nữa. “Ba người các ngươi, đi về phía bên kia.” Lâm Quý chỉ phương hướng mà Ngộ Nan cảm thấy thuận mắt lúc nãy. Đương nhiên, ba gã tu sĩ mới tới không hề nghe lời, một đám mặt đầy phẫn nộ. “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Sao ngươi không tự đi đi?” “Tiểu tử này cùng bọn với con lừa trọc kia, không thể tin lời của hắn!” “Cùng lắm thì đồng quy vu tận, ai sợ ai!” Nhìn ba người này có chút vò đã mẻ không sợ sứt, Lâm Quý cũng không nói nhảm. Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí đánh tới trước mặt ba người. “Hoặc là đi, hoặc là chết.” Lâm Quý lạnh lùng nói, “Đừng tưởng rằng cách nhau hơn mười mét thì ta không làm gì được các ngươi! Làm theo lời ta nói, chúng ta còn có cơ hội sống! Nhưng nếu các ngươi không nghe lời... thì ta có thể không chết, nhưng các ngươi chắc chắn phải chết.” Trên thực tế, nếu mấy người này thật sự không muốn mạo hiểm, Lâm Quý cũng sẽ không làm gì bọn họ. Nhưng những lời hù dọa nên nói thì vẫn phải nói. Lâm Quý làm bộ đầu nhiều năm như vậy, loại đấu tâm lý này hắn đã thành thạo từ lâu. Hoặc là chết ngay lập tức, hoặc không nhất thiết phải chết, đến kẻ ngốc cũng sẽ biết trả lời như thế nào. Nhìn thấy vết kiếm thật sâu trước mặt, sắc mặt ba người đều tái nhợt, vội vàng đi theo hướng Lâm Quý chỉ. Vừa mới đi ba năm bước, người đá cách bọn họ gần nhất lại chuyển động. Vì vậy họ vội vàng dừng lại. Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Lâm Quý lập tức sáng ngời. Hắn thử di chuyển bước chân, nhưng vừa mới đi được nửa bước, người đá đang tập trung vào bọn họ lại bắt đầu di chuyển tới gần. Bước chân vừa dừng lại, người đá cũng dừng lại. “Hình như là một trận pháp nào đó, tiến vào trong diễn võ trường này, nhất định phải chiến đấu với người đá, nếu như không muốn đánh, thì phải dựa theo quy luật nào đó rời khỏi.” Lâm Quý vuốt cằm nói. Hắn nhớ tới Ngộ Nan có thể xu cát tị hung, lập tức quay đầu vỗ vai Ngộ Nan nói: “Chỉ huy ba người bọn họ đi ra ngoài.” “Được rồi.” Lúc này Ngộ Nan cũng thoải mái không ít. “Ba người các ngươi! Đi bên trái!” “Tiến về phía trước!” “Qua phải hai bước... Thêm hai bước nữa!” Dưới sự chỉ huy lung tung của Ngộ Nan, trong chốc lát, ba gã tu sĩ mới tới đã đi ra khỏi phạm vi diễn võ trường. Nhưng còn không đợi mọi người thở phào nhẹ nhõm, người đá lúc trước tập trung vào bọn họ đột nhiên chuyển động. Khôi lỗi người đá kia không hề hành động chậm chạp giống như lúc trước, gần như chỉ trong một cái chớp mắt đã đi tới trước mặt ba gã tu sĩ kia. Khôi lỗi người đá giơ tay lên đánh ra một quyền. Ba người vội vàng lấy ra binh khí ngăn cản, nhưng binh khí trong tay bọn họ lại giống như tờ giấy, vừa mới chạm vào bàn tay người đá đã lập tức vỡ nát, ngay sau đó, cái tát thật lớn giáng xuống trên người một người trong đó. Một