Chương 148: Bóng đen

Mặc dù khôi lỗi người đá có thực lực Đệ Tứ cảnh, nhưng hành động của nó có phần chậm chạp, có dấu vết để lần theo. Không bao lâu sau, Ngộ Nan cũng giải quyết được khôi lỗi bị Lâm Quý chặt đứt hai cánh tay, sau đó trở lại bên cạnh Lâm Quý. “Ta luôn cảm thấy gì đó không đúng.” Lâm Quý theo bản năng hạ thấp giọng nói. “Cái gì không đúng?” Ngộ Nan gãi đầu, “Không phải sau khi vào diễn võ trường, những khôi lỗi này mới có thể tập trung mục tiêu sao? Chúng ta không vào, không phải là được rồi sao? Lối ra ở đằng kia.” Lâm Quý lại mím môi, trầm mặc không nói, ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người tên xui xẻo đã bị khôi lỗi người đá tát một cái, lúc này đã tắt thở. “Ngươi nói xem, làm sao những thi thể kia có thể bị chất đống trong góc?” Lâm Quý đột nhiên nói. Ngộ Nan sững sờ một lát, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ. “Ý ngươi là…?” “Nơi này, ngoại trừ mấy chục con khôi lỗi người đá trong võ trường ra, có lẽ còn có thứ khác...” Mới nói được nửa câu, một bóng đen chợt lóe lên trước mặt đám người. Tốc độ cực nhanh, gần như khiến Lâm Quý cũng khó có thể phát hiện. Trong ánh mắt kinh hãi của Lâm Quý, bóng đen dừng lại bên cạnh tu sĩ xui xẻo kia, hơi cứng ngắc ngồi xổm xuống nắm lấy cái xác, sau đó chậm rãi kéo vào trong góc, chất đống lên. Lúc này Lâm Quý mới thấy rõ ràng, đó là một bóng người mặc áo bào đen, sở dĩ hắn không dám xác định có phải là người hay không, là bởi vì trong hành động của bóng đen kia ít nhiều có thể nhìn ra vài phần cứng ngắc. Nhưng so sánh với khôi lỗi thì lại linh hoạt hơn một chút, không cách nào phán đoán là người hay là quỷ. Rất nhanh, bóng đen kia lại xuất hiện, trong tay cầm một cây chổi, có lệ quét qua vết máu trên mặt đất, sau đó lại không thấy bóng dáng. Trong suốt quá trình, đám người Lâm Quý cũng không dám phát ra một chút tiếng động nào, thậm chí còn vô thức nín thở. Mãi cho đến khi bóng đen kia lần nữa biến mất, Lâm Quý mới thở phào nhẹ nhõm. “Bóng đen đó có thực lực gì?” Ngộ Nan không kịp chờ đợi nhìn về phía Lâm Quý. Lâm Quý lại khẽ lắc đầu. “Ta không biết, không có sinh cơ, không có linh khí ba động, thậm chí không phải người sống! Nhưng tốc độ kia, mặc dù là ta cũng suýt nữa đã không phát hiện ra, ít nhất tương đương với tu sĩ Đệ Ngũ cảnh, thậm chí là tu sĩ Đệ Lục cảnh.” “Là cương thi hay khôi lỗi?” “Ta cũng không thể xác định, nhưng một khôi lỗi thực lực như thế, một khôi lỗi tinh xảo như vậy, ta chưa từng thấy qua.” Lâm Quý nhìn về phía Ngộ Nan và hai người khác đang sợ tới mức không dám nói chuyện. “Tóm lại, trước tiên rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi nói sau.” Không ai có ý kiến gì. Bốn người nhanh chóng rời đi theo mép diễn võ trường, tiến vào một thông đạo hang động mới. Hai gã tu sĩ sống sót thấy Lâm Quý không có ý giữ bọn họ lại, vội vàng chạy trốn. “Chúng ta ở bên ngoài chậm trễ nửa giờ, tại sao bọn họ vẫn còn ở phía sau chúng ta?” Ngộ Nan thuận miệng hỏi. “Bởi vì con đường phía trước có ngã ba, thông đạo hang đá ngoài cùng giống như một mê cung, bọn họ ở phía sau chúng ta cũng không kỳ lạ.” Lâm Quý suy nghĩ một chút đáp. “Vậy bọn họ hẳn là có chút thu hoạch.” Ngộ Nan không có ý tốt nhìn bóng lưng hai người rời đi. Lâm Quý vỗ bả vai tiểu hòa thượng. “Đừng quá tham lam, chúng ta đã hại bọn họ chết một đồng bạn.” Ngộ Nan lại cười nhạo một tiếng. “Đâu phải là đồng bạn gì, ba người kia đều đề phòng lẫn nhau, hơn nữa trên người mỗi người đều có một cỗ tà khí, không phải là kẻ tốt lành gì.” Nghe nói như vậy, Lâm Quý lại có chút kỳ quái. “Ngươi còn nhìn ra được những thứ này?” “Bởi vì tiểu tăng nhìn ra được những thứ này, nên mới dám lộ ra bản tính ở trước mặt thí chủ.” Ngộ Nan cười tủm tỉm nói. Lâm Quý có chút tò mò. “Ồ? Vậy ngươi thấy ta như thế nào?” Ngộ Nan trầm ngâm một