chưởng đánh ra, người nọ bay ngược ra ngoài hơn mười mét, tắt thở ngay lập tức. Nhìn thấy đồng bạn bị giết chết, hai người còn lại càng kinh hoảng, dọc theo bờ bìa diễn võ trường chạy trốn. Nhìn thấy một màn này, Lâm Quý khẽ nhíu mày. “Ngộ Nan, dẫn ta đi ra ngoài.” “Lâm thí chủ, sau khi người đá tập trung mục tiêu, dường như phải động thủ mới từ bỏ...” “Cũng không thể thấy chết không cứu, hơn nữa nhìn uy thế của người đá kia khi ra tay, hẳn là cũng chỉ là thực lực Đệ Tứ cảnh, cho dù là hai người đá ta cũng có thể đối phó.” Lâm Quý nói. Nghe vậy, Ngộ Nan cũng không trì hoãn, trực tiếp đi theo phương hướng mà bản thân cảm thấy an toàn, một lát sau đã mang theo Lâm Quý rời khỏi phạm vi diễn võ trường. Quả nhiên, phân nửa giống như dự đoán lúc trước, người đá đang tập trung bọn họ cũng đuổi theo. Lâm Quý không chút suy nghĩ đã rút ra Thiên Cương kiếm. Bắc Cực Công vận chuyển, tinh thần lực gia thân. Khí thế cả người hắn tăng vọt, trên kiếm phong của Thiên Cương kiếm, linh khí hóa thành kiếm quang, hung hăng hạ xuống một kiếm. Keng! Một tiếng vang giòn, tia lửa văng khắp nơi. Nắm đấm của người đá trực tiếp bị Lâm Quý chém làm đôi. “Lâm thí chủ uy vũ!” Ngộ Nan hưng phấn không thôi, nếu không có Lâm Quý ở đây, y tuyệt đối không đối phó được người đá này. Cùng lúc đó, Lâm Quý lại liên tiếp xuất ra mấy kiếm, chặt đứt hai cánh tay của người đá trước mặt. Nhưng dù vậy, người đá vẫn không ngừng tấn công. Lâm Quý khẽ nhíu mày, hai gã tu sĩ bên kia lúc này đã sắp bị dồn vào đường cùng, nếu không đi cứu bọn họ, bọn họ thật sự sẽ không sống nổi. “Ngộ Nan, ngươi ngăn cản một lát, ta đi cứu bọn họ.” Sau khi dặn dò một câu, Lâm Quý đã dẫn người đá không tay đến bên cạnh Ngộ Nan, sau đó vội vã chạy về phía bên kia. Ngộ Nan rất bất đắc dĩ, vẻ mặt nhăn nhó, vừa mới phản ứng kịp bắt đầu vận chuyển linh khí, chân của người đá đã nện vào ngực hắn. “A!” Một tiếng kêu thảm thiết, Ngộ Nan bị đá bay thật xa, nhưng y lại nhanh chóng đứng dậy, phẫn nộ không thôi vọt tới hướng người đá. “Đau chết tiểu tăng!” Bên kia, Lâm Quý đã chạy tới trước mặt một con khôi lỗi người đá khác. Vậy còn lại hai gã tu sĩ đã bị ép vào một góc, mắt thấy bọn họ sắp chết tới nơi. Dưới chân Lâm Quý lại nhanh hơn vài phần, người còn chưa tới, Thiên Cương kiếm đã rời tay, trực tiếp xuyên thấu hai cánh tay khôi lỗi, liên tục đóng đinh toàn bộ cơ thể của nó vào vách đá ở một bên. “Coi như các ngươi may mắn.” Thấy hai gã tu sĩ đã thoát khỏi nguy hiểm, Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới rút Thiên Cương kiếm ra, thừa dịp khôi lỗi người đá còn chưa kịp phản kích, chém đầu. Khôi lỗi người đá lập tức ngã xuống đất, không còn động tĩnh. Nhưng nhìn thấy một màn này, Lâm Quý lại hơi nhíu mày. Hắn luôn cảm thấy vẫn còn có gì đó kỳ lạ.