lát, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Quý. “Thí chủ là người của Giám Thiên Ti đúng không?” Lâm Quý nhướng mày: “Cái này ngươi cũng nhìn ra được?” “Người của Giám Thiên Ti khác với những người khác.” “Khác như thế nào?” Lâm Quý hỏi tiếp, nhưng Ngộ Nan lại không nói, chỉ lắc đầu. “Không nói rõ được, nhưng tóm lại là có vài phần bất đồng.” Nghe đến đó, trong lòng Lâm Quý lại mơ hồ có chút suy đoán. Con lừa hói nhỏ này có thể xu cát tị hung, thêm biểu hiện lúc trước trong diễn võ trường, chứng minh thiên phú của y còn khoa trương hơn nhiều so với y miêu tả. Vì vậy, những lời y nói không sai. Về phần người của Giám Thiên Ti có gì khác biệt, hẳn là có quan hệ với số mệnh của vương triều Đại Tần. “Vọng khí sao? Hay cái gì khác?” Trong lòng Lâm Quý âm thầm suy nghĩ. Vừa nói chuyện phiếm, hai người tiếp tục đi sâu vào trong. Ước chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng hai người cũng thấy được một chỗ sáng ngời phía trước, có lẽ là địa điểm tiếp theo. Nhưng mới đi được vài bước, họ đã nghe thấy một số người nói chuyện. Hai người liếc nhau. “Hẳn là chủ điện của di tích này.” Ngộ Nan phỏng đoán nói, “Di tích trước kia cũng đều như vậy, trăm sông đổ về một biển.” “Không phải là mộ huyệt sao?” Lâm Quý lại để ý đến chuyện râu ria. “Lúc ở bên ngoài gọi mộ huyệt còn được, nhưng một đường tiến vào có dược điền, có dược phòng, có diễn võ trường, đây rõ ràng là đạo tràng của tu sĩ thượng cổ, gọi là mộ huyệt cũng không thích hợp.” Nói xong, Ngộ Nan lại có chút quái dị nhìn về phía Lâm Quý. “Lâm thí chủ quan tâm xưng hô như vậy làm gì?” “Hỏi chơi thôi.” Lời vừa dứt, Lâm Quý đột nhiên rút trường kiếm ra chém về phía sau một kiếm. Keng! Tia lửa bắn tung tóe. Từ chỗ tối trong hang đá phía sau xuất hiện một thanh chủy thủ, ngay sau đó, một nữ nhân che mặt bị Lâm Quý bức ra. Lúc này Ngộ Nan mới mở to hai mắt, y còn không biết có người đang đi theo phía sau. Thì ra Lâm Quý nói chuyện tên gọi là để phân tán lực chú ý. “Có vài phần bản lĩnh, làm sao ngươi phát hiện ra ta?” Một giọng nói khá nhẹ nhàng vang lên. Lâm Quý tu luyện Lục Thức Quy Nguyên Quyết, cảm giác so với tu sĩ cùng cảnh giới mạnh hơn rất nhiều. Đương nhiên, hắn cũng không cần phải giải thích điều này với nữ nhân che mặt. “Ngươi là ai, một đường đi theo, có mưu đồ gì?” Lâm Quý vừa hỏi, lại thuận tay thu trường kiếm. Hắn không cảm thụ được địch ý trên người nữ nhân này, dường như đối phương thật sự chỉ là đơn thuần đi theo. Nữ nhân che mặt thấy Lâm Quý thu hồi trường kiếm, vì thế cũng thu binh khí lại, nói: “Lúc trước ở bên ngoài diễn võ trường, ta đã nhìn thấy các ngươi thoát khốn, bởi vậy mới đi theo.” “Ngươi ở trong hang đá phía sau nhìn trộm?” Lâm Quý có chút kinh ngạc. “Không sai, tiểu hòa thượng này có thiên phú dị bẩm, ta nghĩ đi theo phía sau các ngươi, có lẽ có thể tìm được một ít thứ tốt.” Nữ nhân che mặt rất thản nhiên nói. Lâm Quý nhìn Ngộ Nan. “Hình như ngươi còn rất được ưa chuộng.” Ngộ Nan lại trưng vẻ mặt đau khổ: “Thí chủ, đây không phải là chuyện tốt gì.” Lâm Quý đồng ý kiểu nói này, nhưng thiên phú của Ngộ Nan không khỏi cũng quá thái quá. Đây là chuyện không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài, nếu không nhất định sẽ bị người ta theo dõi. Cục diện ở diễn võ trường lúc đó, nếu không có Ngộ Nan thì Lâm Quý cũng khó có thể nhanh chóng thoát khốn. Một hai khôi lỗi Đệ Tứ cảnh, Lâm Quý còn có thể đối phó, nhưng lỡ như bị nhốt trong diễn võ trường, một khi động thủ, có quỷ mới biết sẽ dẫn động thêm bao nhiêu người đá. “Phía trước hình như chính là chỗ chủ điện cuối cùng của di tích này, bên trong có không ít người, kế hoạch của ngươi đã thất bại.” Lâm Quý nói với nữ nhân che mặt. Nữ nhân che mặt cũng có chút thất vọng, nhưng không nói gì. Thấy nàng không có ác ý, Lâm Quý cũng dứt khoát mặc kệ nàng, mang theo Ngộ Nan cùng nhau tiếp tục đi tới.